chương 15.

Độc Sủng - Mạt Thế Trọng Sinh Chi Sủng Ái Mình Người

Tình yêu của em, đời đời kiếp kiếp chỉ dành riêng cho mình anh...

Chương 15.

Sáu người tiếp tục lên đường, bỏ qua việc đột ngột bị tấn công hồi sáng thì cho đến bây giờ mọi chuyện vẫn diễn ra theo một chiều hướng tốt đẹp. Quách Thừa cũng đã tỉnh lại từ rất sớm, đối với việc bản thân sở hữu dị năng hệ phong, cậu chàng vừa ngạc nhiên lại vừa vô cùng sung sướng. Vì vậy mà khi cả đám dừng xe nghỉ ngơi, ăn trưa, Quách Thừa rất hăng hái mà đem dị năng mới kích phát ra luyện tập một phen. 

Nhìn Quách Thừa cứ vô tư hao phí năng lượng một cách vô tội vạ như thế, Vương Nhất Bác tuy cảm thấy cạn lời nhưng cũng chẳng buồn lên tiếng, hắn chỉ ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, nhàn nhạt liếc về phía cậu mấy cái rồi thản nhiên quăng cho Quách Thừa đang vô cùng hào hứng hai chữ, ngu ngốc, rồi lại quay sang tiếp tục thủ thỉ cái gì đó với anh, mặc kệ sự đời.

Quách Thừa cũng chẳng còn bị đả kích với sự phũ phàng đó của Vương Nhất Bác mà chỉ chuyên tâm điều khiển dị năng trong lòng bàn tay chém bay vài cái cây nhỏ đã trụi lá ở ngoài bìa rừng. Dường như hiện tại sự chú ý của cậu đã bị nó thu hút rồi thì phải, vì thế cho nên, khi trông thấy cái cây thứ bảy bị quật ngã, Quách Thừa đã rất kích động mà chạy tới chỗ Trịnh Phồn Tinh, khoe mẽ với y.

"Tiểu Tinh, Tiểu Tinh, anh mạnh lên rồi. Anh mạnh lên rồi."

"Ừm ừm em thấy rồi. Quách Thừa ca thật giỏi." - Trịnh Phồn Tinh toét miệng cười, liên tục gật đầu để phụ họa cho sự phấn khích có chút quá mức của Quách Thừa.

"Tiểu Tinh, từ giờ anh có thể bảo vệ em rồi. Em yên tâm, nhất định anh sẽ bảo vệ em."

Quách Thừa nắm chặt lấy tay y, nghiêm túc bảo. Và tất nhiên, khỏi phải nói, Trịnh Phồn Tinh đã bị câu nói hết sức chân thành của Quách Thừa làm cho cảm động đến mức hai mắt rưng rưng như sắp khóc, thậm chí y còn nhào đến ôm chầm lấy cậu, liên tục nói cảm ơn. Điều này khiến cho Quách Thừa hơi thần người ra một lúc, nhưng rồi cũng bị cảm xúc hạnh phúc bủa vây mà đáp lại cái ôm của Trịnh Phồn Tinh, đồng thời, trong lòng cũng âm thầm hứa với bản thân, với trời với đất rằng, cậu nhất định sẽ bảo vệ người trong lòng thật tốt, nhất định sẽ không để cho Tiểu Tinh phải chịu bất cứ ủy khuất nào. Nhất định là như vậy.

Trái với không khí ngọt ngào ở đây thì ở chỗ Vu Bân với Uông Trác Thành, bầu không khí có vẻ hơi khác lạ thì phải. Cũng đúng, làm thế nào họ có thể cảm thấy vui vẻ khi phải ngồi ở giữa hốc cẩu lương free, ngồi ở giữa mở to mắt nhìn người ta ân ân ái ái cơ chứ?? Quay sang phải thấy Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến đang nắm tay thủ thỉ, quay sang trái thấy Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh đang thân mật mà ôm chầm lấy nhau. Ở cả hai bên đều tỏa ra bầu không khí quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi hạnh phúc, đến mức khiến cả hai người ngồi giữa chết nghẹn.

Ngó qua ngó lại một lần nữa, hai người quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn trời, nhìn đất, lại nhìn nhau mà cười khổ, trời ơi là trời, ai khóc nỗi đau này đây.

Vì lẽ đó, đồng loạt, chả cần ai bảo ai, cả hai người rất tự giác mà im lặng đứng dậy, đi vào bên trong xe, quyết định không thèm ở ngoài phát sáng nữa. Các người phát cẩu lương thì tự mà ôm về gặm với nhau đi, bọn này không thèm, không thèm, không thèm (/‵Д′)/~ ╧╧ !!!

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như thế, Vu Bân và Uông Trác Thành ngồi trong xe, đợi mãi mà chẳng thấy bốn người kia bước vào, liền quay ra cửa nhìn, đập vào mắt hộ tất nhiên là khung cảnh quá đỗi nhàm chán khiến họ chỉ biết trưng ra biểu cảm câm nín kia. Cuối cùng, nhìn thời gian đã không còn sớm, bản thân lại chẳng thể nuốt thêm cẩu lương, Vu Bân liền thò đầu ra, gào với bốn người bên ngoài.

"Thế chúng mày có định đi không thì bảo?? Ngồi ở đấy làm cái méo gì vậy hả?"

Vu Bân vừa dứt lời, còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở, lập tức có 4 cặp mắt quay sang trừng trừng nhìn mình. Ánh mắt đó quả thật thập phần đáng sợ, khiến cả người y ngay tức khắc co rúm lại, như thể muốn hòa tan vào không khí, để làm mờ đi sự tồn tại của bản thân. Thế mà, mấy người kia lại chẳng buồn để tâm, ánh mắt nhìn Vu Bân càng lúc càng trở nên ác liệt như là muốn cảnh cáo một kẻ không biết điều như anh đã 'vô tình' phá vỡ thời gian yêu đương hiếm có của bọn họ vậy.

"À, à, tớ tớ không có ý gì đâu. Mấy, mấy cậu cứ tiếp tục haha. Tớ thề, tớ hứa tớ sẽ an phận, tớ sẽ không làm phiền tới mấy cậu đâu. Vậy nên cứ tự nhiên đi há."

Vu Bân vội vàng cười cầu hòa, còn Uông Trác Thành đã sớm ở bên cạnh ôm bụng cười lăn lội, nhưng vẫn không quên ném cho Vu Bân một cái nhìn đầy thương hại, như kiểu muốn nói rằng, người anh em, em hiểu cảm giác của anh mà.

Bị Vu Bân làm cho tụt cảm xúc, bốn người kia chẳng còn có hứng mà show ân ái nữa. Do đó, cả bốn người kéo nhau đứng dậy, bắt tay vào dọn dẹp rồi kéo nhau lên xe, nhưng trước đó vẫn không quên ném cho Vu Bân đang thảo mai cười ở ghế lái một cái nhìn hằn học.

"Được rồi, Nhất Bác, em đừng nhìn cậu ấy như vậy nữa, sẽ tạo áp lực cho Vu Bân đó."

Xe khởi hành được một đoạn khá dài, trông thấy Vương Nhất Bác vẫn đang rất chăm chỉ trừng mắt nhìn Vu Bân, Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Cuối cùng, dưới ánh mắt cầu cứu của y qua gương chiếu hậu, Tiêu Chiến mới quay sang nhéo nhẹ vào tay, nhắc nhở Vương Nhất Bác mau mau thu hồi ánh mắt đáng sợ kia của mình.

Vương Nhất Bác vốn rất nghe lời Tiêu Chiến, vì thế cho nên khi được anh nhắc khéo, hắn cũng chẳng buồn nhìn Vu Bân thêm một cái nào mà ngả người, dựa vào vai Tiêu Chiến rồi mới quay sang hỏi Quách Thừa.

"Dạo này luyện tập thế nào rồi? Mọi thứ ổn cả chứ?"

Hắn vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền hung dữ nhéo hắn thêm một cái giống như đang muốn trừng phạt Vương Nhất Bác vì đã ăn nói trống không với Quách Thừa vậy. Dù gì cậu cũng hơn hắn tận 3 tuổi, kể cả khi hắn ghét bỏ Quách Thừa thường xuyên phá vỡ không gian riêng tư của hai người đi chăng nữa, Tiêu Chiến cũng muốn hắn tôn trọng cậu một tẹo, không nên cứ vô lễ như thế.

Ngay sau khi bị ăn một cái nhéo đau điếng, Vương Nhất Bác rất ủy khuất mà quay sang nhìn anh, định làm nũng một chút thì đã thấy thỏ nhỏ hung hăng trừng mắt nhìn mình. Không chỉ có thế mà anh còn liên tục nhe răng múa vuốt đe dọa hắn nếu như hắn mà không xin lỗi Quách Thừa thì ngay lập tức sẽ bị cắn một ngụm vậy.

Biểu tình này vào mắt Vương Nhất Bác chính là thập phần đáng yêu khiến hắn rất muốn hung hăng khi dễ thỏ nhỏ này một trận. Bất quá, hắn cũng sợ lỡ mình đùa quá khiến Tiêu Chiến giận nên đành thôi. Cuối cùng, dưới ánh mắt mang theo đe dọa trắng trợn của anh, hắn đành hạ mình xin lỗi vì sự vô lễ ban nãy của bản thân.

Mà Quách Thừa dường như cũng chẳng để ý lắm đến vấn đề này, bởi đơn giản thời gian qua cậu bị hắn phũ quen rồi, giờ đột nhiên được Vương Nhất Bác xin lỗi liền cảm thấy có chút không quen. Thế nên, ngay khi hắn vừa mở miệng, cậu đã lập tức cười gượng mà xua tay, làm ra vẻ không có gì đáp lại những lời rất hời hợt của hắn.

"Mọi thứ đều ổn, chỉ là đôi lúc anh không kiểm soát được năng lượng phóng ra từ lòng bàn tay mình. Thế nên, nhiều lần chém trượt thôi." - Quách Thừa đáp lại.

"Chăm chỉ luyện tập là tốt, nhưng bên cạnh đó em khuyên anh không nên cứ lãng phí dị năng một cách vô ích như vậy, nên tiết kiệm để dùng nó vào những việc có ích một chút thì hơn." - Vương Nhất Bác rất nghiêm túc nói.

Ví dụ như là dùng chút dị năng để quạt cho Tiêu Chiến nhà hắn mỗi khi ra ngoài vào ban ngày nè. Việc này so với việc luyện tập nhàm chán kia thì có ích hơn nhiều lắm đó.

Vương Nhất Bác rất nghiêm túc cân nhắc vấn đề khiến hắn đau đầu mấy ngày hôm nay. Dạo gần đây mỗi khi trông thấy Tiêu Chiến một thân mồ hôi nhễ nhại chạy dưới ánh nắng cháy da cắt thịt, Vương Nhất Bác rất đau lòng, nhưng lại vô phương trong việc tìm ra giải pháp. Nay Quách Thừa đã thức tỉnh dị năng, lại còn là hệ phong nữa, điều này không phải giúp hắn giải quyết được vấn đề đáng quan ngại kia sao? Quả là ông trời giúp hắn mà.

Hai mắt Vương Nhất Bác khẽ sáng lên một chút, đôi con ngươi mang theo gian tà cùng tính toán tỉ mỉ khẽ liếc qua thân ảnh Quách Thừa một cái rồi lại cúi đầu, bắt đầu nghĩ ra một vài chủ ý xấu xa nào đó. Ừm, thật ra hắn đang nghĩ cách làm thế nào để họ Quách kia có thể ngoan ngoãn trở thành một cái quạt máy di động của Tiêu Chiến ấy mà, vấn đề này rất quan trọng, cần phải được cân nhắc cẩn thận nha.

Ở bên cạnh, chứng kiến nụ cười như có như không của Vương Nhất Bác, không hiểu vì sao sống lưng Quách Thừa lại trở nên lạnh băng như vậy. Một cảm giác về điều gì không tốt sắp xảy ra bắt đầu lan ra khắp cơ thể khiến cho cậu cảm thấy bất an vô cùng.

Quách Thừa cứ ngồi ngây người ra đó mà không biết rằng, cái dị năng mới kích phát gần đây của cậu đã bị con người xấu xa họ Vương kia nhắm đến nhằm trục lợi cho người yêu của hắn ta. Đến khi cậu phát hiện ra dị năng của bản thân bị lợi dụng thì lại quá muộn rồi, đến khi đó chẳng thể thay đổi được, Quách Thừa cậu vẫn phải ngoan ngoãn dùng dị năng mà phục vụ cho người kia của người kia thôi.

Quả thực, thật đáng thương mà!

//

#24/02/20

ngủ ngon nha mấy bồ ^~^

~ wind ~



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip