Chương 30

Tiêu Chiến truyền nước biển, nằm trên giường bệnh ngủ rất sâu, ba mẹ Vương căn dặn Vương Nhất Bác cẩn thận trông chừng cậu xong thì đi ra ngoài.

Thấy nhiệt độ trên trán Tiêu Chiến giảm dần, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thả lỏng, lúc nãy cậu làm tim hắn muốn nhảy ra ngoài. Thấy nước truyền đã hết, hắn đi ra ngoài nhờ y tá tháo dây truyền. Nhìn bàn tay nơi chỗ ghim kim truyền giờ đã nổi lên vết bầm xanh, Vương Nhất Bác đau xót cho cậu. Hắn ngồi xuống, tay vuốt ve lên gương mặt xinh đẹp vẫn còn tái nhợt của Tiêu Chiến, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của cậu.

Cửa phòng bệnh mở ra, ba mẹ Vương quay lại để xem tình hình Tiêu Chiến như thế nào, thấy cậu cũng đã tạm ổn mẹ Vương liền quay qua Vương Nhất Bác.

- Kêu con chăm sóc Tiểu Chiến của mẹ mà con để thằng bé bị nặng hơn là sao hả?

Vương Nhất Bác ủy khuất, xụ mặt.

- Con đâu có biết Chiến ca tự ý đi ra biển...

Nghe tới đây, ba mẹ Vương đồng thời lớn tiếng hỏi lại.

- Cái gì? Con còn dám để Tiểu Chiến đi ra biển!

Vương Nhất Bác chột dạ nhìn trần nhà... Cậu cũng đâu có muốn đâu a~~

- Ưm... Ồn quá...

Tiêu Chiến lầm bầm, mí mắt giật giật, một nhà ba người lập tức im lặng, thấy Tiêu Chiến từ từ tỉnh lại, sắc mặt đã hồng hào được một chút, tảng đá lớn đè trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.

Tiêu Chiến không yên, ngồi dậy muốn xuống giường. Vương Nhất Bác hốt hoảng đè cậu lại.

- Chiến ca, anh định làm gì?

- Anh phải đi thăm mẹ!

Vương Nhất Bác vội vàng đè cậu xuống giường lại.

- Mẹ anh đã ổn rồi, anh vẫn còn yếu, nằm nghỉ một chút nữa đi.

Ba mẹ Vương vội đẩy Vương Nhất Bác qua một bên. Mẹ Vương lên tiếng.

- Tiểu Chiến, con cảm thấy thế nào rồi? Có thấy choáng váng hay không thoải mái chỗ nào không?

Tiêu Chiến lắc đầu.

- Không sao ạ, hai bác không cần quá lo lắng.

Lúc này mẹ Vương đập lên lưng Vương Nhất Bác một cái không nhẹ không mạnh.

- Thằng quỷ này, con còn để Tiểu Chiến bệnh nặng hơn là chết với mẹ.

Tiêu Chiến hơi đỏ mặt, cậu ngại ngùng lên tiếng.

- Không phải tại Nhất Bác đâu, là con tự ý ra biển nên mới trở nặng thôi.

Ba Vương cũng nhào qua đạp nhẹ Vương Nhất Bác.

- Con đừng bênh nó. Thằng quỷ này nếu không chăm sóc con tốt, bác sẽ thay con trừng phạt nó!

Mặt Vương Nhất Bác lập tức nhăn nhó như chịu đả kích nặng nề, Tiêu Chiến nhịn không được bật cười, không khỏi tiến lên ôm ba Vương.

- Bác trai, cảm ơn bác, con cảm ơn hai người!

Có thể gặp được gia đình Vương Nhất Bác, đúng là chuyện may mắn nhất đời này của cậu.

Vương Nhất Bác lại bất mãn, hai tay đè trên vai Tiêu Chiến cùng ba mình tách ra hai bên, thở phì phì ồn ào cả lên.

- Này, này, hai người... Tiêu Chiến, anh phải ôm em an ủi em mới đúng chứ, vậy mà đi ôm ông già này!!!

Bốn con mắt đầy sát khí đồng loạt bắn về phía hắn, Vương Nhất Bác khẽ rùng mình, vèo trốn ra sau lưng mẹ mình xua tay.

- Xem như con chưa nói gì hết.

Vương Nhất Bác không thể không thừa nhận một sự thật tàn khốc, trong "Một nhà bốn người" này, có vẻ mình là người không có địa vị nhất rồi...

.

.

.

Tiêu Chiến bước vào phòng bệnh của mẹ cậu, bà đã qua cơn nguy hiểm và cũng đã tỉnh lại, không còn phải thở bằng máy nữa. Mẹ cậu thoạt nhìn đã hồi phục, sắc mặt đã hồng hào hơn trước, rất có tinh thần.

Nhìn thấy Tiêu Chiến bước vào, mẹ cậu ngồi dậy, đôi mắt nhìn Tiêu Chiến chứa đựng sự xót thương vừa day dứt. Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, có chút né tránh ánh mắt của mẹ mình.

- Tiêu Chiến... Mẹ xin lỗi....

Nước mắt ân hận của mẹ cậu cuối cùng cũng rơi xuống, bà rất hối hận vì sao ngày xưa lại đối xử không tốt với cậu. Thật không ngờ, hôm nay gặp lại cậu trong hoàn cảnh này. Nhìn thấy Tiêu Chiến giờ đã là một thiếu niên trưởng thành, tim bà đau thắt.

Tiêu Chiến thấy nước mắt mẹ cậu rơi xuống, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, vội nắm cánh tay bà.

- Mẹ... Con không còn giận mẹ nữa, con đã tha thứ cho mẹ từ lâu rồi, mẹ đừng khóc, đừng để ảnh hưởng thân thể.

Nghe được lời tha thứ từ cậu, nước mắt bà càng chảy nhiều hơn.

- Tiêu Chiến, cảm ơn con đã tha thứ cho mẹ.

Tiêu Chiến đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mẹ cậu, cậu ôm mẹ vào lòng, gác cằm lên bờ vai của mẹ, nước mắt cố gắng kìm nén cuối cùng cũng chảy xuống.

.

.

Vương Nhất Bác cũng vừa bước vào phòng, cậu bước đến bên Tiêu Chiến, mỉm cười nhìn bà.

- Bác gái, bác đã khỏe hơn chưa?

Mẹ Tiêu nhìn Vương Nhất Bác, mỉm cười.

- Cảm ơn con, bác đã khỏe nhiều rồi. Con là Vương Nhất Bác phải không?

Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều ngạc nhiên, Tiêu Chiến lên tiếng hỏi mẹ cậu.

- Sao mẹ biết?

Mẹ Tiêu mỉm cười hiền lành, nắm tay Tiêu Chiến.

- Là ba mẹ của cậu ấy nói với mẹ.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, sau đó quay qua nhìn mẹ cậu, cắn cắn môi, có chút ngập ngừng.

- Mẹ, con có chuyện phải nói với mẹ...

Mẹ cậu cười nói.

- Có phải chuyện của con và Nhất Bác không?

Tiêu Chiến rất ngạc nhiên, chẳng lẽ mẹ đã biết trước?

- Mẹ...?

- Ngày hôm qua ba mẹ của Nhất Bác vào thăm mẹ và cũng đã nói với mẹ rồi. Nói thật, mẹ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng, bác sĩ Vương nói rất đúng, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của các con hẳn phải do các con tự mình lựa chọn, huống hồ.... Mẹ là một người mẹ không có trách nhiệm, Tiêu Chiến... Mẹ chưa từng mang lại cho con một cuộc sống tốt đẹp, nên không có tư cách can thiệp vào việc con lựa chọn cuộc sống mình mong muốn.

Tiêu Chiến cầm tay mẹ.

- Mẹ, đừng nói vậy. Chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi.

Bà vui mừng vỗ lên mu bàn tay của cậu.

- Cả đời này của mẹ, chưa từng biết đến tình yêu thật sự, chưa từng có hạnh phúc gì đáng nói, nguyện vọng duy nhất của mẹ, chính là hy vọng con có thể tìm được tình yêu thật sự, có thể hạnh phúc.

- Mẹ, đừng quên, nửa đời sau của mẹ còn có con!

Hạnh phúc đã mất may mà còn có thời gian nửa đời người để bù đắp lại, Tiêu Chiến thật sự cảm tạ trời xanh không cướp đi sinh mạng của mẹ mình.

Vương Nhất Bác đặt tay lên hai bàn tay mẹ con Tiêu Chiến đang nắm nhau.

- Còn con nữa, bác gái. Về sau con sẽ chăm sóc dì cùng Chiến ca thật tốt!

Bà rút tay lại, đặt tay hai người bên nhau.

- Hai người bên nhau, không nhất thiết phải ai chăm sóc ai, ai nhường nhịn ai, mà phải là hai người giúp đỡ nhau, dựa dẫm nhau bao dung nhau thông cảm nhau. Nên, Tiêu Chiến à, con đừng nên quá độc tài quá tùy tiện quá tự cao, thỉnh thoảng cũng nên nghe theo Nhất Bác, đừng lúc nào cũng bắt người ta nhường nhịn con...

- Bác gái.... Bác đúng là rất vĩ đại!

Vương Nhất Bác rơi nước mắt cảm động, cuối cùng cũng có người chịu nói lời công bằng rồi.

Bác gái sáng suốt hơn hai cụ già hồ đồ nhà con nhiều! Bỏ qua hiện tượng nhìn rõ bản chất, con mới là người bị bắt nạt bị áp bức phải không ạ?

Vương Nhất Bác nhướn nhướn mày, khoái trá cười đến mức hai con mắt thành hai đường chỉ mỏng.

Tiêu Chiến bĩu môi, tức giận trừng mắt với Vương Nhất Bác, ai kia vẫn cười đắc ý, cười đến thật khó ưa.

Mẹ Tiêu thấy hai người mắt qua mày lại, bỗng cười nói.

- Mẹ mới khỏe, đừng liếc mắt đưa tình như thế, mẹ mệt.

Nghe mẹ nói vậy, Tiêu Chiến đỏ mặt, đánh vào tay Vương Nhất Bác vẫn còn đang cười đắc ý. Vương Nhất Bác la quang quác.

- Đau, đau... Bác gái thấy chưa, Chiến ca chỉ toàn ăn hiếp con thôi.

Mẹ Tiêu nhìn hai người cười đùa vui vẻ, khiến bà cũng vui theo. Ông trời vẫn còn thương bà nên để cho bà gặp lại Tiêu Chiến, để bà có cơ hội sửa chữa những sai lầm của mình.

Mọi chuyện đều đã qua hết rồi!

.

.

.

=== Hết chương 30 === 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip