Chương 11

Hôm sau Vương Nhất Bác tự mở cửa vào nhà Tiêu Chiến, từ ngày được anh cho mật khẩu, còn được dùng cả vân tay, Vương Nhất Bác đều không còn dùng đến chuông cửa nữa.



Vừa bước vào, đã thấy một người nằm dài trên ghế sô pha, bộ đồ vẫn y như bộ hôm qua đi uống cùng mọi người.



Vương Nhất Bác cảm thấy đầu mình sắp sửa bị tức mà bốc lửa cháy trụi tóc.



"Tiêu Chiến", Vương Nhất Bác bước lại gần ghế, quỳ ở trên sàn nhà, vì tức giận mà gọi tên anh, không kiêng nể mình nhỏ hơn người ta bao nhiêu tuổi, 1 con giáp thì Vương Nhất Bác cũng chấp.



Tiêu Chiến bị người gọi lớn, mơ màng mở mắt ra đã thấy gương mặt Vương Nhất bác lù lù phía trước, Tiêu Chiến sợ hãi a lên một tiếng, người cũng tự giác lui về sau, lúc bình tĩnh lại thì mới thở hổn hển nói "Vương Nhất Bác mới sáng sớm em lại đi dọa người".



Trong mắt Vương Nhất Bác hiện tại chính là Tiêu Chiến đầu tóc như ổ quạ, vì hôm qua có dùng keo xịt tóc nhưng chủ nhân tối qua không chịu gội đầu nên bây giờ chỉa tứ phương tám hướng, may mắn là hôm qua không có trang điểm đậm, chỉ dùng một chút kem chống nắng và son dưỡng môi, chứ qua một đêm không tẩy trang nhất định sẽ nguy tới mức nào, hình ảnh Tiêu Chiến vừa ngủ dậy ngốc ngốc, giọng nói sáng sớm còn chưa thanh tỉnh, làm Vương Nhất Bác tự dưng đỏ mặt. 



Cậu đứng dậy, một tay che mặt, một tay kéo Tiêu Chiến, "Hôm qua về nhà sao anh không chịu đi tắm? Còn nằm đây ngủ cả đêm?"



Tiêu Chiến vẫn còn mơ màng, nghe Vương Nhất Bác nói, tự giác ngửi ngửi thử, quả thật trên người đã bắt đầu có mùi chua. Tiêu Chiến ọe một tiếng, đứng dậy tức tốc chạy vào phòng tắm.



Vương Nhất Bác cũng chẳng còn giận, đối với cái tính của Tiêu Chiến có thể hiểu đôi phần, cậu ngồi xuống ghế cầm lấy remote mở kênh đua xe, xem một lát lại hí hửng như trẻ con, chuyển thành ngồi chồm hổm trên ghế, thói quen của Vương Nhất Bác là vậy, ghế nhà Tiêu Chiến đều bị sức nặng của Vương Nhất Bác mà bị lún một lỗ.



Tiêu Chiến đứng trong nhà tắm rối rắm một hồi, lúc nãy vì gấp gáp chạy vào mà quên mất cả mang đồ theo thay, còn không có khăn lau, bình thường trong phòng tắm anh đều có dự trữ khăn lau mà, sao hôm nay lại không có? Suy nghĩ lại thì chính mình hôm qua dọn dẹp, đã đem khăn đi giặc giũ rồi, vẫn còn nằm trên giàn phơi.



Từ phòng tắm vào phòng ngủ phải đi ngang phòng khách, nơi Vương Nhất Bác đang ngồi chồm hổm xem đua xe, Tiêu Chiến lại chửi người thiết kế căn nhà tại sao lại vô lý như vậy.



Hay là gọi Vương Nhất Bác lấy đồ giúp anh?



Vì vậy Tiêu Chiến đứng trong phòng tắm gọi Vương Nhất Bác một lúc, gọi từ lí nhí gọi, chuyển sang gào lên, Vương Nhất Bác vẫn không hồi âm, trong phòng tắm, Tiêu Chiến chỉ nghe tiếng truyền hình phát ra tiếng xe chạy ầm ầm, khẳng định Vương Nhất Bác đã chỉnh volume cao đến mức biến phòng khách Tiêu Chiến thành sân đua, xung quanh chỉ có tiếng xe.



Tiêu Chiến cầm thử bộ đồ hôm qua lên, định mặc lại, vừa nhấc lên thì một cỗ mùi chua bốc qua mũi, Tiêu Chiến lại ọe một tiếng, đây là không thể được.



Chỉ còn cách duy nhất là nhanh chân mở cửa phòng tắm rồi nhanh chân chạy qua phòng ngủ, cầu nguyện Vương Nhất Bác nên chuyên tâm xem đua xe, không được quay đầu. 



Tiêu Chiến trước tiên mở cửa, lú cái đầu ướt ra ngoài, vừa mở cửa liền nghe tiếng xe rồ ga đinh tai nhức óc, còn Vương Nhất Bác thì đang chăm chú vào màn hình. Anh chớp lấy thời cơ, mở rộng cửa hơn, cả người không có gì vừa ra ngoài, Vương Nhất Bác lại không sớm không muộn, đúng thời điểm đó quay đầu.



Vương Nhất Bác thật sự đem phòng khách nhà Tiêu Chiến tái hiện lại sân đua, bật volume cao thật cao, còn mình thì vui vui vẻ vẻ mà xem, còn quên mất tối hôm qua bị người ta nói một câu không cần lo mà buồn đến nửa đêm. Đang xem thì Vương Nhất Bác nghe người phát thanh nói đến thời gian, đã qua nửa tiếng phát trận đua, lúc vừa mới xem là trận đua vừa bắt đầu, Vương Nhất Bác lại tự hỏi Tiêu Chiến tắm gì mà lâu thế, vì vậy cậu mới định quay đầu hỏi, tay đã cầm remote, chuẩn bị chỉnh volume nhỏ lại để hỏi anh.



Vương Nhất Bác vừa quay đầu chính là thấy Tiêu Chiến cả người còn ướt sũng không mặc gì, Tiêu Chiến cũng phát hiện cậu quay lại nhìn, ánh mắt cả hai chạm phải nhau, Tiêu Chiến tức tốc chạy lại mở cửa phòng ngủ, đóng rầm lại.



Vương Nhất Bác vẫn còn ngồi thừ đó, duy trì động tác xoay người, volume vẫn còn to, phát thanh viên thông báo Rossi vừa thành công cán đích, nhưng xung quanh Vương Nhất Bác đều không nghe thấy gì hết.



Tiêu Chiến ngại ngùng đỏ mặt muốn khóc tìm một cái khăn lau người, rồi lại ngại ngùng muốn khóc tìm một bộ đồ để mặc, rồi leo lên giường trùm chăn, suy tính về sau không muốn thấy mặt Vương Nhất Bác nữa.



Qua một thời gian, Vương Nhất Bác mới tỉnh lại, cậu quay đầu chôn gương mặt đỏ bừng cùng hình ảnh 'Tiêu Chiến không mặc gì, cả người đều ướt nước' vào giữa hai đầu gối, tay vò vò tóc. Vươn tay lên tắt phụt truyền hình.



Lại thấy rất lâu sau Tiêu Chiến còn chưa chịu đi ra, Vương-đã bình tĩnh lại-Nhất Bác can đảm đứng dậy gõ cửa phòng ngủ của Tiêu Chiến, "Chiến ca..."



Không ai trả lời.



Chuyện đó là hiển nhiên, Tiêu Chiến đang dùng mọi lý do để bản thân bớt ngượng, nghe giọng Vương Nhất Bác, anh lại trùm chăn lên đầu, giả vờ không nghe gì hết, ở đây không có ai tên 'Chiến ca'.



"...em chưa thấy gì hết, anh chạy rất nhanh..." Vương Nhất Bác mở miệng nói dối, chưa thấy gì thì chính là Vương Nhất Bác bị mù.



Tiêu Chiến bảo trì trùm chăn cùng im lặng.



"...đàn ông với nhau, anh không cần phải ngại..." Vương Nhất Bác thấy cách trên không được, đành chuyển sang cách dụ dỗ khác.



Tiêu Chiến tung chăn ra, cậu ta nói đúng, đều là đàn ông, có gì đâu, đứng dậy hùng hổ chuẩn bị ra mở cửa, bên ngoài Vương Nhất Bác lại nói: "Anh có gì em có đó..."



Tiêu Chiến lại đỏ mặt quay lại giường trùm chăn, cậu ta nói như vậy nghĩa là cậu ta đã thấy hết rồi còn cái gì nữa, đàn ông với nhau thì sao, thân thể này ngoài phụ mẫu cùng vợ ra ai cũng không được thấy. Tiêu Chiến chính là bảo thủ như vậy đó.



Vương Nhất Bác thở dài, thử vặn nắm cửa phòng, không ngờ cửa không khóa.



Tiêu Chiến quyết tử trận trong phòng, lại nghe tiếng cửa mở, anh chửi thề một tiếng, lúc nãy không khóa cửa, Vương Nhất Bác thế mà không biết ngại còn trực tiếp đi vào. 



Lúc Vương Nhất Bác đi vào chỉ thấy một cục chăn to ở trên giường.



"Chiến ca" Vương Nhất Bác ngồi xuống một bên giường, vỗ vỗ cục chăn, không biết vỗ vào đâu, nhưng Vương Nhất Bác lại bổ não ra cái mông của Tiêu Chiến lúc nãy, vì vậy thấy người không động đậy, cậu càng liều mạng vỗ mạnh hơn, vỗ chỗ này không giống thì vỗ chỗ khác.



Tiêu Chiến muốn khóc muốn chửi ở trong chăn, vừa ngộp vừa nóng ở trong chăn, cả người vừa tắm sạch sẽ xong đã một tầng mồ hôi, tức giận tung chăn ra, thấy Vương Nhất Bác một tay còn ở trên không, chắn chắn là định vỗ anh, vung chân đạp Vương Nhất Bác, "Cậu vỗ cái gì? Ai cho phép cậu vào? Cậu cút ra ngoài".



"Chiến ca, cũng không phải lỗi của em, anh tức giận cái gì, thật trẻ con" Vương Nhất Bác cố gắng chặn lại hai cái chân của Tiêu Chiến đang vùng vẫy đạp cậu.



"Cậu mới trẻ con, cả nhà cậu đều trẻ con" Tiêu Chiến càng lúc càng ngượng, mồm miệng bắt đầu không theo nề nếp mà nói.



"Được được, em trẻ con, anh dừng lại, mình nói lý một chút" Vương Nhất Bác hiếm khi nhận mình yếu thế với Tiêu Chiến. Nhanh tay bắt lấy 2 chân của Tiêu Chiến.



Tiêu Chiến không thiết sống nữa, nằm giả chết, mặc kệ chân bị Vương Nhất Bác nắm, lại nhớ đến lý do tối qua làm mình trằn trọc không yên, mặt càng đỏ hơn.



"Em xin lỗi", vì đã nhìn thấy cả người anh, nhưng cũng không phải là lỗi của em lắm, lỗi là em tự bổ não ra những cái khác 18+ hơn thôi.



"..."



"Anh đừng giận, nếu muốn công bằng, anh muốn em cởi ra hết cho anh xem cũng được, cho anh lượng thời gian gấp đôi để nhìn, em cũng sẽ không chạy đi, anh muốn nhìn bao lâu cũng được, sờ cũng có thể..." 



"Vương Nhất Bác cậu cút về nhà"



"Được được, em về, em mang canh giải rượu đến cho anh, để ở trên bàn bếp, anh uống đi rồi làm thứ gì đó ăn sáng, nghỉ ngơi một chút, chiều em sang tập thoại với anh, ngày mai lại quay..." Vương Nhất Bác nói, buông 2 chân của anh ra.



Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, vẫn sống chết không nhìn Vương Nhất Bác. 



"Nhớ uống canh..." Vương Nhất Bác đứng dậy.



"..."



"...còn có ăn sáng..." Vương Nhất Bác cầm tay nắm cửa phòng.



"..."



"...còn có ăn trưa..." Vương Nhất Bác đóng cửa, đứng bên ngoài nói.



"..."



Qua khoảng vài giây, Tiêu Chiến cứ nghĩ Vương Nhất Bác đã về, lại nghe giọng cậu ta từ phòng khách truyền vào, "Chiều có muốn uống Starbucks hay không?"



"...Raspberry..." Tiêu Chiến định trả lời.



"Raspberry Black Currant, chiều em mang cho anh"



Lại qua một thời gian, Tiêu Chiến chắc chắn Vương Nhất Bác đã rời khỏi, anh mở cửa phòng ra ngoài, ăn canh Vương Nhất Bác mang đến, Tiêu Chiến lại thất thần, cái cảm giác từ lúc nãy đến giờ rốt cục là gì?



Tiêu Chiến thất thần là đương nhiên, nhưng chính Vương Nhất Bác cũng thất thần.



Cậu còn không phải sợ có ngày thú tính lên lại làm chuyện tầm bậy với anh à? 



Như vậy thì khỏi nói, Tiêu Chiến sẽ giết cậu rồi tự sát theo, hay khả năng lớn hơn chính là lại trốn cậu như lúc trước.



Mà cơ bản là nếu chuyện đó thật sự xảy ra, mối quan hệ của cả 2 sẽ không bao giờ vãn hồi được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip