18. Khóc
Vương Nhất Bác theo tiếng gọi quay lại, nhận thấy được chai rượu đang bay về phía đầu mình. Nhất thời không kịp phản ứng. Cả người đơ ra cho đến khi bị một lực đạo ghì chặt lấy đè xuống mới hoàn hồn.
Người không kia bất giác được cậu ôm trong tay, máu bắt đầu từ trán chảy xuống.
"Tiêu Chiếnnnnnn"
Vương Nhất Bác thậm chí không tin nổi vào mắt mình, Tiêu Chiến vậy mà lại thay cậu đỡ chai rượu kia, cuối cùng bị đập đến bất tỉnh.
Vương Nhất Bác gần như hóa điên bỏ mặc tất cả, vội vàng ôm người chạy đến bệnh viện. Chuyện gì cũng không quan trọng nữa, giờ phút này cậu chỉ biết duy nhất một điều, "Tiêu Chiến bị thương rồi, vì cậu mà bị thương".
..
Tiêu Chiến mở mắt ra, cảm nhận được cơn đau từ đầu truyền đến, tay anh đang được người kia nắm chặt lấy. Anh khẽ cựa mình ý muốn ngồi dậy, Vương Nhất Bác liền nhanh nhẹn đỡ anh lên.
"Anh... "
Vành mắt Vương Nhất Bác đỏ bừng, chắc chắn một điều là cậu vừa rơi nước mắt.
Tiêu Chiến cảm thấy cả đầu cứ ong ong, liệu có phải bị va chạm mạnh quá nên não anh cũng bị rung rinh luôn rồi không?
"Anh.. Đau lắm đúng không? Em xin lỗi"
Tiêu Chiến lúc này cũng không có ý định che giấu. Hai mắt long lanh như sắp khóc. "Đau muốn chết".
Đúng thật là quá đau, cả đời anh chắc chưa bao giờ bị đau đến như vậy. Thật sự là muốn khóc.
Vương Nhất Bác nghe anh nói càng đau lòng hơn, cậu ngồi nhích tới, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác lại hôn mình, nhất thời ngước mắt nhìn, đôi mắt to tròn ướt nước cứ chớp chớp nhìn cậu.
Ở khoảng cách gần như vậy thật sự là muốn đòi mạng.
Vương Nhất Bác ho khẽ một tiếng lùi lại. "Biết là sẽ đau tại sao lúc đó còn ngốc như vậy chứ?"
Tiêu Chiến cúi đầu không dám đáp trả. Thật ra lúc đó anh cũng không nghĩ gì được, nhận thấy tên kia cầm lấy chai rượu hướng vào cậu mà ném, anh lúc đó chỉ có một suy nghĩ là phải bảo vệ cậu, vậy nên cũng không suy nghĩ nhiều mà phóng tới.
Giây phút anh ôm chặt cậu ghì xuống rồi đón nhận cú va đập mạnh kia, trước khi ngất xỉu trong đầu anh chỉ ý thức được một điều rằng anh bảo vệ được Vương Nhất Bác rồi.
Bất giác lại giương cao khóe môi.
Mà lúc đó Vương Nhất Bác lại cuống cuồng hết cả, chứ nếu nhìn thấy cảnh tượng ấy có khi còn nghĩ Tiêu Chiến vì va đập mà điên mất rồi.
.
"Anh lúc đó sao lại ở đó?"
"À.. Tiện đường nên ghé qua thôi"
"Bình thường anh đâu có đến mấy chỗ như vậy?"
"Ờ thì... "
"Tiêu Chiến, anh không biết sao?"
Tiêu Chiến ngờ nghệch đưa mắt nhìn cậu, lắp bắp hỏi. "Biết... Biết cái gì?"
"Biết rằng anh nói dối rất tệ"
Tiêu Chiến bị phát hiện, lập tức quay người sang hướng khác.
"Anh sao lại đến đó?". Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn tìm lí do cho bằng được. Cậu không tin hoàn toàn là trùng hợp.
"Thì.. Anh đến Lion vừa lúc em chạy ra. Vậy nên mới chạy theo em tới đây"
"Lại nói dối nữa rồi. Em đã nói anh nói dối rất tệ rồi mà". Vương Nhất Bác nhíu mày.
Tiêu Chiến phía đối diện bị dọa sợ rồi, sao Vương Nhất Bác lại có thể nhận ra anh đang nói dối chứ. Không lẽ cậu đọc được suy nghĩ của anh sao?
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Nói em nghe vì sao anh biết em đến đó?"
"Ừ thì... Thật sự là gặp em ở cổng, sau đó... sau đó anh hỏi Thiên... À... "
"Cậu ta dám chỉ anh đến đó?"
Nhận thấy Vương Nhất Bác thực sự sắp nổi giận, Tiêu Chiến vội vàng nắm lấy tay cậu. "Không có, Thiên không nói, là anh ép cậu ấy. Em đừng giận"
Vương Nhất Bác như cún nhỏ được người vuốt lông, tự dưng hòa hoãn trở lại. Ánh mắt thâm tình nhìn anh không chớp mắt. "Tiêu Chiến, anh biết ở đó nguy hiểm tại sao còn tới? Anh là bị ngốc có phải không?"
Tiêu Chiến cúi đầu không đáp.
"Anh có thể đừng như vậy được không? Anh sẽ làm em hiểu lầm mất. Anh có biết anh như vậy sẽ làm em nghĩ rằng anh có tình cảm với em hay không hả? Tại sao lại làm vậy với em chứ?". Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, đau đớn mà nói ra từng lời.
Tiêu Chiến thực sự cảm thấy vô cùng hối hận. "Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em hiểu lầm. Sau này, anh sẽ không đến tìm em nữa."
Tiêu Chiến ngồi thẳng lên bước xuống giường định đi về, lập tức bị Vương Nhất Bác níu lại.
"Anh, em xin lỗi."
"Không phải lỗi của em. Là tại anh"
...
Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến về lại quán vì anh nhất quyết đòi đi lấy xe rồi tự trở về. Vương Nhất Bác cũng chẳng còn cách nào khác, đành chiều theo ý anh.
"Tiêu Chiến, em xin lỗi, anh đừng tránh xa em có được không?"
"Nhất Bác, không phải lỗi của em. Tất cả là tại anh. Nhất định phải cảm ơn em bởi em nhắc anh mới nhớ tới một điều, là anh quá phận. Anh xin lỗi. Từ bây giờ anh.... ưm... "
Vương Nhất Bác kích động ép chặt anh vào ghế, mạnh mẽ hôn xuống. Tiêu Chiến chống cự vẫn không thể bì lại với sức mạnh của cậu. Cuối cùng đành buông thõng hai tay. Nước mắt cứ vậy trào ra không ngừng.
Giây phút Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến đang khóc, ngay lập tức buông anh ra. Đôi mắt nhòe nước ngước lên nhìn thẳng vào cậu, xoáy sâu vào đôi mắt kia. Nước mắt cứ vậy thi nhau rơi xuống, cả cơ thể anh không kiềm được mà run lên mạnh mẽ.
Giây phút ấy Vương Nhất Bác thật sự muốn chết đi.
Cậu vừa làm cái gì vậy hả?
Tiêu Chiến không nói được gì nữa, cứ như vậy khóc không thành tiếng. Đây không phải là lần đầu cậu hôn anh, nhưng cái kiểu gượng ép kia thực sự làm anh khó thở. Anh đã sợ hãi, nhưng không phải sợ hãi cậu, mà là sợ hãi bản thân mình yếu lòng. Nếu chỉ thêm một lúc nữa cậu không buông ra, có lẽ anh đã chấp nhận buông bỏ hết tất cả để cùng cậu hòa làm một. Chỉ riêng cái suy nghĩ kia thôi đã làm anh không chịu nổi.
Anh thật sự rất sợ, sợ bản thân mình không chống đỡ nổi.
"Em xin lỗi, Tiêu Chiến, em xin lỗi. Anh đừng khóc nữa được không?"
"..."
"Là em sai rồi, em sai vì đã làm vậy với anh. Là em không tốt, em làm tổn thương anh. Cầu xin anh đừng khóc nữa, anh như vậy lòng em thật sự đau lắm."
Nhìn anh khóc nấc lên nhưng vẫn cố giữ cho tiếng khóc không tràn ra ngoài, tim cậu thực sự như bị ai bóp nghẹt. Hốc mắt cũng đỏ lên, nếu biết trước anh sẽ như vậy, cậu nhất định sẽ không liều mạng hôn anh như vừa rồi.
"Anh, em sẽ không phiền đến anh nữa, từ bây giờ, em sẽ cách thật xa anh ra. Em sẽ không bao giờ để anh phải khổ sở nữa. Chỉ mong anh hứa với em một điều, anh sẽ hạnh phúc."
Tiêu Chiến nấc lên, không nói lời nào liền mở cửa xe bước ra ngoài. Anh thực sự sắp không trụ nổi nữa rồi. Nếu còn ngồi bên cạnh cậu thêm một lát, nghe cậu nói những lời kia, anh sẽ gục ngã mất. Nhưng anh không thể, anh không thể làm gì khác.
Nếu muốn sau này cậu được an toàn và hạnh phúc, anh chỉ còn cách tránh xa cậu mà thôi.
_--------_
Có ai đọc đến đây mà thấy đau lòng không?
#tôm
#0909
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip