Chương 23 : Sở Dương - Phần 1
Chương 23 : Sở Dương - Phần 1
Sở Dương ở lại nhà Tiêu Chiến cũng được vài ngày rồi, ngày ngày cũng cùng Tiêu Chiến và Nhất Bác đi làm, dĩ nhiên Sở Dương là đi cùng xe A Nham và Tư Truy.
Tiêu Chiến nói tiện đường thì đưa Sở Dương đến Trụ sở của Intas, còn dĩ nhiên cậu ta sao đeo bám anh và Nhất Bác cả ngày. Có điều tối về thì nhà xuất hiện thêm một người nữa mà thôi.
Cậu ta cũng khá hiền lành và ngoan ngoãn, cũng mau chóng được các dì quý mến. Cả Tiêu Chiến và Nhất Bác đều bận rộn dạo gần đây, nên hầu như nếu về sớm thì cả hai cùng về, còn không thì đa phần Tiêu Chiến sẽ về trước, đội trưởng đều đêm hôm mới về hoặc có hôm thì không thể về được.
Theo Kế Dương thông báo thì dự án ở Hoành Điếm đang cần Tổng đến trực tiếp bàn bạc, nhiều thiết kế về cấu trúc đang không áp dụng được lên địa hình và màng địa chất mà trạm có. Kế Dương cần Tổng ở đó trong vài ngày tới.
Lịch trình của Tổng được sắp xếp, các cuộc giao dịch đàm phán cần có mặt đều được đẩy lịch lên trên, mọi công việc hiện tại đều sẽ do Tư Truy và Yếm Ly cùng với Team XZ phụ trách. Đợt đi này Giang Trừng sẽ đi cùng Tổng và A Nham như trước.
Lịch của Tổng đã lên nhưng lịch của vị nhà thì khó có thể khớp. Rats có một đội chuyên nghiệp luôn luôn thường trực ở Hoành Điếm từ trước, hiện tại đội trưởng lại đang thực hiện một cuộc điều tra quan trọng khác khiến cho sớm tối đến nhà còn không thể về, nên việc đi cùng Tiêu Chiến tới Hoành Điếm sẽ rất khó.
" Anh Chiến, xin lỗi"
" Nhất Bác, anh thấy em dính người đến bị hư rồi đó, dạo này từ xin lỗi có hơi nhiều rồi, từ này từ giờ sẽ bị cấm nha"
" Nhưng......"
" Không nhưng gì hết, em quên em còn cho cả Khải Hoan theo cùng anh, còn A Nham và ở đó có cả một đội của em nữa, em còn không an tâm vấn đề gì ?"
" Anh Chiến, chiếc vòng này anh không bao giờ được tháo ra, nhớ không ?"
" wow có khi nào đội trưởng cài thiết bị theo dõi tôi trên vòng này không ? Tôi nói nhé đội trưởng, không mấy khi tôi được đi đến một nơi đẹp như ở đó đâu, lại thêm nghe nói có mấy nhà khoa học đợt này rất là ra gì nha!"
" Nếu anh không muốn dự án bị thiếu vài người thì đừng nên nhìn ai quá 3s, hay thôi dự án kệ đi, anh về Dinh thự Đen, không được đi đâu cả, bao giờ em xong sẽ cùng anh đi được không"
" Đội trưởng em ngang bướng vừa thôi, đừng có mà yêu tinh lừa người, tay đang làm gì đó ?"
Tiêu Chiến bị Nhất Bác cuốn vào lòng mà tỏ ra ủy khuất từ nãy tới giờ, mấy ngày nay tâm trạng Nhất Bác cũng thất thường lắm, Tiêu Chiến biết Nhất Bác đều muốn bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi như cả hai đã hứa, bản thân anh cũng vậy. Nhưng không phải lúc nào lịch trình của hai người cũng khớp nhau được, Nhất Bác là đội trưởng của Rats, bao nhiêu vụ án đến tay sao anh không hiểu, người dân cần Nhất Bác, anh cũng cần Nhất Bác. Nhưng anh là số ít còn người dân cả nước là số nhiều. Anh biết thiệt hơn ở chỗ nào. Vả lại, anh cũng không phải nam nhân yếu đuối cần bảo vệ tới vậy. Đội trưởng nhà anh cưng chiều anh đến mức quên mất cái biệt danh khét tiếng là Tiêu Tổng ngang tàn của anh bao năm sao?
" Tiêu tổng, không được giao lưu rồi đi lạc như trước, không được bỏ bữa, không được thức muộn, không được tự mình đi lại trong đêm, không được tự mình mạo hiểm, không được vì các loài động vật nhỏ mà đặt mình vào nguy hiểm, cũng không được tự mình vào công trình thi công ngổn ngang, cũng không được làm cho cơ thể này có bất cứ một vết xước nhỏ nào, vì nó là của em, em không chịu được khi nó bị bất cứ thứ tổn hại nào, cũng không được....."
Mỗi một câu nói là một nụ hôn và những náo loạn ôm siết.
" Được, anh đồng ý hết, anh đi đâu sẽ cùng đi với A Nham, nhất định là lúc nào cũng có người có ở bên có được không? Đảm bảo cơ thể này không một vết xước về trả em, có được không? đừng lo lắng nữa, nhé!"
Tiêu Chiến ôm lấy Nhất Bác đặt nụ hôn nhẹ lên trán cậu. Còn Nhất Bác cậu ôm chặt tới mức ngỡ nếu nới lỏng tay anh sẽ tan biến vào hư vô luôn vậy.
" Đội trưởng, em là muốn ôm chết anh đúng không, mai hai chúng ta đều phải đi sớm, nghe anh đi nghỉ nhé, chỉ là một tuần thôi mà, ngoan nghe anh!"
Tiêu Chiến gỡ cánh tay đang ghì chặt lấy anh như muốn nghiền nát từng mảnh xương của anh vậy. Chưa bao giờ anh thấy Nhất Bác bất an đến vậy. Sự bất an đến bạo lực và kiểm soát, anh lại tự nhớ về tâm trạng muốn kiểm soát của anh dạo trước .
Tiêu Chiến đưa tay sờ vào chiếc vòng cổ mà mình tặng Nhất Bác.
"Chiếc vòng này cũng không bao giờ được tháo ra, em nghe không, đợt tác chiến này phải hành động theo kế hoạch, hành động cùng mọi người, không được chủ quan mà bám đuổi tội phạm một mình, từng tế bào trên cơ thể này đều thuộc về anh. Nếu nó tổn thương một, anh sẽ tổn thương mười, em nên nhớ"
Tiêu Chiến cởi từng chiếc nút áo ngủ mà Nhất Bác đang mặc, cúi đầu hôn lên từng điểm thể trước mặt mình, rồi đẩy Nhất Bác xuống mặt giường êm ái, lớp áo choàng được chính anh tháo bỏ, anh đặt cơ thể đầy sức nóng của yêu thương xuống từng tế bào da mềm mại dẻo dai của Nhất Bác. Nụ hôn cuồng nhiệt khuấy đảo, bàn tay bạo lực nắm chặt như muốn nghiền nát, từng đợt sóng cuộn trào của cảm xúc là sự giằng xéo khi phải chia xa của cả hai.
Đôi chân thon dài của Tiêu Chiến đặt giữa hai chân của Nhất Bác, thúc đẩy trạng thái hưng phấn đến cực điểm. Nụ hôn được anh gửi trọn sự chiếm hữu cuồng nhiệt, gửi trọn sự lưu luyến khi cả hai phải xa cách. Đối với anh, những ngày phải xa Nhất Bác khó khăn biết chừng nào, sắp tới đây sẽ là cả một tuần, mỗi ngày 24h đồng hồ 7 ngày là 168h đồng hồ anh phải xa Nhất Bác, khác gì bảo anh xa Nhất Bác của anh tận hơn một trăm năm. Không cam tâm, không thể tình nguyện mà chấp nhận, anh phải chiếm lấy mùi hương, chiếm lấy cơ thể này, để lấp đầy những ngày phải xa nhau sắp tới.
Tiêu tổng ngang tàn xuất hiện đầy cuồng nhiệt, đầy quyến rũ mê đắm và cuồng si đến bạo động. Nhất Bác bị chính Tiêu tổng nhà mình xâm chiếm đến từng tế bào, Tiêu tổng còn thâm độc khi sở hữu những âm sắc mê người, sự khiêu gợi mê đắm trên từng đường nét của cơ thể. Tiếng gọi" Nhất Bác" kèm với hơi thở ấm nóng đầy quyến rũ vang vọng khắp căn phòng. Một đêm với những vì tinh tú cuộn trào uốn lượn như những dòng xoáy của ngân hà.
" Em yêu anh, Tiêu Chiến!"
" Nhất Bác, anh yêu em!"
Sáng hôm sau, lịch bay của Tiêu Chiến vào lúc 7h sáng nên Nhất Bác dậy từ sớm, tự tay chuẩn bị đồ cho anh, căn dặn vài điều với A Nham, sau đó đưa anh tới Rats, Nhất Bác vẫn đầy nâng niu, cưng chiều và quan tâm anh từng chút một. Khải Hoan được sắp xếp đi cùng Tiêu Chiến trong đợt này, dĩ nhiên trọng trách phần lớn là bảo vệ ai đó.
Công trình thi công theo kiến trúc mà Tiêu Chiến đã dự thảo và duyệt, hiện tại đang rơi vào thế bí khi lớp nền chịu lực tưởng sẽ chống đỡ được những phần trên nhưng nó lại không thể chịu được như dự kiến, điều khó khăn hơn cả nếu muốn làm nhẹ phần cấu tạo bên trên thì cần phải thay thế gấp các vật liệu đặc biệt nhẹ hơn nhưng phải cứng cáp hơn.
Một số loại vật liệu được đưa ra lựa chọn và cuối cùng thì cũng có một vật liệu mà Tiêu Chiến ưng ý nhất. Anh nhanh chóng tìm nhà cung ứng, vì số lượng nhiều, hiện tại ngay cả Sean cũng không đáp ứng được. Thông tin đơn hàng được đưa ra và không biết sao có một công ty mà anh thấy quen trong danh sách cung ứng đó là Intas, giá thành và về mức độ đa dạng sản phẩm cũng khá tốt. Tiêu Chiến khá phân vân khi chọn, nhưng hiện tại tình hình có đang khá gấp nên chỉ có intas đáp ứng nổi yêu cầu này.
Lô hang sẽ phải nhanh chóng được bàn giao trong vòng ba ngày tới. Từ hôm đến dự án, Tiêu Chiến khá tất bật, không ngờ có nhiều việc ở đây cần ý kiến của anh như vậy, cũng có nhiều thứ anh phải chỉnh lại thêm. Dự kiến anh đi sẽ là bảy ngày, nhưng có lẽ thời gian phải kéo dài hơn. Hằng ngày, Tiêu Chiến làm việc từ sáng sớm cho đến tối muộn, với những số liệu và bản vẽ liên tục cần thay đổi và chỉnh sửa.
Từ hôm đến Hoành Điếm, anh và Nhất Bác chỉ mới có một cuộc điện thoại nói chuyện với nhau. Hiện tại, Tiêu Chiến đã ở đây là ngày thứ năm rồi. Không phải vì anh bận tới mức không liên lạc với Nhất Bác được, mà anh vốn không thể liên lạc với Nhất Bác.
" Vu Bân, tín hiệu hoạt động của Nhất Bác "
" Vẫn đang hoạt động bình thường, thưa Tổng"
" Được"
Anh chỉ cần vậy là được, anh chỉ cần biết vẫn đang tồn tại là được. Còn dù cậu ấy có ở bất cứ đâu đi chăng nữa thì anh cũng có thể đến ngay nơi đó để gặp Nhất Bác của anh.
Ngày hôm sau lô nguyên liệu được đưa tới, người đi theo lô hàng lại là Sở Dương, điều này không ngoài dự đoán của Tiêu Chiến cho lắm.
Vật liệu được bàn giao, Sở Dương cũng lấy lý do muốn thăm thú cánh rừng mà xin ở lại, thực chất thì như vậy là sai nguyên tắc, những người không phận sự sẽ không được ở lại đây.
" Cậu chủ, cậu Sở Dương muốn xin ở lại để thăm quan khu rừng, cũng hứa sẽ không đi vào khu thi công chỉ ở lại Trạm ven rừng."
" Cái này phải chờ bên Rats quyết định, báo cậu ta vậy"
" Vâng, cậu chủ"
Không hiểu lý do gì nhưng Khải Hoan lại đồng ý cho Sở Dương ở lại, với điều kiện chỉ ở Trạm ngoài bìa rừng chứ không được vào trạm chính. Hàng được giao theo nhiều đợt cũng khiến cho Sở Dương càng có lý do để ở lại cho việc thuận tiện bàn giao.
Bạn nhận được một tin nhắn từ X
" Tổng mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng"
" Được"
Mấy ngày này, công trình cũng không khỏi xảy ra các sự cố liên tiếp, do làm phần khung rất vất vả, nó là phần cốt lõi của cả Trạm nghiên cứu, nếu khung không đạt chuẩn nó sẽ khiến cho Trạm nghiên cứu gặp nguy. Thời gian lên khung thiết kế cũng đã kéo dài vài ngày nay, sau những lần chỉnh sửa của Tiêu Chiến và kiến trúc sư, nhưng mọi thứ vẫn chưa được hoàn chỉnh.
Tiêu Chiến cũng khá căng thẳng, anh và Kế Dương có những ngày chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ, sau đó lại phải tiếp tục làm với bên kiến trúc.
Hôm đó, vào thời điểm khoảng ba bốn giờ chiều, một vụ nổ khí lớn xảy ra khiến cho một góc của kết cấu nền bị ảnh hưởng. Vụ nổ cũng dẫn tới một vài thương vong không mong muốn. Khu Trạm chính cũng rối ren khi hệ thống bảo an bất chợt bị ảnh hưởng do vụ nổ. Mỗi một rung động trong lòng đất cũng khiến cho khu vực xung quanh bị rung chuyển. Cánh rừng già dù được Tiêu Chiến hạn chế tối đa sự ảnh hưởng của công trình đến với nó, nhưng liên tiếp thi công cũng khiến cho hệ sinh thái của những sinh vật nơi đây bị đảo lộn. Tiêu Chiến hơi xót xa cho việc mình đã lựa chọn cánh rừng già nghìn năm này.
Nhưng nơi nào có thể an toàn hơn là ở khu rừng này. Nhất Bác chọn nó rất lâu bởi đây chính là mảnh đất linh của Tu Chân Giới, chưa kể, dự án này quan trọng với đất nước ra sao, dù cho không ai nhìn thấy nhưng chính vòng bảo vệ an toàn mà Tu Chấn Giới và đội bảo mật của Rats thiết lập mới khiến cho các thế lực không thể nào biết tới công trình này.
Vụ nổ diễn ra làm rung chuyển một vùng, dĩ nhiên ở trạm ngoài khu căn cứ, Sở Dương cũng biết điều này. Sở Dương liền liên lạc với Tiêu Chiến nhưng không được, cậu cũng khá lo lắng nên đã xông vào khu căn cứ, do có sự quen biết nhất định mà Sở Dương cũng đã được cho vào khu trạm chính.
" Chiến Chiến "
Tiếng gọi của Sở Dương khi xuất hiện trước lều của Tiêu Chiến làm cho những người xung quanh đều quay lại nhìn.
" Chiến Chiến , anh không sao chứ ?"
Gương mặt Sở Dương đôi phần hốt hoảng, Tiêu Chiến ngó đầu ra từ sau đống giấy tờ bao quanh .
" Ừm, Sở Dương à, không sao ? Dư chấn thôi"
" lần này mạnh hơn rất nhiều, anh không sao chứ?"
" Ừm, không sao, cậu an tâm, tôi xin lỗi hiện tại đang hơi bận, gặp cậu sau nha "
Kế Dương và mọi người cũng bị gián đoạn khi sự xuất hiện của Sở Dương lúc này, A Nham thấy vậy liền đi đến trước mặt Sở Dương, để đưa cậu ta ra ngoài sau đó cũng đóng ngay cửa lều lại.
Sau vài tiếng bàn bạc, Tiêu Chiến và mọi người cũng nghỉ ngơi, lúc này cũng đã khá muộn. Anh và Giang Trừng trở về lều của mình, còn Kế Dương chọn ăn ngủ trong khu xây dựng để tiện làm luôn. Về tới lều liền thấy Sở Dương và A Nham đang bày biện đồ ăn cho bữa tối. Tiêu Chiến khá bất ngờ khi thấy Sở Dương.
" Cậu vẫn ở đây?"
" Vâng, vì lo cho anh, với lại lâu rồi không được gặp anh nói chuyện, công việc ở đây bận thật khó có thể gặp Chiến Chiến '
" Ừm, cậu vẫn chưa giao hết hàng à?"
" Vâng còn một hai chuyến nữa"
" Đã đi thăm thú được nhiều chưa ?"
" Cũng đi quanh khu rừng với vài đội viên, không khí ở đây thật thích, cánh rừng cũng nhiều lớp thực vật phong phú, tôi có thu thập một vài mẫu cho nghiên cứu của mình."
Tiêu Chiến và Giang Trừng cũng ngồi vào bàn ăn bữa tối, chủ đề nghiên cứu của Sở Dương cũng khiến Tiêu Chiến lắng nghe. Bữa ăn được Tiêu Chiến và Giang Trừng nhanh chóng kết thúc .
" Nếu buồn có thể ở lại chơi với A Nham, giờ giới nghiêm cậu về cũng được"
" Anh lại tiếp tục làm sao ?"
" Ừm, công trường có việc tôi cần kiểm tra"
" Vâng, à, nếu mai anh rảnh, có thể mai tôi ghé qua đây chơi được không, ngoài kia có mình tôi cũng khá buồn ?"
" Vấn đề này chắc phải hỏi đơn vị Rats, Sở Dương ạ, tôi không có quyền trong vấn đề này, cậu thông cảm nha"
Tiến Chiến vỗ vai Sở Dương rồi đi cùng Giang Trừng lên xe Khải Hoan đang chờ rồi vào sâu trong rừng.
" A Nham, Chiến Chiến có vẻ gầy đi một chút"
" Đúng vậy, cậu chủ đợt này có rất nhiều việc, thêm vào đó ăn uống có hơi thất thường"
" Bình thường vẫn là anh lo bữa ăn cho Chiến Chiến ?"
" Vâng"
" Có khi nào do đồ ăn ở đây không phong phú ?"
" Cậu chủ không kén ăn, nhưng có lẽ do không có đội trưởng thúc giục , nên cậu chủ càng lười hơn về khoản ăn uống này"
" Nhất Bác không có ở đây ?"
" Vâng, cậu Nhất Bác đi công tác "
" Tôi có thể biết Nhất Bác làm nghề gì không ?"
" Cậu Nhất Bác sao? là công chức bình thường thôi ạ ?"
" Thấy mọi người hay gọi là đội trưởng, không biết là đơn vị nào ?"
" Tôi cũng không rõ"
" Nhất Bác ở đâu anh biết không? Con cháu nhà nào ?"
" Tôi không biết"
" A Nham sao người bên cạnh cậu chủ mà anh cái gì cũng không biết vậy ? "
Sở Dương hơi cười nhẹ về phía A Nham, trên tay vẫn đang sắp xếp bát đĩa.
" Bổn phận của tôi là chăm sóc và bảo vệ cậu chủ , ngoài ra ai cũng không phải vấn đề tôi quan tâm. Nhưng cậu Sở Dương, cậu cũng khá tò mò nhỉ!" - A Nham quay lại cười như tỏ ý trêu đùa nhưng thật ra anh cũng đang mang vài phần khó chịu.
" À không, tôi quý Chiến Chiến, hơn nữa tôi thấy Nhất Bác khá khó hiểu, người như vậy bên cạnh Chiến Chiến anh không lo lắng sao ? Chưa kể cũng là công chức bình thường, liệu có đang bám lấy Chiến Chiến không ? "
" Cậu Nhất Bác hơi khó hiểu, đến nay tôi cũng không hiểu, nhưng việc cậu Nhất Bác bám lấy cậu chủ tôi không? Tôi nghĩ là sai"
" Anh xem, cậu ấy trẻ đẹp, lại bí ẩn như vậy, Chiến Chiến lại quá tuyệt vời, không giấu, anh tôi cũng cảm tình với Chiến Chiến, dù cho cậu Nhất Bác rất chăm sóc cho Chiến Chiến , nhưng hiện tại anh xem, đời sống bí ẩn, công việc thì bình thường, liệu có xứng ?"
" Cậu Sở Dương ý cậu là sao ?"
" Tôi muốn theo đuổi Tiêu Chiến"
" Cậu Sở Dương, quyền tự do tình cảm của cậu không nhất thiết phải nói với tôi" - A Nham tỏ ý từ chối.
" Gặp anh thường xuyên, em biết anh coi Chiến Chiến như em trai, nên em biết anh là người có thể giúp em gần Chiến Chiến hơn."
" Xin lỗi cậu, tôi không giúp được gì cho cậu, mặt tình cảm tôi không được phép can thiệp"
" Cũng không làm khó anh, chỉ là vài sắp xếp cho tôi có thể gần Chiến Chiến hơn"
" Xin lỗi, đã làm cậu thất vọng rồi, tôi chỉ là người hầu thôi"
A Nham tỏ ý từ chối, nhưng cũng không nói là anh sẽ không giúp Sở Dương.
Từ hôm đó, lấy lý do vào chơi với A Nham mà Sở Dương cũng ngày vào Trạm vài tiếng, thời gian này cậu ta thường bên A Nham, cũng có đôi lần nhắn tin cho Tiêu Chiến báo anh về dùng bữa, nhưng Tiêu Chiến còn bận làm nên những tin nhắn này dần cứ tăng số thông báo nhưng chưa bao giờ được mở.
Sở Dương đôi khi sẽ mang vài đồ tươi vào nấu làm phong phú bữa ăn, vài ngày qua sự hiện diện của Sở Dương tại lều của Tiêu Chiến thêm nhiều hơn.
Kế Dương tự hỏi sao Rats đợt này khá dễ tính. Công trình hiện tại bước vào giai đoạn phức tạp hơn, liên tục các bản vẽ khi đưa lên phần mềm kết cấu đều không mang lại kết quả như Tiêu Chiến mong muốn, khiến anh rất đau đầu và căng thẳng. Hiện tại Tiêu Chiến đã ở đây được mười ngày, nhưng mọi việc chỉ có tăng không giảm. Mọi việc Tiêu Chiến đều để Yếm Ly thông báo lo liệu nhưng đợt này khá căng nên ba Tiêu cũng lên Bắc Kinh để trực tiếp quản lý thay .
" Chiến, đừng cố quá, chú thấy cháu mấy nay mệt rồi, nghỉ ngơi sớm ngày hôm nay, mai lại làm lại "
Tiêu Hằng, chú ruột của Tiêu Chiến cũng là Phó Tổng thống đương kì.
" Vâng thưa chú, có lẽ cháu cần một buổi nghỉ"
" Được, cứ từ từ, việc này không gấp được"
Tiêu Chiến bước ra khỏi Trạm chính với khuôn mặt khá mệt mỏi và kèm chút buồn ngủ. Anh rút điện thoại, tin nhắn anh gửi cho Nhất Bác vẫn chưa được xem, cậu cũng không liên lạc, chưa bao giờ thời gian liên lạc lại lâu tới vậy.
Khải Hoan đang chờ trước lều, thấy Tiêu Chiến có vẻ bần thần nhìn điện thoại, anh biết Tiêu Chiến đang chờ tin gì.
" Tiêu Chiến"
" Anh Khải , có việc gì vậy ? "
" Ừm, cũng không có gì "
" Anh cứ nói"
" Chiến, cậu đang chờ tin của đội trưởng ? "
Tiêu Chiến hơi thất thần, chẳng nhẽ anh lại tỏ ra nhớ nhung đến mức người ngoài cũng nhìn thấy rồi sao ? Nhưng kỳ thực, nếu Khải Hoan không hỏi thì Tiêu Chiến cũng định sẽ hỏi xem anh ấy có biết thông tin gì về Nhất Bác không? Mặc dù biết như vậy sẽ làm sai quy tắc .
" Vâng, không biết anh biết tin gì về Nhất Bác"
" Chiến, cậu biết nguyên tắc đúng không, anh chỉ có thể nói, hiện tại không có gì đáng lo ngại, lần này chiến dịch có nhiều biến động, nên thời gian bị kéo dài hơn dự kiến, đừng lo, mấy nay anh thấy cậu tâm trạng không được tốt cho lắm"
" Vâng, vậy là em an tâm, một phần cũng là công trình đang có phần khó khăn "
' An tâm, cần Rats giúp gì cứ nói, được không ?"
" Vâng"
Tạm biệt Khải Hoan, Tiêu Chiến bước về lều của mình, anh muốn nghỉ ngơi. Khi anh tỉnh giấc thì trời cũng đã tối, ngoài phòng vang vọng tiếng ồn ào náo nhiệt. Tiêu Chiến hơi nhíu lông mày bước ra. Bên ngoài là một khung cảnh hơn chục người đang trong lều của anh, đùa chăng định phá lều của anh sao ?
"Chiến Chiến , anh tỉnh giấc rồi, nào lại đây chúng ta bắt đầu ăn tối"
Sở Dương thế nào đó mà đã phát hiện ra Tiêu Chiến đầu tiên, cậu ta nhanh chóng kéo Tiêu Chiến lại bàn ăn. Người chưa tỉnh ngủ như Tiêu Chiến đang thấy xung quanh mọi người đang bàn bạc xôn xao điều gì đó.
" Khoan, các cậu là đang muốn phá lều tôi đúng không ?" - Tiêu Chiến đưa tay nhấn nhấn thái dương tỏ ra bất lực .
Kế Dương ngồi bên cạnh huých tay - " Tổng, nay tổng quên ngày gì ah?"
Mấy nay lu bu, đúng là Tiêu Chiến quên mất.
" Trừng, căn chung cư mới ở Hồ Nam, mai sang tên cho cậu, xin lỗi vì quên mất?"
Tiêu Chiến khều khều chân Giang Trừng, năm nay anh đúng là thiếu sót rồi.
" Tổng à, quà thì giá trị rồi đó, nhưng Giang Trừng tôi lại thích thứ khác hơn, liệu Tổng có đồng ý"
" Giám đốc Giang không thích căn hộ đó ?" - Tiêu Chiến đang không biết cậu bạn này của mình đang dở trò gì ?
" Dĩ nhiên thích nhưng hiện tại tôi thích 10 ngày đi du lịch hơn, Tổng thấy sao ?"
" Mười ngày?"
" Hì hì đúng, hay thôi 15 ngày đi được không? Tổng xem năm nay toàn đi rừng, cho tôi đi biển 15 ngày được không ?"
" Mười lăm ngày hơi nhiều, duyệt mười ngày, nếu đổi ý thì xuống còn chín ngày"
Tiêu Chiến anh cũng ranh hơn nhiều nhé, bạn Trừng nào đó ơi. Giám đốc Giang mà nghỉ mười lăm ngày thì Tiêu Chiến còn thiệt hơn cả căn hộ mà anh đang tặng Giang Trừng.
" Ok, mười ngày"
Giang Trừng đưa dấu thành giao, cũng lấy ngay điện thoại ra tích ngày mình nghỉ.
Ngoài những người thân quen, dĩ nhiên còn có Team Rats bao gồm Khải Hoan và vài người chuyên đưa đón Tiêu tổng.
Bữa tiệc nhanh chóng được diễn ra, A Nham và Sở Dương cũng tất bật món này món kia bê lên, chiếc ghế bên phải của Tiêu Chiến không hiểu sao Sở Dương khéo léo chiếm lấy, cho dù thường A Nham sẽ ở vị trí này.
Hành động gắp thức ăn và chú ý đến Tiêu Chiến của Sở Dương khiến người xung quanh khá bất ngờ. Dù cho Tiêu Chiến thuộc tuýp khó gần và anh từ chối hầu hết những lần Sở Dương định gắp cho anh cái gì đó, nhưng dường như cậu ta không có ý dừng lại.
Mọi người dùng một chút rượu nhẹ vì là sinh nhật của Giang Trừng, Tiêu Chiến cũng uống vài ly chúc mừng ông bạn thân lâu năm của mình.
Bữa tiệc là điều xoa dịu thời gian làm việc đêm ngày vừa qua, ai cũng vui vẻ hết mình, cũng trao đổi với nhau và trở nên thân thích hơn rất nhiều. Giang Trừng vậy mà hợp cạ với mọi người trong team Rats lắm, nên cũng đang chén qua chén lại, ai cũng ngà ngà say rồi, Tiêu Chiến cũng vậy. Anh đứng dậy và muốn ra ngoài để hít thở một ít không khí trong lành sau một quãng thời gian vui vẻ. A Nham cũng đứng dậy theo cậu chủ, tránh cậu chủ lại lạc trong rừng như lần trước, lần này không ai tìm trong rừng được như đội trưởng đâu.
A Nham đứng dậy thì cũng thấy Sở Dương đứng dậy đi theo Tiêu Chiến, anh liền bước vội ngăn Sở Dương .
" Cậu Sở Dương, đây là trọng trách của tôi"
" A Nham, tôi chỉ muốn cùng Tiêu Chiến đi dạo thôi mà"
" Tôi nghĩ, hiện tại có lẽ cậu chủ muốn được ở một mình, phiền cậu"
A Nham để lại Sở Dương rồi nhanh chóng đi theo sau cậu chủ, dĩ nhiên Sở Dương vẫn cố chấp mà đi theo.
" Cậu chủ"
" Chiến Chiến "
Tiêu Chiến bị đồng thời cả hai tiếng gọi liền quay lại phía sau, anh cũng chẳng đi đâu cả, anh chỉ đang ngắm nhìn cây cổ thụ lớn, nơi dưới chân cây cổ thụ trước là lều mà đội trưởng nhà anh đã ở.
" Cậu chủ muốn đi đâu tôi đưa cậu đi"
" Đúng vậy, Chiến Chiến anh đừng đi lại một mình vào đêm muộn trong rừng, rất nguy hiểm "
" Hai người, tôi chỉ đang đứng ở đây thôi mà "
Tiêu Chiến vỗ vai A Nham rồi anh đi lại quanh chiếc lều như tìm kiếm điều gì đó, anh liên tục nhìn ngắm những tán cây lớn, tầng tầng lớp lớp với những tán rộng và đôi khi là một vài chú chim nhỏ đang say giấc. Tiêu Chiến tìm kiếm gì ư? anh tìm kiếm đâu đó một chú đom đóm, anh cũng tìm kiếm hình bóng người cùng anh ngắm hàng vạn con đom đóm nô đùa nhảy múa như ngày nào, người đó cho anh biết nhà của những con đom đóm rực rỡ kì diệu đến mức nào , nơi mà anh có đi tìm nhưng chưa bao giờ thấy lại.
Suy nghĩ bâng quơ khiến Tiêu Chiến tự chìm vào không gian kí ức của riêng mình, A Nham hiểu cậu chủ hiện tại đang nhớ đội trưởng rồi. Anh cũng biết cậu chủ đã phải kìm nén và đã phải gồng mình ra sao khi không liên lạc được với đội trưởng, nỗi nhớ và sự lo lắng đang bao trùm lên cậu chủ của anh.
" Cậu chủ, nếu cậu vẫn muốn đi tìm, tôi sẽ đưa cậu đi lần nữa"
Tiêu Chiến vẫn im lặng sau câu nói của A Nham. Sở Dương như tò mò rồi hỏi A Nham
"Chiến Chiến muốn đi tìm gì sao A Nham"
" Kỉ niệm của cậu chủ"
" Kỉ niệm? Nhưng bây giờ tối rồi, rất nguy hiểm. Nhưng nếu Chiến Chiến muốn tìm, tôi sẽ đi cùng"
Sở Dương định nhanh nhảu lấy đèn.
" Không cần đâu" - Tiêu Chiến nói dứt khoát, khi anh đưa mắt và bắt gặp một chú đom đóm nhỏ đang lấp ló sau một chiếc lá cây.
" Dù có tìm cũng không thể khi người đó không ở đây "
" Là Nhất Bác sao ?"
" Sở Dương, anh dạo này có quá quan tâm đến Nhất Bác rồi không?"
Tiêu Chiến quay ra Sở Dương hỏi, giọng điệu vẫn bình thường, gương mặt anh phiên phiến hồng do tác dụng của rượu, nhưng ánh mắt lại có phần sắc lạnh hơn mọi khi .
Sở Dương biết mình hôm nay đã đôi phần quá phận rồi.
" Tiêu Chiến, muốn đi dạo cùng anh không ? " - Giọng nói của Khải Hoan đánh tan bầu không khí mang phần ngại ngùng kia.
" Anh Khải, được" - Tiêu Chiến nhìn về phía Khải Hoan cười vui vẻ nhận lời.
" Cảm phiền hai người, tôi có thể đưa Tiêu tổng đi dạo một chút không? Cậu Dương, tôi nghĩ cũng đến giờ giới nghiêm rồi "
A Nham nhanh nhảu vui mừng rồi đi về rọn dẹp cũng chuẩn bị cho cậu chủ nhà anh nghỉ ngơi , có Khải Hoan bên cạnh cậu chủ, anh còn lo lắng gì nữa. Còn Sở Dương,thấy mình cũng không nên làm phiền lòng Tiêu Chiến hơn, nên cũng chào từ biệt rồi ra về.
Khải Hoan dẫn Tiêu Chiến đi qua những cây cổ thụ lớn, đi qua những lối mòn của cánh rừng.
" Tiêu Chiến, đi theo những con đom đóm, anh chỉ có thể dẫn em đến đây, anh sẽ chờ ở đây"
" Cảm ơn anh Khải"
Tiêu Chiến đi theo những con đom đóm đang quấn lấy người anh, như một người bạn thân quen lâu ngày không gặp. Những con đom đóm đùa vui theo từng bước anh đi, chúng chạm vào tay anh, chúng đậu trên vai và cả trên tóc của anh, chúng bay lượn ôm lấy thân người nhỏ bé của anh, chúng cũng dẫn lối chỉ đường anh đến một nơi chủ nhân của chúng đã sắp xếp.
Trước mắt Tiêu Chiến là cây cổ thụ to lớn, quen thuộc, xung quanh là ánh sáng rực rỡ của hàng nghìn chú đom đóm tạo thành, chúng đang nhảy múa với những vũ điệu rực rỡ để chào đón anh, người bạn lâu không gặp. Nơi những chú bướm đủ sắc khoe sự duyên dáng của mình, nơi điệu vũ ánh sáng lại được bắt nhịp, đàn thỏ trắng mang viên Tinh thể Lam Ấn sáng rực rỡ trên trán, chúng đang đùa vui cùng những chú bướm nhỏ, vài con thỏ nhỏ đang chạm chạm vào chân anh như muốn anh bế lấy chúng vào lòng. Những loài động vật nhỏ không rõ là cô tiên nhỏ hay những bông hoa rung rinh đẹp mặt, một cảnh sắc lung linh đến diệu kỳ. Tiêu Chiến như lạc vào xứ sở của thần tiên mà vui đùa, anh đùa vui với những chiếc lá, với những cây hoa nhỏ dưới gốc cổ thụ lớn, với đàn thỏ, với những tinh anh đang bay quanh mình, và đàn đom đóm uốn lượn nhảy múa.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên chú đom đóm nhỏ trước mắt.
"Chủ nhân của các ngươi đang ở đâu, có bình an không ?"
Tiêu Chiến quay lại con đường dẫn về khu Trạm chính, nơi cách đó không xa, Khải Hoan vẫn luôn chờ sẵn.
Đứng dựa mình vào thân của một cây cổ thụ lớn nhìn những chú đom đóm nhỏ xuất hiện, Khải Hoan biết Tiêu Chiến đã quay lại, Khải Hoan dù biết về Nhất Bác nhưng anh không chắc Tiêu Chiến có biết hay không? đôi khi anh thấy Tiêu Chiến biết về thân phận của Nhất Bác, nhưng chính Vương Hàn lại nói Tiêu Chiến hoàn toàn chỉ biết Nhất Bác như một đội trưởng Rats. Vậy dáng vẻ hạnh phúc thản nhiên đón nhận này là sao, dù không biết đàn đom đóm đưa Tiêu Chiến đi đâu, nhưng Khải Hoan biết nó không phải điều bình thường của tạo hóa.
" Anh Khải, cảm ơn anh"
" Không có gì, tôi đưa cậu về"
Tiêu Chiến cũng chẳng hỏi thêm vì sao Khải Hoan lại biết mà dẫn mình đến đây, hay hỏi có phải ai đó đã nhờ anh phải không . Cái Tiêu Chiến biết, đội trưởng nhà anh vẫn vậy, vẫn cố chấp muốn đóng vai thân phận là người bình thường, nhưng bản chất Yêu Tinh lại không màng mà che đậy.
Anh biết hay không ư ? Câu hỏi này còn phải nói thêm sao, có lẽ chỉ là thừa thãi.
Giang Trừng ngồi trong đống giấy tờ sau bữa tiệc. Dù là sinh nhật mình nhưng công việc là điều không thể chậm trễ.
" Cậu định làm gì với hắn"
Giang Trừng hướng lại phía Tiêu Chiến hỏi đầy nghiêm túc.
" Chưa biết, còn phải dựa vào hắn định làm gì với Nhất Bác "
" Cậu ấy có biết điều cậu làm"
" Dĩ nhiên không"
" Đừng liều quá "
" Dám động tới Nhất Bác, hắn coi thường tôi sao"
Những bế tắc của công trình đã bắt đầu có những bước tháo gỡ suôn sẻ, Tiêu Chiến cũng đưa ra những phương án không tưởng nhưng lại đầy thuyết phục và hữu hiệu. Tiêu Chiến đã ở Hoành Điếm được gần hai mươi ngày...........
______________
Còn đội trưởng nhà anh thì sao ?
" Đội trưởng, không được"
" Đừng cản ta, buông ra "
______________________________
Ngay sau khi Tiêu Chiến đến Hoành Điếm, Khải Hoan thông báo Tiêu Chiến đã trong phạm vi an toàn, thì chiến dịch của Nhất Bác cũng được thực hiện.
Mọi kế hoạch của Ôn Húc và Vercaso làm sao có thể qua khỏi con mắt tinh tường và khả năng mà chúa ban tặng Lam Trạm. Nhưng dù có tài giỏi thế nào một mình Lam Trạm cũng không thể nào lường hết được mọi thứ.
Ôn Húc là ai? Hắn là tên quỷ hàng nghìn năm đeo bám, chính hắn cũng không toàn mạng khi gặp Lam Trạm năm đó, nhưng may mắn cho hắn khi hắn thoát được sang nước ngoài, thứ hắn mang đi duy nhất cũng là thứ hắn cất giấu, bảo vệ như tính mạng khi trốn chạy khỏi cuộc truy quét của toàn Tu Chân Giới trong cuộc chiến cách đây 20 năm.
Năm đó, sau khi Ấn Khóa thành công, Lam Trạm bất tỉnh, linh hồn Ôn Húc đóng giả như một người dân vô pháp vô hại, hắn mon men lại Ấn Khóa. Hắn mang giọt máu của Ngụy Anh ở chân Khóa Ấn năm đó đưa vào một con trùng nuôi dưỡng qua hàng nghìn năm, chuyển từ vật thể này sang những vật thể khác, chuyển từ các loài trùng bé nhỏ khác nhau, sang những thân cây hút màu, hắn dùng mọi cách nuôi nấng sinh vật mang giọt máu của Ngụy Anh với ý niệm, tạo nên một Di lăng Lão Tổ như cái tên mà người ta gọi. Hắn phải hủy hoại, phải nuôi lên con quỷ dữ đúng nghĩa. Ngụy Anh đã mất thì hắn sẽ tạo nên một Ngụy Anh đúng chất như một Di Lăng Lão Tổ tàn bạo, như những gì mà người ta từng đồn đại, chỉ có Ngụy Anh là thứ mà Thiết Âm muốn, hắn biết điều đó, hắn sẽ tạo lên một con quỷ hoàn toàn tàn độc có thể chứa Thiết Âm- người sẽ giúp hắn lấy lại Tu Chân Giới, rồi hắn sẽ khiến những con người cao cao tại thượng kia phải quỳ dưới chân hắn.
Tưởng phi lý, nhưng qua hàng nghìn năm, hắn dùng tà đạo mà mình có, hắn lùng sục các cuốn bí truyền. May cho hắn khi người phương tây xuất hiện trên mảnh đất này, hắn biết nước hắn có Tu Chân Giới thì nước khác cũng sẽ có những thứ không tưởng. Hắn tìm khắp chốn, cuối cùng hắn gặp một người hắn biết sẽ giúp được hắn, chính là chủ nhân của hắn hiện tại, Quỷ Vương.
Những linh hồn quỷ dữ như hắn ăn linh hồn, uống oán niệm mà tồn tại, thì Quỷ Vương ma cà rồng dùng dòng máu nóng mà trường tồn theo thời gian. Hắn mang đứa trẻ không có hình hài mà hắn nuôi nấng cả nghìn năm đến với Quỷ Vương, với cam kết sẽ đưa Ma cà rồng xâm chiếm Tu chân giới, sau đó kết hợp dòng máu ma cà rồng và dòng máu Tru Tiên tạo nên những cơ thể bất phàm, ma cà rồng không còn phải sợ ánh sáng nữa khi có dòng máu tiên nhân trong người. Chứng minh cho kế hoạch của mình, hắn để Quỷ Vương đưa lọc độc ma cà rồng thuần chủng và mạnh nhất vào cơ thể đứa nhỏ, kết hợp với dòng máu Tru tiên của đứa trẻ, đến tuổi trưởng thành sẽ sinh ra một Quỷ Vương vô cùng mạnh mẽ, tàn bạo và không sợ ánh sáng.
Ngày còn là một bé đứa trẻ, Sở Dương nhút nhát, yếu đuối đến thất vọng, bởi đứa trẻ này chỉ được sinh ra từ những giọt máu ít ỏi và yếu ớt. Ôn Húc bị chính Quỷ Vương nhiều lần xém giết chết mạng, Quỷ Vương nghi ngờ về kế hoạch của Ôn Húc .
Nhưng hắn là một tên tinh ranh, cũng vô cùng dẻo miệng nên Quỷ Vương chấp nhận chờ đợi . Rồi một ngày dòng máu ma cà rồng được Quỷ Vương lấy từ lọc độc ma cà rồng thuần chủng kết hợp với dòng máu tiên nhân của đứa trẻ cũng phát huy tác dụng, sinh ra một Vercaso với sự tàn bạo vô tình như Quỷ Vương mong muốn và cũng đầy oán hận như điều Ôn Húc suy tính.
Ôn Húc tinh ranh, hắn truyền vào tư tưởng của đứa trẻ từ khi chỉ là một linh hồn yếu ớt, rằng đứa trẻ là người sống sót duy nhất còn lại của dòng họ Ôn, đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình hạnh phúc như bao gia đình khác. Ôn Húc cai quản dòng họ Ôn chuyên cứu giúp con người bằng y học của mình, cho đến một ngày tên Di Lăng Lão Tổ hay chính là Ngụy Anh xuất hiện, hắn muốn cướp bí kíp gia truyền của dòng họ Ôn để tạo ra một cơ thể trường sinh bất lão, một cơ thể bất tử và pháp lực cực đại.
Vì không tìm được cách lấy cuốn bí kíp nên Ngụy Anh đã sát hại rất nhiều người để ép người đứng đầu đưa bí kíp , lúc đó cha của Sở Dương biết công thức này sẽ mang lại sự đẫm máu trong giới Tru Tiên, vì không muốn bi kịch này xảy ra nên đã mang công thức bí truyền cất giấu trong hang động sâu, dùng tính mạng của mình và vợ tạo ra Thiết Âm
mang năng lượng cực đại để bảo vệ công thức bí truyền này.
Do sự tham lam, Ngụy Anh đã bị Thiết Âm giết chết, nhưng còn Lam Trạm thì vẫn nuôi hy vọng mà bám víu. Lam Trạm dùng mọi thủ đoạn để phá vỡ Thiết Âm để dùng bí kíp hồi sinh Nguỵ Anh. Nhưng không biết do cách nào đó mà Lam Trạm có thể hồi sinh Ngụy Anh hiện tại chính là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến do không có pháp lực nên Lam Trạm lại càng muốn phá Thiết Âm để cho Ngụy Anh pháp lực trở lại và có thể bất tử.
Năm đó khi Lam Trạm đã truy sát ông khắp Đại Lục để lấy cách thức mở Thiết Âm may thay Quỷ Vương chịu giúp thân già và đứa trẻ yếu ớt đang bị truy đuổi về cưu mang. Từ đó, đứa trẻ Vercaso nhân cách mới của Sở Dương, đón nhận sự hận thù tàn bạo muốn trả thù cho cả dòng tộc mình.
Trong tâm trí của Vercaso, cậu phải thay cha mẹ báo thù và bảo vệ Thiết Âm, khôi phục dòng họ Ôn và để cho linh hồn của cha mẹ mình có thể được siêu thoát. Chưa kể, cậu cần báo hiếu với Quỷ Vương công nuôi nấng, bằng cách cho con dân ma cà rồng xâm chiếm vùng đất lớn Đại Lục. Trước đó, cậu cần phải tìm cách giết chết hai người là Lam Trạm và Tiêu Chiến.
Vercaso nổi tiếng tàn bạo khắp nước Ý, máu đối với hắn là không đủ, sự tàn bạo nuôi lớn nên một Vercaso bạo tàn nhất trong lịch sử ma cà rồng. Trở thành người thừa kế mạnh nhất có thể nhận vị trí Quỷ Vương đời sau.
Nhưng điều có lẽ Ôn Húc chưa biết, đó là cho dù thế nào thì đứa trẻ cũng đang mang dòng máu của Ngụy Anh dù cho hắn có lên một kế hoạch nuôi đứa trẻ trở nên tàn bạo và độc ác, thì dòng máu thanh khiết lương thiện vẫn còn trong trái tim đứa trẻ đầy mạnh mẽ.
Sở Dương thừa hưởng chính mặt tốt này, nhưng lại quá yếu ớt trước oán niệm mà Ôn Húc truyền vào tai mình hằng ngày từ khi còn nhỏ. Dù yếu ớt, nhưng đứa trẻ Sở Dương cũng rất quật cường, bị chính nhân cách Vercaso của mình nhốt lại, nhưng đâu đó cậu vẫn luôn tìm cơ hội để trở lại là chính mình.
Vì sao Vercaso cho Sở Dương trở lại, vì anh ta biết, chỉ có Sở Dương, người có tính cách giống Tiêu Chiến hay là Ngụy Anh, mới có thể tiếp xúc gần được Tiêu Chiến.
Một kế hoạch cũng được thực hiện từ cả ba thế lực được sắp xếp, mục tiêu là giết chết Lam Trạm và Tiêu Chiến, được bắt đầu. Chính xác là đã bắt đầu kể từ rất lâu rồi.
Sở Dương xuất hiện chỉ là bước cuối cùng trong kế hoạch lâu năm của họ. Một kế hoạch có cả một thế lực đen tối và cường bạo đứng sau, là sự kết hợp của cả ba giới – âm, dương và chủng tộc ma cà rồng hùng bạo.
_____________ Hết chương 23 ____________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip