CHAP 66. GIẢI THÍCH

🐢 *Rào rào rào*

Trường của Anh và Cậu vừa tan cũng là lúc mưa rào kéo đến mỗi lúc một nhiều, Vương Nhất Bác đứng trên lớp của mình nhìn sang phía trường bên cạnh thấy Tiêu Chiển rối rít đứng ở hè lớp, Anh có vẻ đang tìm kiếm xem xung quanh còn chiếc ô nào không.
Học sinh đã về hết, Anh thất thần nhìn ra ngoài có lẽ Tiêu Chiến phải ở đây lâu hơn để chờ cơn mưa tạnh đi, trời lạnh như thế này mà Anh chẳng thèm mặc áo ấm, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, Bạch Tử Hàn đi đến cởi bỏ chiếc khăn choàng cổ của mình ra chành cho Anh.

" Tiêu Chiến, Cậu không sợ lạnh sao?".

" Bạch Tử Hàn, sao cậu còn chưa về, cậu cũng có ô mà"?

" Mình muốn về cùng Cậu, cơn mưa to thế này mày chắc khoảng hơn tiếng nữa mới tạnh, để mình có kia lấy xe đạp hai chúng ta cùng về".

Vương Nhất Bác trên lớp học tay siết chặt vào nhau, nghiến răng mà chẳng làm thế nào được, vậy là hắn đã đưa Anh về trước Cậu, Vương Nhất Bác đã chậm một bước, Cậu không thể nào mà đối diện nói chuyện với Anh nên chỉ có thể thông qua tin nhắn. Vừa mới nhắc điện thoại lên gửi tin nhắn cho Anh rằng.

📱" Tiêu Chiến, trời đang mưa to anh đợi em một lát nhé, Em sẽ đưa Anh về Tiêu Gia".

Vừa gửi được tin nhắn thì Bạch Tử Hàn bước ra, biết Anh rất coi trọng hắn nên Cậu cũng chẳng có cơ hội, đứng nhìn theo bóng dáng hai người dắt xe đạp ra cổng trường, hắn tận tình che ô cho Anh, để Tiêu Chiến khỏi ướt, Anh đứng sát gần, nhìn hai người họ như cặp đôi mới yêu nhau làm Vương Nhất Bác thấy phát tức.

" Mẹ Kiếp! Loại hắn là cái gì mà đòi cùng Anh ấy đi về, tin nhắn của tôi mà Anh cũng không trả lời, Anh muốn bơ tôi thật đấy à?".

Bạch Tử Hàn đưa Anh về đến Tiêu Gia, Tiêu Chiến rối rít cảm ơn cậu bạn của mình, hắn vuốt nhẹ đi mái tóc ướt át của người mình yêu thì nói nhỏ.

" Tiêu Chiến này! Từ mai mình sẽ đến đây đưa cậu đi học được không?".

" Đi học á... Không cần đâu, mình đi được mà... Cảm ơn cậu đã đưa mình về, mình...."

Từ xa là chiếc mô tô phóng như điên đến, lao nhanh như muốn tông chết người đi đường, Vương Nhất Bác còn đang điên tiết chưa nguôi giờ nhìn Anh và hắn nói chuyện với nhau trước Tiêu Gia, khoảng cách lại quả gần, chỉ muốn dừng lại đi xuống tặng cho hắn mấy cú đấm cho hả dạ.
Cậu đi qua ánh mắt trong mũ bảo hiểm chỉ nhìn Anh một cái như muốn cảnh cáo Tiêu Chiến đừng bao giờ lại gần tên Bạch Tử Hàn trước mặt Cậu, Tiêu Chiến còn chưa hiểu chuyện gì nhưng Bạch Tử Hàn ở đó đã biết, hắn nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời khỏi nơi này, không muốn gây gổ đánh nhau với Cậu vì sợ thân phận của mình sẽ bại lộ, lúc đó Tiêu Chiến chẳng còn coi hắn là bạn, chỉ coi hắn giống như Vương Nhất Bác, là một kẻ giết người không hơn không kém.

Tiêu Chiến bước vào nhà thì đã quá trưa, đồ ăn được Quản Gia nằm sẵn để trên bàn, quần áo mặc trên người thì ẩm ướt cảm thấy khó chịu vô cùng, đi lên phòng lấy bộ quần áo mới khác thay vào. Mưa bên ngoài cũng đã ngớt chỉ lắc rắc mấy hạt mưa phùn, còn chưa kịp ngồi xuống bàn ăn thì ngoài cửa chính đã có chuông.

* Ting ting ting*

Thật khó hiểu chẳng biết ai lại vào giờ này, vẻ mặt cau có bước ra ngoài thì hơi bất ngờ.

" Chú Trịnh...con chào chú".

" Chào Tiêu Chiến, con đã đi học về rồi sao? Ba mẹ con vẫn ở bên nước ngoài ư?".

" Vâng, chú vào nhà đi, ngoài này không tiện nói chuyện với lại cũng lạnh, chú vào ăn cơm trưa cùng con".

Nhìn cách nói chuyện của cháu trai mình Trịnh Khải cũng gật đầu, sau 8 năm cùng với Nhất Bác bên Mỹ, khi quay trở lại đây thì Tiêu Chiến có đã trưởng thành hơn, là một chàng trai 26 tuổi cư xử rất đúng mực, ông lắc đầu từ chối lời mời của Anh.

" Không đâu, ta chỉ đến đây để nói chuyện riêng với con về thằng bé Nhất Bác thôi".

Nói chuyện về Cậu sao? Phải có chuyện gì quan trọng lắm năm thì chú mới đến vào lúc này, thường thường Trịnh Khải phải bận chăm nhìn công việc nhưng ba mẹ của Anh nhưng sao hôm nay ông lại rảnh rỗi đến vậy, Tiêu Chiến chẳng để tâm mấy, mời ông vào rồi rót trà.

" Tiêu Chiến, con và thằng bé Nhất Bác vẫn còn đang giận nhau sao?".

" Sao vậy chú, sao chú lại nói chuyện này?".

" Tiêu Chiến, ta muốn con nghĩ đến cho thằng bé, Nhất Bác chịu khổ nhiều rồi, nó vừa mới bị bệnh tim, ngày ngày lúc nào cũng mong ngóng con tìm đủ mọi cách để mang con trở về nhưng còn lại không đồng ý, con có thể..."

" Chú đến đây để nói về chuyện này ư? Ý chú là muốn con về bên Cậu ấy?".

" Phải, nó đã chịu dằn vặt suốt 8 năm, cố gắng bên Mỹ trưởng thành lớn lên để về đêm gặp con, lần đầu tiên đến đấy nó lại không quen với cuộc sống bên đó, lúc nào cũng một mình trong phòng cầm điện thoại nhắn tin rồi gọi điện mong nghe được lời nói của con nhưng con lại không nghe.... Có vẻ thằng bé rất thấu hiểu con, lúc nào nó cũng hỏi ta rằng muốn trở về Trung Quốc một lần, 10 tuổi bị ốm nó cũng chẳng gọi ta đến để chăm sóc, thằng bé nằm trên giường bệnh liên tục hỏi rằng " Tại sao Chiến Ca lại không nghe điện thoại của con?". Tiêu Chiến, lúc đó con có biết rằng thằng bé đáng thương như thế nào không? Quyển nhật kí nó hàng ngày chăm chỉ viết những kỉ niệm của mình bên con vào đó, nó không để ai động vào kể cả ta".

Tiêu Chiến vẫn ngồi đó từ nãy đến giờ chẳng nói một câu nào, phải nói người từ trước đến giờ chứng kiến tất cả cuộc sống của Cậu chính là Trịnh Khải, ông nhìn Anh rồi nói tiếp.

" Tiêu Chiến, con không thương thằng bé thật sao? Con muốn nói mà chịu khổ đến như vậy, căn bệnh tim lúc trước đã gần cướp đi mạng sống của nó, lúc đó thằng bé tự hỏi rằng con đã biết tin đấy chưa? Cầm cái điện thoại trong lòng mà chờ câu hỏi thăm của con nhưng kết quả là con số không".

" Ta muốn cho nó quay lại Mỹ nhưng nó không chịu, thằng bé bảo rằng 8 năm xa cách con là quá đủ rồi bây giờ chỉ cần có con ở bên cạnh, mọi chuyện bất kể như thế nào nó cũng phải mang con về bên mình, Tiêu Chiến con không thể thương nó một lần được sao?".

Anh ngồi từ nãy đến giờ mới lên tiếng.
" Chú à! Chú cho con thêm thời gian, chuyện này con chưa quyết định được".

" Được rồi, ta muốn con thấu hiểu nỗi đau của nó, thằng bé thật sự cần con, Tiêu Chiến hứa với ta được không?".

Anh bây giờ không biết có nên hứa hay không, quay về với Cậu sao? Chuyện này Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến, Anh hận cậu cơ mà, Nhất Bác biết bản thân mình đã sai, đã quá đáng với Anh, muốn Anh chấp nhận lời xin lỗi của mình nhưng Tiêu Chiến nhàn nhạt gạt bỏ.

Anh tiễn chú mình ra về rồi bản thân cũng mệt mỏi nằm trên giường, cơm trưa để yên đó chẳng động vào một miếng, suy nghĩ về câu nói của Trịnh Khải, Vương Nhất Bác thật sự đáng thương đến vậy sao? Tất cả mọi chuyện Cậu chịu khổ đều vì Anh.
Cũng phải, lúc đó Tiêu Chiến chẳng thèm quan tâm đến cuộc gọi và tin nhắn của Nhất Bác, Anh còn thẳng tay chặn Cậu để không bị làm phiền, bệnh tim của Cậu lúc trước Anh cũng lạnh lùng chẳng thèm hỏi thăm đến một câu, Tiêu Chiến là ghét Cậu đến nỗi như vậy? 🐢
____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx