Chương 1
Có một vài thứ rất thần bí, mà ta không thể đoán trước được.
Vương Nhất Bác suy nghĩ vu vơ.
Chẳng lẽ, là duyên bằng hữu kiếp trước kiếp này?
Nghĩ xong, đột nhiên kinh hãi run rẩy một chút, cảm thán mình quả thật quá rảnh rỗi nhàm chán.
Gần đây Giang Hoa, cậu người yêu của hắn đang mê mẩn truyện thể loại xuyên không, suốt ngày cứ nói bản thân thực ra không phải là người của thời đại này.
Lại còn liếc mắt đưa tình nói.
- Nhất Bác, nhân duyên giữa anh và em sớm đã định từ kiếp trước rồi.
Vương Nhất Bác nghe xong da gà, da vịt nổi lên từng đợt.
Hiện tại, không lẽ đã bị Giang Hoa "tẩy não", chính mình cũng có xu hướng phát triển thành "thầy pháp" rồi?
Thầy pháp và thầy đồng, quả thật là trời sinh một đôi a.
Vương Nhất Bác gãi gãi đầu, cười thầm bản thân đúng là gần mực thì đen mà.
.
.
Lúc trên lớp, rảnh rỗi đến buồn chán, đột nhiên nhớ tới tên của người nọ.
Tiêu, Chiến.
Thật êm tai, tên thật là hay.
Sao lại có cái tên đọc lên nghe êm tai như vậy chứ.
Vương Nhất Bác vừa viết viết tên người nọ lên giấy, vừa tấm tắc khen ngợi. Viết đến đầy trang giấy.
Tiểu Thạch ở bên cạnh nhoài người qua nhìn, sau đó kinh ngạc hỏi hắn.
- Vương Nhất Bác, không phải vậy chứ, cậu có cần thù dai như vậy không?
Vương Nhất Bác nghe không hiểu gì hết.
- Tôi thế nào a?
Tiểu Thạch chỉ chỉ tên người kia mà hắn vừa tùy ý viết ra.
- Không phải chỉ là khoa chúng ta bị thua thôi sao, cần gì nhớ mãi không quên như thế? Thua thì cũng đã thua rồi, biết không?
Vương Nhất Bác không hiểu đầu cua tai nheo gì hết nên đơ luôn, hắn hỏi lại.
- Là thế nào, cậu có ý gì hả?
Tiểu Thạch nhìn hắn.
- Hóa ra cậu làm vậy không phải do phẫn nộ à? Lúc cậu đi thi ở ngoài về cũng không biết, không nghe nói gì sao?
Vương Nhất Bác càng ngơ ngác mờ mịt hơn nữa.
- Hôm qua tới chiều tối tôi mới về nha, tôi biết cái gì chứ?
Tiểu Thạch vẻ mặt khó tin nói rõ ngọn nguồn cho hắn biết.
.
.
.
Thì ra để chào mừng các bạn học của cơ sở phía Nam chuyển đến cơ sở phía Bắc, nhà trường tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu.
Lúc đầu ở khoa Tài chính của Vương Nhất Bác và Tiểu Thạch vì có sự tồn tại của hai người này nên liên tiếp chiến thắng không ngừng, tiếc rằng vào ngày trước trận chung kết với khoa Du lịch của cơ sở phía Nam, Vương Nhất Bác nhận được thông báo phải đi tham gia thi biện luận.
Cho nên, khoa Tài chính thiếu mất Vương Nhất Bác liền bị khoa Du lịch "dập" một trận tơi tả không còn manh giáp. Vô cùng vô cùng mất mặt vì từ trước tới nay chưa bao giờ khoa Tài chính phải thua thảm hại như vậy.
Theo lời Tiểu Thạch, đó là do Tiêu Chiến, sinh viên năm nhất khoa Du lịch thật sự quá lợi hại. Lấy một địch năm, khí thế thật dũng mãnh.
Tiểu Thạch nói.
- Tôi nghĩ ngoại trừ cậu không ai có thể cản được cậu ta.
Vương Nhất Bác cười cười, hắn nói.
- Không sao hết, thôi thì cũng được hạng nhì, không có gì ghê gớm cả.
Tiểu Thạch nhìn nhìn cậu, sau đó cười.
- Vương Nhất Bác, cậu thật đúng là phóng khoáng nha.
Vương Nhất Bác gật đầu, bỗng nhiên nói.
- Đúng thật là đáng tiếc.
Tiểu Thạch vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Tiếc cái gì?
- Tiếc vì không thể thi đấu với cậu ấy.
Làm đối thủ của cậu ấy, hẳn là một việc cực kỳ vui sướng.
.
.
Sau khi tan học đến nhà ăn ăn cơm, tình cờ gặp Ôn Nhu, vị đại tiểu thư điêu ngoa nhất ở đại học Cao Minh nhưng lại là người mà Tiểu Thạch thích nhất.
Ôn Nhu đi về phía Tiểu Thạch gào thét một trận, Vương Nhất Bác che lỗ tai, chuồn qua một bên "tránh bão".
Nghe thấy Ôn Nhu cằn nhằn lải nhải nói Tiểu Thạch cái này không được, chỗ kia chưa tốt, còn bộ dạng Tiểu Thạch thì như đang hưởng thụ. Người đang yêu đều như vậy.
Đột nhiên nghĩ lại, bản thân cũng là người đang yêu đương a. Chỉ có điều, Giang Hoa cả ngày đắm chìm trong tiểu thuyết, hơn nữa tính cách của hắn cũng an tĩnh, cho nên hai người không cần mỗi ngày đều dính lấy nhau.
.
Đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cao hơn 180cm chỉ bưng có một phần cơm một phần thức ăn, thì hơi giật mình một chút.
Cậu ấy sao lại ăn ít như vậy.
Hắn đi qua chỗ cậu, ngồi xuống trước mặt cậu. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh, nói.
- Xin chào!
Hai cái dấu ngoặc của Vương Nhất Bác lại hiện ra, hắn nói.
- Sao ăn ít như vậy?
Tiêu Chiến ngẩn người, thản nhiên nói.
- Không đói bụng.
Vương Nhất Bác gật đầu, hỏi cậu.
- Buổi chiều sau giờ học có rảnh hay không?
Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi.
- Có chuyện gì à?
Vương Nhất Bác vui vẻ cười.
- Muốn cùng cậu đấu một trận, một chọi một. Trận bóng rổ lần trước không thể đấu cùng cậu, thật sự quá đáng tiếc.
Tiêu Chiến nhìn hắn, đột nhiên nói.
- Ồ, hóa ra cậu chính là Vương Nhất Bác của khoa Tài chính đó hả?
Vương Nhất Bác cười tươi.
- Đương nhiên rồi, còn có Vương Nhất Bác nào khác sao?
Tiêu Chiến cũng cười, nụ cười thật nhạt, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Cậu nói.
- Được thôi, buổi chiều đi đến sân tập đấu một trận đi. Bọn họ đều nói, nếu lần trước cậu có mặt, khoa Tài chính tuyệt đối không thua được.
Vương Nhất Bác vội vã khoát khoát tay.
- Không hẳn đâu, cũng không nhất định như thế.
Tiêu Chiến cũng không lên tiếng, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.
Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ ăn cơm của cậu, cực kỳ thân sĩ, phi thường nho nhã. Liền thốt ra.
- Tú sắc khả xan, tú sắc khả xan a~ (chỉ người có sắc đẹp mê người)
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu, có chút chán nản.
Vương Nhất Bác gãi đầu, có phần ngượng ngùng một chút. Hắn là người thẳng thắn, mắt nhìn thấy, miệng liền lập tức nói ra. Cho nên đôi lúc cũng hơi thất thố.
Tiêu Chiến rất nhanh đã ăn cơm xong, sau đó bưng chén đĩa rời đi.
Nhìn bóng lưng dần xa của người kia, Vương Nhất Bác đột nhiên rất muốn giữ cậu lại. Bởi vì hắn phát hiện ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên bóng lưng của Tiêu Chiến, phi thường xinh đẹp. Cho nên hắn lấy điện thoại di động ra, "tách tách" chụp vài tấm. Không thể phủ nhận, Tiêu Chiến ngay cả bóng lưng cũng xinh đẹp đến không thể nào đẹp hơn nữa.
- Aizz~~
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, lầm bầm trong miệng.
- Thiên sinh lệ chất, thiên sinh lệ chất a~~~ (Sắc đẹp trời sinh)
Nói vừa xong liền giật mình, may mà Tiêu Chiến không nghe được. Nếu không, không chừng sẽ thật sự cho hắn vài quyền. Nhưng mà hắn thật sự cảm thấy cậu vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ phong lưu tiêu sái, cử chỉ nhẹ nhàng tao nhã tựa như thiếu niên thời cổ đại, xuyên qua thời không đến thế giới này.
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ, chàng trai xinh đẹp như vậy, nên mặc bạch y, thanh y, hắc y hay là tử y đây?
Bạch y xuất thế, thanh y tuyệt đại, hắc y tà mị, tử y kiêu sa.
Nam tử như vậy, thật sự giống như đã sinh nhầm thời nha. Nếu là thời cổ đại, có phải sẽ vừa nhất tiếu khuynh thành lại vừa ngạo thị thiên hạ hay không?
Vương Nhất Bác đang ngơ ngẫn thì hoảng hốt bừng tỉnh, còn run rẩy một chút.
Úi trời ạ, lẽ nào hắn sắp biến thành kiểu người như Giang Hoa sao?
Mẹ ơi!!!
.
.
.
=== Hết chương 1 ===
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip