chương 2.
Độc Sủng - Mạt Thế Trọng Sinh Chi Sủng Ái Mình Người
Tình yêu của em, đời đời kiếp kiếp chỉ dành riêng cho một mình anh...
Chương 2.
/ Reng... reng... reng... /
Tiếng chuông điện thoại ồn ào không ngừng vang lên, không ngừng quấy nhiễu khiến cho thiếu niên ở trên giường phải nhíu mày, sau đó mới chậm rãi mở đôi mắt đầy mệt mỏi của mình ra.
Đây là thiên đàng ư?
Vương Nhất Bác mơ màng nhìn bức tường trắng xóa có phần quen thuộc trước mặt, nghĩ thầm.
Rồi đột ngột, hắn bừng tỉnh mà bật dậy, mở to mắt, dáo dác nhìn xung quanh.
Chiến ca đâu rồi. Chiến ca của hắn đâu rồi, anh ấy đâu mất rồi, đâu mất rồi.
Vương Nhất Bác nhớ rõ ràng khi hắn chết, hắn vẫn còn nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, ôm lấy anh vào lòng rồi mới yên tâm nhắm mắt. Vậy thì sao sau khi chết rồi, hắn lại chẳng tìm thấy anh. Lẽ nào, anh một lần nữa lại bỏ mặc hắn rồi sao.
Sắc mặt Vương Nhất Bác trắng bệch, đau đớn trong ngực không ngừng ập tới khiến hắn khổ sở, vì vậy hắn chẳng hề để tâm đến không gian khác lạ xung quanh, cũng chẳng để tâm đến tiếng gõ cửa cùng tiếng điện thoại kêu inh inh nhức óc.
Cuối cùng, dường như không thể chờ thêm được nữa, người bên ngoài chẳng thèm hỏi ý hắn, trực tiếp mở cửa đi vào bên trong.
"Lão Vương, em còn chưa dậy sao? Dậy mau thôi, mặt trời lên đến mông rồi đó. Dậy thôi, ăn sáng rồi đến trường quay thôi nào~"
Nghe được giọng nói ngọt ngào quen thuộc kia, Vương Nhất Bác đang chìm trong đau lòng lập tức đứng hình, vội vã ngẩng mặt lên.
Anh ấy, là anh ấy. Tiêu Chiến của hắn, Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy anh rồi.
Ngay lập tức, hắn bật dậy, lao đến ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào vai anh mà rơi nước mắt.
Chiến ca, Chiến ca. Em nhớ anh lắm, thật sự rất nhớ anh.
"Sao thế lão Vương, sao em lại khóc? Tối hôm qua em gặp ác mộng sao?" - Bất ngờ trước hành động quá đỗi đột ngột ấy của hắn, Tiêu Chiến hơi ngỡ ngàng một lát, sau đó vòng tay ôm lấy bả vai hắn, lo lắng hỏi.
Thế nhưng Vương Nhất Bác không đáp, hắn như cũ mà vùi mặt vào vai anh, khóc lóc như một đứ trẻ. Tiêu Chiến cũng chẳng hỏi gì thêm mà cứ đứng đó, mặc hắn ôm, còn bản thân thì nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng an ủi hắn. Tuy là Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác đã gặp phải chuyện gì, nhưng dọa cho một bạn nhỏ cao lãnh phải khóc lên như thế này, chắc hắn làm một điều đáng sợ lắm đây.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, cứ đứng đó ôm nhau đến tận 30 phút đồng hồ, khi Vương Nhất Bác phát tiết đã đủ, hắn mới miễng cưỡng tách ra, vươn tay xoa lấy hàng mi đã ướt sũng của mình, nhưng một tay vẫn bám chặt lấy eo Tiêu Chiến, chẳng buông ra. Ừ thì hắn đang sợ, hắn sợ nếu như buông ra rồi, người hắn thương sẽ một lần nữa rời bỏ hắn. Vương Nhất Bác sợ rằng một lần nữa Tiêu Chiến sẽ biến mất trước mặt hắn thêm một lần nữa. Hắn đã phải rất khổ sở mới đuổi kịp được anh, sao có thể để anh rời đi được. Do đó dù Tiêu Chiến có chán ghét hắn, Vương Nhất Bác cũng sẽ chẳng buông tay.
"Được rồi lão Vương, đừng khóc nữa, mau vào làm vệ sinh cá nhân rồi qua ăn sáng đi thôi. Hôm nay anh mang bánh trứng cùng cà phê tới đó." - Tiêu Chiến dường như chả có biểu hiện nào giống như chán ghét hắn, thậm chí Vương Nhất Bác còn thấy rõ nét dịu dàng trong mắt anh, ngoan ngoan để anh xoa xoa mái tóc đã rối tung của mình.
"Không đi, nếu em đi rồi có phải Chiến ca sẽ rời bỏ em không? Có phải anh sẽ như trước mà biến mất đúng không?" - Vương Nhất Bác cố chấp nắm lấy tay Tiêu Chiến, chua xót hỏi.
"Lão Vương em nói nhăng nói cuội cái gì vậy, mau vào nhà tắm vệ sinh bản thân đi. Nếu không anh sẽ bỏ mặc em mà tới trường quay trước đó." - Tiêu Chiến trợn mắt nhìn đứa trẻ to xác trước mặt mình, giả vờ tức giận, mở miệng đe dọa.
"Không, không được. Chiến ca không được đi đâu hết, Chiến ca phải ở đây với em, ở đây với em." - Nghe anh nói thế Vương Nhất Bác liền kích động mà càng ôm chặt lấy anh. Vòng tay hắn siết chặt eo anh tới nỗi khiến cho Tiêu Chiến không thở được.
Tiêu Chiến trợn trắng mắt, quay đầu lại định trừng mắt, mắng cho Vương Nhất Bác một trận nhưng lại bị vẻ mặt tuyệt vọng cùng đôi mắt chứa đầy thống khổ, đầy rẫy bi thương đến tận cùng đó của hắn dọa sợ.
Tại sao hắn lại khổ sở như thế? Điều gì đã khiến đôi mắt cùng gương mặt xinh đẹp ấy trở nên khổ sở như vậy. Lẽ nào, hôm qua đứa ngốc này lại thức đêm đọc bình luận của antifans sao? Nghĩ đến đây Tiêu Chiến lại đau lòng, anh khẽ thở dài một hơi, dịu dàng nói với kẻ đang bám dính trên người mình kia, khuyên nhủ.
"Nhất Bác, đừng quan tâm tới mấy lời nói nhảm đó nữa, bản thân em đã làm tốt lắm rồi. Đừng buồn nữa mà, nha, em quả thực đã làm tốt lắm rồi."
Vương Nhất Bác thật sự không hiểu là Tiêu Chiến đang nói cái gì, nhưng cảm nhận được những cử chỉ dịu dàng cùng ánh mắt lo lắng đó của anh, đáy lòng trở nên ấm áp hơn, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa không còn tuyệt vọng như trước. Chỉ là hắn vẫn cố chấp mà ôm lấy anh, không xa không rời.
"Ngoan, đi vệ sinh cá nhân rồi quay lại ăn sáng được không? Anh ở ngoài này chờ em, nhé." - Nhìn cún con đang rầu rĩ ôm lấy mình, Tiêu Chiến không nhịn được mà bật cười, nhỏ giọng dụ dỗ hắn.
"Được, nhưng Chiến ca không được đi đâu nhé. Hứa đi, mau hứa với em là sẽ ở đây chờ em đi."
Do dự một lúc lâu thật lâu, Vương Nhất Bác mới gật đầu, nhưng vẫn rất bất an mà kéo kéo áo anh, bắt anh hứa hẹn với mình.
"Được rồi lão Vương, anh hứa mà. Anh hứa là sẽ ở đây đợi em, sẽ không đi đâu hết được chưa?" - Tiêu Chiến bất lực cười khì, sau đó nghịch ngợm vò tóc hắn thêm một lát rồi mới đẩy đẩy hắn vào nhà vệ sinh, còn bản thân đi tới bên giường, giúp hắn xếp lại chăn gối.
Suốt cả quá trình đó, Tiêu Chiến còn thấy Vương Nhất Bác ngó ra ngoài nhìn anh thêm mấy lần giống như đang xác nhận anh có giữ lời mà ở ngoài đó không, giống như đang xác nhận là anh có đang ở trong tầm mắt mình không.
Đúng là cái đồ cún con, ngốc chết đi được.
Tiêu Chiến lần thứ năm sau khi thấy Vương Nhất Bác bất an ngó ra nhìn mình, liền hung hăng vò vò gối như là trút giận. Thế nhưng, ánh mắt cùng gương mặt lại chẳng có gì là giận dỗi mà mang đậm ý cười đầy cưng chiều, đầy bất lực.
Không giống như Tiêu Chiến đang vui vẻ ở bên ngoài, Vương Nhất Bác ở trong phòng tắm vẫn đang bất an mà liên tục nhìn anh qua khe cửa. Được một lúc, sau khi xác nhận Tiêu Chiến sẽ không rời đi, hắn mới bình tĩnh lại và phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Tại sao hắn có thể ở trong một căn phòng đẹp đẽ, đầy đủ tiện nghi như thế, đãi ngộ cho người chết trên thiên đàng tốt như vậy à? Có phòng ngủ riêng sạch sẽ thì thôi đi, ngay cả quần áo, vật dụng cá nhân cũng không thiếu. Bất quá, sao không gian này lại quen thuộc như thế, giống như là hắn đã ở đây rồi vậy. Cả thái độ của Tiêu Chiến với hắn nữa, sao đột ngột lại chuyển biến tốt đẹp như thế? Tại sao lại kì lạ như vậy.
Ôm một đống thắc mắc, Vương Nhất Bác vừa làm vệ sinh cá nhân, vừa mơ màng hỏi. Hắn cứ ngây người ở trong nhà tắm tận hơn 15 phút, sau khi Tiêu Chiến gọi mấy tiếng mới chậm rãi đi ra.
"Em làm gì trong đó mà lâu thế lão Vương, mau qua đây ăn sáng thôi, cà phê nguội cả rồi." - Tiêu Chiến vừa càu nhàu, vừa tất bật lôi bánh, lôi cà phê đặt lên bàn.
"Ca, em xin lỗi, để anh phải đợi lâu rồi." - Vương Nhất Bác áy náy gãi gãi đầu, mím môi nhìn anh.
"Ầy không sao đâu, mau qua đây đi." - Tiêu Chiến mỉm cười vẫy tay với hắn. Nhìn thấy nụ cười đã in đậm trong trí nhớ kia, tâm tình hắn trở nên mềm mại, Vương Nhất Bác gật đầu rồi đi tới chỗ bên cạnh anh, ngồi xuống, yên lặng nhai cái bánh mà anh vừa đưa tới.
"Ca, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?" - Đột nhiên, Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi.
"Ngày bao nhiêu hả? À ngày 9/7/2019, sao thế có chuyện gì hả?" - Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn bộ dạng ngây người của hắn, thắc mắc hỏi.
Hôm nay cún con này thật lạ, chẳng hề giống em ấy mọi hôm chút nào. Chỉ mới có một ngày trôi qua mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Tiêu Chiến hơi nhíu mày, nghĩ thầm.
Còn Vương Nhất Bác không hề để ý đến ánh mắt kì lạ của Tiêu Chiến ở bên cạnh, hắn vẫn cứ ngây người ra đó, mở to mắt như thể không tin được những gì bản thân vừa nghe thấy.
9/7/2019? 9/7/2019 ư?
Bảy năm trước, Vương Nhất Bác cư nhiên quay lại thời điểm bảy năm trước.
Bàn tay hắn run rẩy, khóe mắt một lần nữa ửng đỏ, gương mặt điển trai hiện lên những tia vui mừng đến tột độ.
Thật tốt quá, hắn sống lại rồi, sống lại thời điểm trước khi mạt thế xảy ra, trước khi mất Tiêu Chiến. Thật tốt quá, thật tốt quá.
Vương Nhất Bác mím chặt môi, cố gắng kìm nén những tiếng nức nở trong cổ họng rồi quay lại nhìn người hắn thương đang vô tư ăn uống ở bên cạnh.
Thật tốt quá, ông trời quả thật rất thương hắn khi cho hắn quay lại thời điểm Tiêu Chiến chưa yêu Lạc Khâm, chưa vì gã xấu xa kia mà rơi lệ, mà tổn thương. Điều này đối với Vương Nhất Bác chính là điều khiến hắn vui mừng nhất, bởi, nếu không có gã ta, anh ấy có phải sẽ yêu hắn, đúng không?
//
#20/01/20
~ wind ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip