CHAP 96. CÁI CHẾT

🐢" TIÊU CHIẾN!!!..." Vương Nhất Bác lao đến vội vàng ôm lấy Anh trước khi thân ảnh kia ngã xuống nền đất, Cậu không nhịn được mà tức giận quát lớn. Nhìn vào khẩu súng trên tay của Lưu Thục Tâm, Cậu càng căm phẫn.

" MẸ KIẾP, TÔI LẠI BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC BẮN CƠ MÀ. TẠI SAO LẠI BẮN ANH ẤY?".

Tiêu Chiến bị ăn chọn ba phát đạn, một phát vào chân, hai phát vào lưng trái nghĩa là vào đúng cuống tim. Anh ngã ngửa trong vòng tay của Cậu rồi lâm vào trạng thái co giật, máu đỏ lập tức trào ra khóe miệng không ngừng xối xả. Đáng sợ quá, cảnh tượng này Cậu chưa từng nghĩ tới, Tiêu Chiến chết trong vòng tay Cậu quả thực là nỗi tra tấn kinh hoàng.

Cậu ôm lấy Anh gào thét dữ dội, trong cơn tuyệt vọng vất vả lắm mới tìm được đến đây, trước đây Cậu khuyên ngăn, ngăn cản bà ta mọi thứ, đến đây không gào thách tức giận mà chỉ dìu Tiêu Chiến rời khỏi nơi sào huyệt chết tiệt này nhưng không ngờ Anh bị ăn chọn ba phát đạn, phát cuối cùng gần như vào cuống tim, Anh co giật như vậy, máu nhiều như thế biết phải làm sao.

" Tiêu Chiến... Tiêu Chiến". Âm thanh vang lên thật thê lương, nó như tha thiết cầu xin, cầu xin người bên dưới có thể bình an, xin Anh đừng cứ như vậy mà giỏi bỏ Cậu. Xa cách nhau lâu như vậy từng giây từng phút trôi qua Cậu đều được khao khát được ôm lấy Anh, yêu Anh, dù cho Tiêu Chiến có là nam nhân đi chăng nữa Cậu vẫn muốn ở cạnh bên Anh, chăm sóc cho Anh, bảo vệ Anh.

Tiêu Chiến, em thật sự rất yêu Anh.

" Nhất... Nhất Bác". Hình như vẫn còn ý thức, cơ thể Anh vẫn co giật nhẹ, đôi mắt đầy nước kia nhìn về phía Cậu, nhìn thấy Vương Nhất Bác ôm trọn lấy mình, Cậu cầm tay Anh áp lên má mình, cố gắng sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo ấy. Vương Nhất Bác khóc rồi, nước mắt lăn dài trên má, sụt sịt như một đứa trẻ lên ba. Anh không thích gương mặt khóc lóc này của Cậu, không muốn nhìn thấy nhưng thiếu niên yếu đuối phải rơi nước mắt vì Anh. Nếu Anh đi rồi Cậu phải sống thật vui vẻ chứ, Vương Nhất Bác hứa rồi mà, em phải sống cho phần của Anh.

Đôi môi nứt nẻ của Anh mấp máy một chút nhưng sau cùng chỉ phát ra loạt âm thanh vô nghĩa. Nhưng điều đó bây giờ đối với Nhất Bác cũng là quá đủ rồi, chỉ cần Anh còn sống, còn nói chuyện với Cậu thì Nhất Bác nguyện dùng cả đời này để lắng nghe Anh.

Anh nhìn Cậu không rời mắt. Biểu tình trên gương mặt bỗng chốc trở nên bình thản và an nhiên. Bàn tay thon dài hình như mất đi, cảm giác tưởng dây thần kinh không cho nó hoạt động nhưng Anh vẫn cố gượng vươn lên chạm vào gương mặt Cậu, chạm vào giọt nước mắt động dưới cảm thiếu niên cố gắng lau đi cố gắng an ủi Cậu. Cậu khóc rất nhiều, nước mắt làm ướt cả bàn tay Anh.

Nhất Bác của Anh sao lại khóc, ngoan đừng Khóc. Em phải sống thật vui vẻ chứ. Anh không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối gương mặt khóc lóc này của em, em đã từng hứa phải thật mạnh mẽ cơ mà.Không biết vì sao giây phút này Anh ấy hoàn toàn trở về với Tiêu Chiến của ngày hôm qua. Trở về một con người vô cùng khỏe mạnh, tuy rằng cả cơ thể yên lặng không còn co giật. Đôi mắt của Anh nhìn Cậu vô cùng dịu dàng, yêu thương.

" KHỐN KIẾP, BÀ SẼ PHẢI TRẢ GIÁ, ĐỪNG TƯỞNG LÀ MẸ TÔI MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM, ANH ẤY MÀ CÓ MỆNH HỆ GÌ CHO DÙ CÓ ĐI TÙ TÔI CŨNG PHẢI GIẾT CHẾT BÀ".

Cậu hướng mắt và phía Lưu Thục Tâm, bà ta vẫn đứng đó có chút sợ sệt mà ném khẩu súng trên tay rơi xuống đất từ lúc nào không hay, hoảng vì suốt 22 năm nuôi nấng đứa con trai này chưa bao giờ bà thấy Cậu tức giận quát tháo người mẹ của mình chỉ vì một người nam nhân sắp bị thần chết lấy đi sinh mạng.

" Tiêu Chiến anh nhất định phải sống, không được bỏ em, em nhất định sẽ dùng mọi cách để cứu được Anh". Vương Nhất Bác vừa nói vừa siết chặt vòng tay của mình hơn kéo Tiêu Chiến vào trong lòng. Sợ rằng bản thân chỉ cần nới lỏng tay ra một chút Anh sẽ thành cát bụi mà tan biến mất.

" Chiến Ca anh nhất định sẽ sống, chúng ta trở về nhưng trước đây được không, em chờ Anh khỏe lại rồi cùng nhau đi trượt tuyết, mỗi ngày đều làm cho Anh chiếc nhẫn thật đẹp bằng cỏ, mỗi ngày một câu yêu Anh... Hức.. dù cho anh có thành ông lão 90 già nua xấu xí nhưng em vẫn sẽ yêu Anh, sẽ không đã bắt nạt, để Anh xảy ra chuyện gì đâu".

Bởi vì Vương Nhất Bác đời này kiếp này chỉ có thể yêu duy nhất mình Anh. Sẽ không có kiếp sau đâu, làm gì có kiếp sau chứ, nếu kiếp sau Anh sẽ quay lại tìm Cậu nhưng chắc gì Cậu đã đủ can đảm để chờ được Anh, tiếp tục mối tình ngang trái ở kiếp này.

Em xin Anh, làm ơn, xin Anh đấy đừng bỏ em.

Những lời ngọt ngào thấm đẫm đau thương ấy thốt ra chỉ đủ để một mình Anh nghe thấy. Tiêu Chiến không biết có hiểu được hay không nhưng chỉ thấy khóe miệng Anh đột nhiên nhè nhẹ cong lên, Anh cười với Cậu nhưng nụ cười dính đầy máu tươi, Cậu không thích nụ cười này. Ngay sau giây phút ấy bàn tay nhỏ bé vuốt ve lấy gương mặt Cậu, đột nhiên mà vô lực rơi xuống nền đất đầy cát. Tiêu Chiến nhắm mắt lại. Lôi khóe mi lấp lánh hai hàng nước tuôn rơi.

Nhất Bác, thật may vì cuối cùng cũng gặp được em. Vậy là ván cược này em thua rồi Anh ơi, Anh mãi sẽ chẳng an toàn và trở về cùng em đi trượt tuyết, mỗi ngày nhận những chiếc nhẫn cỏ, sau này cùng nhau ra nước ngoài để kết hôn... Vậy thì Anh đi trước, Anh chờ em một kiếp sau, kiếp sau Anh nhất định sẽ thành người chủ động đến là tìm em, yêu thương bù đắp em hơn ở kiếp này. Em không được khóc, khóc rồi sẽ xấu lắm, Nhất Bác xấu Anh sẽ chẳng yêu em nữa đâu, Anh chỉ muốn nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn của Anh luôn cười và sau này phải sống cho cả phần của Anh.

" Tiêu... Tiêu Chiến!!" Nhìn thấy Anh bất động, Vương Nhất Bác bàng hoàng không ngừng lay người trong lòng, nhưng đáp lại Cậu là sự im lặng và cơ thể đang bất động trong lòng.

" Tiêu Chiến, Anh đừng như vậy... Em không cho phép thế nên Anh không được chết. Mau mở mắt ra nhìn em đi, mau nói chuyện với em đi Anh... Bữa tối em nấu Anh còn chưa ăn mà". Vương Nhất Bác vội vã áp gương mặt đẫm nước của mình và má Anh, Cậu cố gắng tìm hơi thở của đối phương, muốn cảm nhận những hơi ấm cuối cùng trên gương mặt của Tiêu Chiến. Muốn truyền cho Anh một chút hi vọng nhỏ nhoi để cứu được Anh. Nhưng chuyện ấy làm sao có thể, sẽ chẳng có phép màu nào xảy ra khi Tiêu Chiến đã thực sự ra đi.

" Tiêu chiến, Anh có biết ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Là ngày mà em nhặt được một tên tội phạm mới từ tuần trước được thả ra khỏi tù, Anh cũng bị đạn bắn như hôm nay, em đưa Anh về nhà, bảo hộ yêu thương chăm sóc hơn một tuần rồi Anh hứa sẽ báo đáp lại công ơn cho ân nhân rồi trở thành người yêu của em... Chúng ta đã đi đến bước này thật là vất vả đúng không Anh? Mình ở bên nhau gần 2 năm rồi đấy Anh... Híc... Ngày đầu gặp Anh có bị như vậy đến cả ngày cuối của hôm nay Anh cũng bị đạn bắn như thế. Anh mở mắt ra nhìn em, nói chuyện với em được không? Đừng im lặng như thế, tỉnh lại rồi em sẽ không chọc giận Anh nữa, sẽ nghe lời, chăm ngoan, chăm học hơn".

Cậu dẫu biết sẽ không được đáp lại nhưng sau sự yên lặng này lại đau lòng quá.

Vương Nhất Bác một cậu thiếu niên mạnh mẽ, gan lì hiện tại đang bật khóc giống như một đứa trẻ. Tiếng khóc tức cười vang lên khiến những người ở đó không khỏi chạnh lòng.

" Hức....aa.aa..a...híc....aa..aaa.aa".

Hình ảnh cậu thiếu niên trẻ với tiếng khóc tha lương ôm chặt thi thể chàng trai có lẽ khiến cho những người chứng kiến ở đó không thể nào mà quên được. Cả không gian yên lặng chỉ nghe thấy tiếng khóc của Vương Nhất Bác tiếng gào thét trong vô vọng, Anh đi rồi, Anh bỏ lại Cậu một mình mãi mãi chẳng thể quay lại.

" Mẹ kiếp mày khóc lóc cái đéo gì. Nếu như sau này mẹ mày chết mày có không được hơn như thế này không. Các người mau kéo thằng bé ra khỏi đây, ném xác nó xuống chân núi rồi phóng hỏa cả căn biệt thự này để xoá sạch dấu vết". Lưu Thục Tâm không quan tâm, bà phẩy tay ra hiệu cho đám người mà mình thuê đến mau chóng lôi Nhất Bác ra ngoài, kéo Nhất bác ra khỏi thi thể chất dần chất mòn kia.

" MAU BỎ RA, CÁC NGƯỜI MUỐN MANG ANH ẤY ĐI ĐÂU. Tôi cấm các người động vào Tiêu Chiến... Mau bỏ tao ra bọn khốn".

Vương Nhất Bác bị bốn người đàn ông cao to lực lưỡng kéo ra khỏi thi thể Anh, Cậu dãy nảy quát lớn gào thét trong vô vọng, bị lôi ra xa và chỉ nhìn thấy thi thể của Anh bị những người còn lại lôi ra ngoài trực tiếp ném từ trên đỉnh núi xuống. Tròng mắt của Vương Nhất Bác mở to kinh hãi, mấy người đó định làm gì, ném xuống chân núi là để mấy con thú hoang bên dưới xé xác Tiêu Chiến ra sao.

" Tại sao lại ném Anh ấy xuống dưới đó bỏ tao ra bọn khốn... Anh ấy chưa chết, Tiêu Chiến vẫn chờ tôi đến cứu... Bỏ tao ra".

Gào thét trong vô vọng, sức cùng lực lượng, người kia chết rồi, người kia mãi mãi ta đi rồi, Cậu sống trên đời này còn có nghĩa gì, mệt mỏi rồi, Cậu buồn ngủ, Cậu có muốn ngủ giống như Anh, Cậu không muốn sống ở kiếp đau khổ dằn vặt tha lương này nữa, muốn sang kiếp khác cùng Anh cùng làm lại từ đầu.

* Bụp*

Nhất Bác mệt lã, ngã khụy xuống nền đất. Chẳng có chút sức lực chẳng thể gượng dậy chạy đi tìm Anh. Vậy thì cả hai sẽ cùng nhau chết đi, chết rồi rồi xa nơi này. Sẽ chẳng có ai miệt thị, chia rẽ Anh và Cậu...🐢

____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx