Chương 25

- Tiêu Chiến, hôm nay chúng ta đi biển đi!

Trưa nay, đang ngồi xem TV, Vương Nhất Bác bỗng nhiên nổi hứng muốn ra biển chơi, ba mẹ Vương hôm nay đều có ca trực ở bệnh viện nên đã ra khỏi nhà từ sớm, chỉ có hai người loay hoay trong nhà.

Nhà của Vương Nhất Bác cũng rất gần biển, nơi đây cũng là một thành phố du lịch, mọi bãi biễn cách trung tâm thành phố khá gần thì vẫn không hề ít dân bản xứ đi tản bộ, bơi lội, chơi đùa.

Vương Nhất Bác không thích chỗ đó, vì chỗ đó nhiều người ồn ào, phá hỏng phong cảnh vốn có của biển cùng sự yên tĩnh ban đầu.

Thế nên Vương Nhất Bác dứt khoát dẫn Tiêu Chiến đi xa hơn, đến một bãi biển ít người tới. Hai người dạo quanh bờ biển, biển nơi này thật đẹp cùng bầu trời xanh biếc động lòng người, bốn phía vắng lặng chỉ nghe mỗi tiếng gió cùng tiếng sóng, nhìn ra khơi xa có mấy chiếc thuyền đánh cá tô điểm cho mặt biển trống trãi, thỉnh thoảng có hải âu sà xuống vờn quanh.

Vương Nhất Bác bỗng quay người nói với Tiêu Chiến.

- Tiêu Chiến, em nghe truyền thuyết ở đây nói rằng, nếu như nhặt được con ốc biển thất tinh ngay trên bờ biển này, tặng cho người thương thì hai người chắc chắn sẽ nên duyên trọn đời, răng long đầu bạc.

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói thế, phì cười.

- Em cũng biết nói là truyền thuyết thì làm sao mà có. Lớn vậy mà cũng tin mấy chuyện trẻ con đó.

Nhưng Vương Nhất Bác nhất quyết muốn tìm, hắn kêu Tiêu Chiến đợi hắn trên bờ, sau đó bắt đầu đi tìm con ốc.

Tiêu Chiến lẳng lặng ôm gối ngồi trên bờ cát, nhìn sóng biển cuồn cuộn vỗ vào ống chân cậu, thỉnh thoảng khom người, nhặt lên gì đấy, nhìn nhìn, lại quăng đi.

Chỉ là truyền thuyết mà thôi, vậy mà Vương Nhất Bác vẫn nghiêm túc như vậy.

Một thứ cảm giác ngọt liệm dâng lên trong lòng, Tiêu Chiến nhấc một tay đặt bên miệng, la lớn.

- Nhất Bác, đợi thủy triều rút rồi tìm, chúng ta cùng tìm!

Vương Nhất Bác cũng lớn tiếng trả lời.

- Lúc đó sợ trời tối đen không?

Gió thổi vù vù, cơ hồ lấn át mất tiếng của họ.

- Không đâu! Giờ mặt trời sắp lặn rồi!

- Ừm! Vậy chúng ta cùng ngắm mặt trời lặn!

.

.

Quả nhiên, lúc thủy triều rút, mặt trời vẫn chưa lặn.

Sóng biển từng đợt từng đợt rút lui, lộ ra một mảng bờ cát ướt át, cùng vô số vỏ sò, ốc biển khảm trên mặt cát nhão, còn có mấy con cua nhỏ giương càng.

Dọc theo bờ cát từ đông sang tây in đầy dấu chân hỗn loạn, hai người mở to mắt cẩn thận tìm kiếm, mãi đến lúc mặt trời chìm xuống mặt biển, lại vẫn không tìm được ốc biển thất tinh họ cần.

Có chút mất mát. Thứ tốt lành trước nay đều không dễ dàng tìm được.

Tiêu Chiến xoay người đi về.

- Quên đi, lần sau tìm tiếp.

Vương Nhất Bác đuổi theo giữ cậu lại.

- Từ từ, chúng ta còn phải xem mặt trời lặn mà!

.

.

Hai người sóng vai ngồi trên bờ cát, nhìn ánh hoàng hôn loang trên mặt nước biển.

Nhìn một thuyền đánh cá nhỏ từ từ vào bờ, thắng lợi quay về thả neo cập bến.

Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, khuất bóng dưới mặt biển.

Nhìn bầu trời biến từ màu xanh biếc thành xanh sẫm rồi chuyển xanh đen, trời dần dần cùng mặt biển trở nên bất phân.

Nhìn thời gian chuyển động, đêm thay cho ngày, vật đổi sao dời.

Đời này, chỉ nguyện cùng người ngắm nhìn thuỷ triều dâng rồi lại hạ, mặt trời mọc rồi lại lặn, từ tóc đen thành tóc bạc, người có bằng lòng không?

.

.

Sắc trời cũng đã tối. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng dậy đi về.

Sóng biển dâng rồi lại rút, chớp mắt dưới chân hai người đã lộ ra bờ cát ướt sũng, mắt Vương Nhất Bác lơ đãng đảo quanh, lại nhìn thấy có thứ gì đó trăng trắng nằm ngay chân mình.

Sóng biển lại vỗ vào bờ, Vương Nhất Bác tay mắt lanh lẹ moi thứ bên chân mình lên, cẩn thận nhìn nhìn, bỗng vui mừng quá đỗi bật cười thành tiếng.

Tiêu Chiến đi đằng trước nghe thấy tiếng cười của hắn, khó hiểu quay đầu lại liếc nhìn.

- Tiêu Chiến, Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác bên gọi bên đạp sóng vừa nhảy vừa chạy phóng tới chỗ cậu, xem vật đựng trong tay như báu vật đưa đến trước mặt cậu.

- Anh xem, em tìm được một con ốc biển thất tinh nè!

Tiêu Chiến nhận lấy cẩn thận đánh giá, nhíu nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, sau đó cũng hứng khởi hỏi hắn.

- Đây là ốc biển thất tinh thật sao?

Nhìn thấy bộ dạng hào hứng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không khỏi vui lây.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng lướt qua những đường vằn trên ốc biển.

- Dù sao cũng chỉ là truyền thuyết thôi, có chắc đúng như vậy không?

Nhìn thấy Tiêu Chiến chuyên chú nhìn con ốc biển thất tinh kia bộ dạng dường như hơi đăm chiêu, Vương Nhất Bác bỗng thừa dịp cậu không đề phòng giật lại.

- Anh đã không tin thì giữ nó cũng không ý nghĩa gì!

Nói xong liền vung tay lên như muốn ném con ốc biển quay về biển rộng.

- Đừng!

Tiêu Chiến vội vàng hét lên, tay vội vã chộp lấy tay hắn, sợ hắn thật sự ném mất con ốc biển.

Cánh tay Vương Nhất Bác trên không trung vạch một đường cong ngắn ngủi rồi dừng lại, quay đầu qua cười híp mắt nhìn nét mặt hoảng hốt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn nắm tay hắn không buông, sắc mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu nói.

- Anh tin...

Vương Nhất Bác hạnh phúc ôm chầm lấy Tiêu Chiến quay một vòng, thả cậu xuống, hôn nhẹ lên đôi môi của cậu, sau đó nắm tay cậu.

Tiêu Chiến ngoài miệng lại vẫn ấm ức.

- Nhất Bác, anh là nể mặt con ốc biển thất tinh này đó.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, cười cười nhìn cậu, Tiêu Chiến hất hất mặt.

- Anh cũng muốn thử xem, truyền thuyết có phải có thể trở thành sự thật không?

Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm Tiêu Chiến lúc này nhịn không được ôm siết lấy cậu, hôn lên đôi môi ương ngạnh, lẻo mép không chịu thừa nhận sự thật kia.

Tiêu Chiến bị cậu hôn đến choáng váng, không kịp thở, bỗng cảm thấy bản thân nhẹ hẫng, lúc nhìn lại thì đã bị Vương Nhất Bác ôm ngang người.

- Em làm trò gì vậy!

Vương Nhất Bác cười xấu xa.

- Chiến ca, em thấy anh đứng không vững, để em ôm anh về vẫn hơn!

- Đồ điên! Thả anh xuống! Nhất Bác chết tiệt.

.

.

.

=== Hết chương 25 ===

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip