Chương 29
Sáng hôm sau, vừa thức dậy Vương Nhất Bác đã không thấy Tiêu Chiến, hắn đi quanh nhà nhưng vẫn không thấy cậu. Gọi điện thoại cho cậu thì mới biết cậu không có đem điện thoại theo. Hắn trong lòng lo lắng không biết cậu đã đi đâu, chợt nghĩ tới có thể cậu lại ra biển rồi, thế nên nhanh chóng chạy đi.
Bãi biển đó khá xa, biển xanh trời trong, tiếng sóng biển dào dạt, lại rất yên lặng.
Ngoại trừ ngư dân cùng mấy con thuyền phía xa xa chuẩn bị rời bến, trên bờ cát chỉ có một bóng người lẳng lặng ôm gối ngồi, ánh mắt chuyên chú mà hoang mang nhìn đường chân trời.
Gió biển lướt qua những sợi tóc rối tung trên trán cậu, gương mặt tái nhợt dưới ánh bình minh như mạ một lớp ánh sáng vàng nhạt, sườn mặt xinh đẹp lặng im như bức tượng điêu khắc, thiêng liêng, đau thương, khiến người ta không thể dời mắt.
Vương Nhất Bác khẽ thở phào, may mà tìm được cậu, hắn quả thật rất sợ cậu sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của mình.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bước chầm chậm đến gần bóng dáng của cậu, tầm mắt đang chuyên chú về phía trước của Tiêu Chiến thoáng dao động, nhưng không có quay đầu lại.
Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh cậu, Tiêu Chiến lúc này mới quay qua, nhìn hắn. Đôi mắt trong vắt của cậu được ánh sáng vàng nhạt của mặt trời rọi vào càng thêm xinh đẹp như viên ngọc bích màu nâu nhạt. Vương Nhất Bác không thể kìm chế xúc động, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi mắt của cậu.
- Tiêu Chiến.... Sao đi ra biển mà không gọi em dậy cùng đi?
Tiêu Chiến mỉm cười, tiếp tục quay lại hướng mắt về vùng biển xa xôi.
- Anh thấy em ngủ ngon nên không muốn đánh thức em dậy.
Nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của cậu, Vương Nhất Bác thấy rất xót xa, hắn đau lòng nắm tay cậu.
- Tiêu Chiến, đừng ngồi đây nữa, anh chưa khỏe mà lại ra đây hứng gió biển như thế không tốt đâu, theo em về nhà đi.
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói vậy, cũng rất nghe lời, quả thật cậu chỉ mới ngồi một chút nhưng đã cảm thấy hơi choáng. Tiêu Chiến đứng dậy, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, không một lời hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, Tiêu Chiến tránh cũng không thể tránh, bị Vương Nhất Bác giam vào trong lòng, cùng hắn môi răng va chạm.
Cẳng chân ngâm trong nước biển, rất lạnh, nhưng toàn thân lại giống như bị hỏa thiêu nóng ran, nụ hôn triền miên, vuốt ve dịu dàng.
Đột nhiên một tràng tiếng chuông điện thoại thật dài vang lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn của hai người. Vương Nhất Bác không muốn bắt máy, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn cố chấp reo liên tục. Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, kêu hắn nghe điện thoại.
Vương Nhất Bác bất mãn, không tình nguyện mà bắt máy.
- Alo, mẹ, có chuyện gì vậy?... Cái gì? Sao có thể... được rồi, tụi con đến liền.
Vương Nhất Bác tắt máy, sắc mặt trầm trọng.
- Chiến ca, mẹ kêu tụi mình mau đến bệnh viện... mẹ anh...
Tiêu Chiến sắc mặt nháy mắt mất hết huyết sắc... Mẹ, mẹ... Chẳng lẽ là...
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện.
.
.
Vừa tới cổng bệnh viện, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã chạy nhanh đến phòng bệnh của mẹ cậu, thấy mẹ cậu đang thở oxy, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vốn tái nhợt vì hô hấp không thông mà xuất hiện màu hồng xanh kỳ dị.
Ba mẹ Vương thấy hai người vừa đến, vội nắm tay Tiêu Chiến khuyên cậu bình tĩnh.
Lời của bác sĩ không ngừng vang bên tai Tiêu Chiến.
- Bệnh nhân hô hấp suy kiệt, chỉ có thể dựa vào máy oxy để duy trì, chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể vượt qua hay không phải nhờ vào chính bà...
Tiêu Chiến nhịn không được bật khóc, nhào tới bên giường, tìm lấy tay mẹ siết chặt.
- Mẹ... Mẹ cố gắng lên... Giờ con đã không còn hận mẹ nữa rồi... Mẹ là người thân duy nhất trên đời này của con, nếu ngay cả mẹ cũng bỏ rơi con... con... phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt của mẹ cậu ngày càng khác thường, Tiêu Chiến lo lắng gọi.
- Mẹ, xin mẹ cố gắng cầm cự, con không thể mất đi mẹ! Mẹ mở mắt nhìn con đi, nhìn con được không? Mẹ...
Bà như nghe thấy tiếng gọi của cậu, từ từ mở mắt, mấp máy môi như muốn nói gì, Tiêu Chiến nín khóc mỉm cười nhìn bà, nhưng đột nhiên, hô hấp của bà trở nên dồn dập mà khó khăn, sắc mặt nháy mắt như biến thành màu trắng.
Tiêu Chiến hoảng sợ, lật đật gọi.
- Bác sĩ! Bác sĩ! Mau...
Mẹ Vương và vị bác sĩ nhanh chóng đẩy bà vào phòng cấp cứu. Ba Vương, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng bên ngoài đợi.
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng, Tiêu Chiến cũng không còn cố kỵ khi có ba Vương đang ở kế bên, cậu dựa vào lòng Vương Nhất Bác, nắm chặt hắn không buông, nếu không cậu không biết phải làm sao gắng gượng.
Nếu mẹ đi rồi, bản thân đến cả người thân duy nhất cũng không còn, chẳng lẽ số mệnh của cậu nhất định phải cô đơn cả đời vậy sao?
Vương Nhất Bác cảm giác đầu vai mình ẩm ướt, sóng mũi không khỏi cũng cay cay theo.
- Chiến ca, bác gái sẽ không sao đâu...
Những lời an ủi luôn rất cứng nhắc, nhưng có còn hơn không.
Ba Vương đi tới vỗ vai Tiêu Chiến, cậu ngẩng đầu, hai mắt đầy sương nhìn ông.
Làm bác sĩ, Ba Vương cũng rất khó lạc quan nói với cậu rằng mẹ cậu nhất định sẽ không sao.
- Tiểu Chiến, bất kể cuối cùng kết quả thế nào... Thì con vẫn còn có chúng ta... Chúng ta đã xem cháu là người một nhà.
Tiêu Chiến chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài, khóe miệng không tự giác cong lên.
- Bác trai, con cảm ơn...
.
.
.
Thấp thỏm bất an nửa ngày, cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt, mẹ Vương cùng vị bác sĩ đi ra. Tiêu Chiến lật đật nắm tay mẹ Vương gấp gáp hỏi.
- Bác gái, mẹ con sao rồi?
- Mẹ con đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, không sao rồi...
Tiêu Chiến vui mừng, chỉ sợ bản thân nghe lầm, liên tục hỏi lại.
- Mẹ con không sao thật chứ? Là thật?
Bác sĩ mỉm cười gật đầu đáp lại.
- Đúng là kỳ tích, gần như không còn hy vọng, nhưng bà ấy lại tiếp tục cầm cự, bà ấy thật sự đã không còn nguy hiểm nữa...
Nghe được đến đây, thần kinh căng thẳng của Tiêu Chiến rốt cuộc có thể thả lỏng, đột nhiên cả người mềm oặt ngã xuống.
- Chiến ca!
- Tiểu Chiến!
Cả Vương Nhất Bác và ba mẹ Vương đều hốt hoảng, Vương Nhất Bác vội vàng lao đến đỡ lấy thân mình đang trượt xuống của cậu, nhìn thấy cậu nhắm mắt sắc mặt trắng bệch, rõ là hôn mê, Vương Nhất Bác sợ tới hồn bay phách lạc.
Ba Vương đi tới sờ trán Tiêu Chiến, rất nóng, biết cơn sốt của cậu vẫn chưa khỏi, từ nãy giờ do quá kích động dẫn tới thân thể chịu không nổi nên hôn mê.
- Mau đưa thằng bé vào phòng cấp cứu!
.
.
.
=== Hết chương 29 ===
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip