CHAP 4. BẢO HỘ

📱" Tiêu Chiến! Cậu đang ở đâu thế? Sao hai ngày rồi mà chưa về nhà, có biết tôi và Chu Tán Cẩm lo lắm không hả? Thằng bé A Uyển đòi gặp cậu suốt đấy mà chẳng thấy bóng dáng của thằng Anh nó đâu, hay là chết quách ở đâu nữa rồi".

Thì ra là giọng quát tháo của Vu Bân ở đầu dây bên kia, Tiêu Chiến từ lúc được Vương Nhất Bác đưa về đây đã được hai ngày, thận trọng chữa trị vết thương thế nên quên béng mất việc gọi về cho y để dặn dò mọi người không cần phải lo lắng vì Anh đang ở nhà của một người bạn. Nghe thấy Vu Bân tức giận đến như thế làm Anh chỉ biết chột dạ cười trừ.

📱" Không đâu, cậu đừng lo quá, tôi đang ở nhà của một người bạn, cũng may vào đêm của hai hôm trước có cậu ta cứu sống thì tôi mới hiển nhiên ngồi đây để gọi điện cho cậu đấy. Cái tên Trần Vũ chết tiệt đó vẫn cho người truy sát tôi từng bước một, ra tù rồi mà vẫn chẳng yên, cậu ta không màng đến sống chết của Tiêu Chiến đây mà trực tiếp cho người cho tôi ăn hai viên đạn và bắp chân và bả vai thế nên bây giờ phải ở lại nhà của tên nhóc Vương Nhất Bác gì đó để sống qua ngày... Mọi người đừng lo, cuối tuần này tôi sẽ về mà".

📱" Cậu ngốc thật đấy. Trần Vũ ngay buổi tối hôm đó đã gọi điện cho tôi rồi, cậu lại muốn ngồi tù thêm 6 tháng nữa có đúng không? Không có cậu ở đây hàng của chúng ta không thể cho ra nước ngoài được, chỉ có thể vận chuyển bằng đường biển mới qua mặt được cảnh sát, chú Ngô đang giận cậu lắm đấy, sao tự dưng mới ra tù được một tuần ở nhà thì không ở mà cứ chạy lung tung, bây giờ mặt dày ở nhà người ta dưỡng thương.... Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả Tiêu Chiến?".

   Thấy người kia nhắc đến chú Ngô làm cơ mặt Tiêu Chiến cứng đờ lại. Chết thật rồi, vũ khí và ma túy không thể xuất ra nước ngoài khi không có Anh ở trong Bang thì chắc chắn lần này chú Ngô sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem. Thật là quá đen đủi rồi, vết thương còn chưa lành đã vậy rời đi còn không thông báo chú một tiếng, chắc chắn lần này khi trở về sẽ bị chú ấy nện cho nhừ tử.

  Cuối cùng  mau chóng dặn Vu Bân yên tâm, bản thân chắc chắn cuối tuần này sẽ trở về sẽ lo liệu cho số ma túy ấy. Công việc lần này được chú Ngô giao cho chắc chắn bản thân phải thật tỉnh táo, thật kỹ lưỡng mới không để cảnh sát phát hiện, từ lâu Tiêu Chiến đã không muốn cùng cảnh sát như mèo vờn chuột như thế này nên càng không được để ai biết Anh trực tiếp nhúnh tay vào chất cấm, đặc biệt là Trần Vũ.

    📱" Yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, Cậu chông nom A Uyển cho tôi là được rồi, tôi cảm ơn cậu và Chu Tán Cẩm trước nhé".

* Tút tút tút*

  Kết thúc cuộc gọi Tiêu Chiến mệt mỏi vứt điện thoại ra một gốc, Anh nằm bẹp trên giường đưa đôi mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn ra  nơi cửa sổ, bóng dáng cây Hoàng Lan to lớn, cũng những tán lá xào xạc chơi đùa cùng gió, thật yên bình làm sao.

/" Chết tiệt lại một lần nữa sa cơ vào vòng xoáy của tội phạm biết thế nào mới trở thành người bình thường được đây, lần này mà để Trần Vũ biết được Tiêu Chiến đây nhúng tay vào chất cấm thì ắt hẳn lần này cậu ta sẽ không nương tay đâu, mày đúng là điên thật rồi đấy Tiêu Chiến ". /

  Tiêu Chiến nằm đó thẫn thờ tự mắng con người ngốc nghếch của bản thân mà chẳng biết phía ngoài cửa thiếu niên nào đó cồng kềnh xách trên tay hai túi hoa quả và đồ ăn nhanh ban nãy đã mua ngoài siêu thị về đây cho cả hai. Vương Nhất Bác dùng chân đá mạnh cánh cửa cho nó mở toang, mệt là người tìm đến ngồi xuống chỗ  bên cạnh Tiêu Chiến, chẳng nói gì mà trực tiếp đưa tay sờ lên trán Anh.

" Tội phạm Tiêu thấy thế nào rồi? Đã đỡ mệt hơn chưa? Đêm hôm qua Anh sốt mà làm tôi cuống cuồng lên đấy. Sao lại thẫn thờ nằm đây nghĩ cái gì rồi, lại muốn về nhà à? Nhìn cái bộ dạng thảm hại này của Anh thì cứ nên ở đây mà dưỡng thương cho tốt, nhỡ đâu ra ngoài kia mà trúng gió hay mấy tên cảnh sát bắt được thì tội của tôi to lắm đấy, là tội rước tên tội phạm hậu đậu này về nhà rồi bao che cho Anh".

  Vương Nhất Bác đùa cợt trêu đùa Tiêu Chiến, Cậu đưa tay lên phủi đi những sợi tóc đang xoã xuống gương mặt mỹ miều kia. Quả thực là rất đẹp,  bây giờ mới có cơ hội ngồi gần tên tội phạm này, đúng là tuyệt thế giai nhân, dương quang xinh đẹp như thế mà gây ra tội lớn quả thực mất hứng cho Cậu quá.

  " Cậu nhìn đủ chưa?".

  " Chưa đâu...à không... Đủ rồi, để tôi đỡ Anh dậy. Hiện tại Anh chỉ được ăn cháo, một chút rau xanh, một ít hoa quả, tay đã đỡ đau chưa?". Vương Nhất Bác bên cạnh cận thận đỡ người kia ngồi dậy, tay mân mê đồ ăn trong chiếc túi to bự, nhìn qua tận tâm hỏi người đang nằm bẹp ở đó rồi đưa tay tìm đến bả vai trắng nõn kia để kiểm tra vết thương.

" Đỡ hơn rồi... Ấy... Không cần, vết thương khỏi rồi, không cần phải xem đâu".

Mỗi hành động tiến gần động chạm vào người Tiêu Chiến khiến Anh càng tránh né và cự tuyệt, Anh thực sự rất ghét và không quen người khác động chạm vào mình, đặc biệt là một người xa lạ như thế này.

" Anh ngại gì chứ, tôi với Anh đều là hai thằng đàn ông chứ có phải nam nữ đâu mà không cần. Mau quay người lại để tôi xem vết thương trên bả vai của Anh đã lành chưa, đến lúc phải cắt chỉ chưa thì tôi mới biết được chứ. Anh mà cứ cự tuyệt như thế này mãi thế bao giờ mới khỏi được".

  Vương nhớ Bác chẳng biết người kia có đồng ý hay không cậu kéo cái chăn trên người của Anh xuống, lần mò xem vết thương ở sau vào vai của Tiêu Chiến. Ôi, phải công nhận cái con người này có chút gầy nhưng cái tấm lưng chả khác gì mấy đứa con gái, Vương Nhất Bác đôi mắt xoáy sâu trên da dẻ của Anh mà chẳng hề kiểm tra vết thương trên bả vai. Tiêu Chiến ngồi đó cả người cứng đờ, hơi thở có chút khó khăn khi ngồi im như tảng đá để người kia xem, cảm thấy tấm lưng nhưng muốn bị soi thủng đành quay lại cau có nhìn Cậu, chỉ muốn đạp cho con người này một cái.

" Ở đấy có cái gì đâu mà Cậu cứ nhìn mãi thế, thứ Cậu cần kiểm tra là ở vai tôi chứ không phải là tấm lưng ở phía dưới. Thế nào rồi, đã đến lúc phải cắt chỉ chưa?".

" À... Rồi rồi, kiểm tra xong rồi đây, ngày mai nhé, ngày mai tôi sẽ tiến hành cắt chỉ cho Anh. Anh đừng có nghĩ bậy bạ...tôi.. tôi không có thú vị với mấy thằng con trai đặc biệt là tội phạm như Anh đâu, tôi chẳng có ý đồ cũng chẳng thèm nhìn cái tấm lưng chết tiệt kia của Anh làm gì".

  Nhất Bác chẳng hiểu sao con người này lại biết được Cậu đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng nõn kia của Anh đến chết mê chết mệt mà không kiểm tra vết thương ở phía trên. Vương Nhất Bác lập tức lấy cái cớ trẻ con để biện minh, nói lắp ba lắp bắp, từ ngữ lộn xộn  khiến cho Tiêu Chiến vô cùng nghi ngờ. Anh biết rõ nhưng chẳng thèm vạch trần Cậu, đành cho qua rồi nhận lấy bát cháo từ  Vương Nhất Bác.

" Không thể nói một lời cảm ơn sao? Tôi tất bật từ trường và đến đây mua đồ ăn cho Anh, vất vả giữa cái thời tiết nắng nôi 39 độ như thế kia mà không được một lời cảm ơn".

Vương Nhất Bác chu chu cái mỏ hỗn nhọn hoắt để nói với Tiêu Chiến, có vẻ như từ lúc chăm sóc tên tội phạm làm như cậu đã chịu rất nhiều uất ức. Tiêu Chiến không nhìn Cậu lấy một cái, vẫn chăm chú cúi xuống thổi bát cháo cho nguội, nói ra hai từ cảm ơn thật nhỏ.

" Cảm ơn... "

" Anh nhìn thẳng vào mắt tôi đây này".

Nghe được hai từ đó làm Vương gia đình khoái chí, ép Tiêu Chiến phải nhìn thẳng vào mắt Cậu, thật muốn nghe Anh nói lại.

  " Được rồi, cảm ơn... Đã được chưa hả".

" Hì hì. Được rồi, Anh Đừng cau có như vậy chứ, giãn cái cơ mặt ra, Anh mà cứ như thế sau này sẽ già nhanh lắm đấy, sẽ chẳng có cô nương nào dám lấy Anh đâu, tôi mà ở với Anh mấy hôm nữa như thế này chắc tôi tăng xông tôi chết quá".

" Mỗi cái điều đấy mà nói mãi thế?".

" Ngày nào mà Anh còn ở đây thì tôi sẽ nói cho Anh câu chuyện này suốt cả ngày... Anh cứ yên tâm, ở đây tôi sẽ là người bảo hộ Anh, công sức của tôi như vậy thì đến sau này Anh đừng có vong ân bội nghĩa với ân của mình đấy".

Vương Nhất Bác cười cười ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh chống tay vào cằm híp mắt mà nhìn Tiêu Chiến. Từ nay trở đi Cậu sẽ là người bảo hộ Anh, tài trợ cho Anh mọi thứ. Còn câu nói không có hứng thú với đàn ông vừa nãy bản thân thốt ra khiến Nhất Bác chỉ muốn tăng xông, vả thẳng và cái mỏ hỗn này một cái....

Cứ thế một người nghe lời ngồi yên ăn hết bát cháo, người còn lại cẩn trọng lấy nước và thuốc cho Anh uống. Thật chẳng khác gì một bảo mẫu và một cậu chủ cứng đầu, dính nhau như hình với bóng. 🐢

___________________________________

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx