Chương 4 - Từng bước lại gần
Vừa phát hiện ra tình cảm của bản thân, Vương Nhất Bác lại phải đối mặt với một sợ hãi khác, chính là, làm sao mọi người có thể chấp nhận đoạn tình cảm này của cậu, không những vậy, cậu càng sợ chính Tiêu Chiến cũng sẽ ghê sợ cậu.
Cậu thích nhất chính là đứng trên sân khấu, nhảy múa, ca hát, đó là đam mê của cậu, cậu mới đi đến được bước đường này, nếu cứ tiếp tục đoạn tình cảm này, chỉ sợ cậu phải từ bỏ một trong hai.
Vương Nhất Bác là người tham lam, cậu biết, cậu muốn làm mọi điều cậu muốn, có trong tay tất cả, nhưng hiện tại bây giờ là không thể rồi.
Cậu không muốn lại một lần nữa bỏ lỡ lần rung động của bản thân này.
Càng không muốn từ bỏ cái đam mê cậu đang theo đuổi.
Vì vậy hôm sau đến tận trưa, Vương Nhất Bác mới bò dậy nổi, do tối không ngủ được, "Nếu cứ tiếp tục thế này chắc mình chết mất", cậu lẩm bẩm, "Chắc phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi".
"Hay là nhân lúc tình cảm này chưa quá lớn, bỏ đi vậy?"
"Nhưng mà...mình sẽ lại có thể tìm được một người nào khác làm mình rung động như anh sao?"
Vương Nhất Bác vò đầu, muốn khóc đến cực điểm, "Tiêu Chiến, tại sao anh lại tiến vào cuộc đời em?"
Tiêu Chiến bên này vừa luyện thanh xong, nói về ca hát thì Tiêu Chiến không cần phải lo lắng gì, được huấn luyện viên khen rất nhiều. Buổi chiều anh sẽ tập nhảy lại bài, Vương Nhất Bác đúng là chu đáo, dạy hết cả bài trong một ngày để những ngày sau chỉ cần ôn lại thôi, như vậy sẽ dễ nhớ hơn. Tiêu Chiến càng ngày càng khâm phục cậu nhóc rồi.
Mọi người đúng y như lời của huấn luyện viên Vương Nhất Bác dặn, tập rất hăng say, không một ai tỏ ra lười biếng, đến tận chiều tối mới nhất trí nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến đang gom đồ chuẩn bị trở về ký túc xá, phòng tắm ở đây đã bị nhét đến không còn chỗ nữa rồi, anh thuộc dạng dễ ra mồ hôi, mà hiện tại thì người anh đã ướt sũng rồi, không thể tắm ngay được, nên lúc mọi người vẫn còn đang cười rôm rả trong nhà tắm, Tiêu Chiến định sẽ đi bộ về kí túc xá, trên đường về thế nào người cũng được hong khô. Vừa ra khỏi cửa phòng tập đã thấy Vương Nhất Bác chạy xe motor đến, cởi mũ, soái đến cạn lời.
Nghĩ lại bản thân anh còn chưa biết đi xe đạp...
"Anh đi đâu vậy? Cả người còn ướt sũng thế này..." Vương Nhất Bác cởi mũ ra đã thấy Tiêu Chiến đứng ngây ngốc nhìn cậu trước cửa phòng tập.
"À, anh định về kí túc xá, dù gì cả người cũng đầy mồ hôi, tắm ngay không tốt cho lắm..."
"Vậy leo lên, em đưa anh về" Vương Nhất Bác chạy vào bên trong, mở hộc tủ của mình ra, lôi từ bên trong một cái mũ nữa.
"...không hay lắm, anh...em đến đây không phải để quay hình sao? Vào đi, có lẽ các anh camera đang..." Tiêu Chiến ấp úng, không lẽ anh lại khai ra mình còn sợ tốc độ nữa.
"Không có, không cần quay, em chỉ định đến xem mọi người tập đến đâu thôi, nếu mọi người đã nghỉ ngơi rồi thì ngày mai em kiểm tra luôn một thể" Vương Nhất Bác quyết không để Tiêu Chiến tư chối nữa, tự tay đội hẳn nón bảo hiểm lên cho anh, cài luôn quai lại.
Tiêu Chiến thân cao hơn 1 mét 8, bình thường nhìn sơ qua còn nhỉnh hơn Vương Nhất Bác, nhưng hành động cài mũ cho anh của Vương Nhất Bác không hề ngập ngừng một tí xíu nào, "Leo lên, còn đợi em bế lên à?"
"Tới...tới đây", Tiêu Chiến chậm chậm leo lên xe, may mắn là chân anh dài, giơ lên một cái đã có thể ngồi ngay ngắn trên yên sau rồi, vấn đề là...anh đã cao, yên sau còn cao hơn nữa, nếu ngồi như thế này khi chạy không phải anh sẽ bị thổi bay mất à.
"Cuối xuống, dựa vào người em, ôm em đi để gió thổi mất đấy"
Tiêu Chiến cảm thán, xong rồi, cái post này đúng là rất rất kì cục.
Nhưng anh vẫn chưa muốn chết, vì vậy răm rắp nghe lời theo.
Vương Nhất Bác tự mặc niệm cho bản thân, cũng tự trải nghiệm cái gì mà 'tự tạo nghiệt không thể sống', vì ngay khi Tiêu Chiến ôm eo cậu, tim Vương Nhất Bác đã đập nhanh đến một cái vận tốc không ai đuổi kịp. Nếu không phải cậu đang đội mũ bảo hiểm, Tiêu Chiến sẽ phát hiện ra ngay lỗ tai cậu đang đỏ đến nhỏ máu tới nơi rồi.
Giây tiếp theo cậu đã muốn quăng luôn cả xe mà chạy đi, vì Tiêu Chiến áp cả người lên lưng cậu!!!
"Anh...anh...ổn định chưa?"
"Chắc là rồi, anh dán hết cả người anh lên người em rồi, nếu có gì thì anh lôi em theo", Tiêu Chiến cười đùa, còn không biết Vương Nhất Bác sắp điên tới nơi rồi.
May mắn là quãng đường từ phòng tập đến ký túc xá chỉ có 1 cây số, nếu không chính Vương Nhất Bác còn sợ cậu sẽ gây ra tai nạn, đường đường là racer chuyên nghiệp trên đường đua, vậy mà lại gây tai nạn trên đường, chắc cậu sẽ bị treo giò không được thi đấu nữa mất.
Tiêu Chiến hí hửng leo xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, "Đã thật đấy, anh không nghĩ là ngồi xe motor lại sướng như vậy, chắc là anh sẽ đi tập thử...", trước hết để anh tập chạy xe đạp đã, "Em chạy xe cũng ngầu muốn chết, anh để ý thấy mấy cô gái bên đường nhìn em lướt qua muốn quỳ dưới chân em hết rồi".
"Đừng nói nhiều nữa, anh đi tắm đi, tắm xong em dẫn anh đi ăn".
"A? Không đợi mọi người cùng về sao?"
"...em cũng không phải đại gia, hôm qua em vừa mới trả tiền cho mười mấy người rồi đấy..." Vương Nhất Bác cười khổ.
"Ừ, cũng đúng, nhưng mà...anh chỉ sợ fan hâm mộ thấy, họ lại nghĩ hoặc là anh gạ gẫm em để được ở lại, hoặc là..." Tiêu Chiến tìm xong đồ, chui vào nhà tắm.
"Anh gạ gẫm em thì em cũng mừng..." Vương Nhất Bác không có tiền đồ lầm bầm, "Anh nghĩ nhiều rồi, 2 thằng đàn ông con trai đi với nhau thôi mà, vì em thấy anh hợp với em thôi"
"Phải không đó? Hôm qua người nào còn lên mặt với anh..." Tiêu Chiến nói vọng ra.
"Anh đừng nhớ lại những gì không vui được không hả?" Vương Nhất Bác nói, "Tại anh cứ cứng nhắc đòi đi, nếu không em cũng chẳng mắng anh..."
"Vương Điềm Điềm, anh không nghĩ là em có thể nói nhiều như vậy đó, lại còn cãi lại anh chan chát"
"...em chỉ nói nhiều với những ai em thân thôi đấy, anh nên lấy đó làm vinh hạnh" Vương Nhất Bác lại cầm remote bật tivi lên xem, tình cờ là Thiên Thiên hướng thượng đang được phát sóng, đây là chương trình Vương Nhất Bác làm MC cố định, nhưng điều Vương Nhất Bác kinh ngạc hơn chính là Tiêu Chiến đang nháy mắt trên màn hình, "Chiến ca, anh từng tham gia Thiên Thiên hướng thượng sao?"
"Ừ, anh tham gia cùng đoàn đội, em không nhớ à? Thật sự không nhớ? Em làm MC kiểu gì vậy hả?" Tiêu Chiến tắm xong bước ra.
"...", Vương Nhất Bác không hiểu tại sao lúc đó lại không để ý đến anh, đến một chút kí ức cũng không có, vậy mà lần này vừa thấy anh đã thích rồi.
"Em có còn nhớ anh là thành viên nhóm nhạc nào không đấy?" Tiêu Chiến đứng chắn trước mặt Vương Nhất Bác, xung quanh cậu đều là mùi hương của Tiêu Chiến vừa mới tắm ra, tim Vương Nhất Bác lại gia tốc kịp liệt. "Đi, hôm nay anh mời em", Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lại sung sướng đến sắp nhảy lên rồi.
"Về sau nếu muốn tập chạy xe motor, cứ gọi em, em tình nguyện tiếp tục làm huấn luyện viên cho anh", Vương Nhất Bác ngồi lên xe, tay cầm điện thoại muốn tìm xem nên ăn gì thì được, "Anh muốn ăn gì?"
"...vì em không ăn cay được...thì mình đi ăn đồ Nhật đi", Tiêu Chiến leo lên yên sau, chồm người về phía trước nhìn vào điện thoại Vương Nhất Bác, "Đợi anh tập đi xe đạp đã..."
Vương Nhất Bác nghĩ cậu lại sắp điên lên rồi, cậu còn nghĩ nếu hiện tại ăn cay cũng không sao đâu, "Anh còn chưa biết đi xe đạp?"
"Chưa a. Quán này, anh thường đi với Gia Thành, ngon lắm, đi cái này đi", Tiêu Chiến dựa vào gần hơn, chỉ chỉ cái quán xuất hiện trên điện thoại Vương Nhất Bác.
"...", được, anh muốn đi đâu cũng được, đi Mỹ cũng được, anh đi đâu em đi đó. Vương Nhất Bác chính thức vứt sạch sẽ cái gì gọi là tiền đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip