Phần 19
Tiêu Lộ từng bước từng bước đến bên cạnh Tiêu Chiến đang nằm đó, mọi người xung quanh nhanh chóng gọi xe cứu thương, Tiêu Lộ ôm chằm lấy Tiêu Chiến, máu đỏ từ trán anh tuôn ra ướt đẫm chiếc váy màu trắng của cô. Tiêu Lộ vừa khóc vừa gọi Tiêu Chiến.
" Tiểu Chiến, tỉnh lại...không được ngủ, em mau tỉnh lại, chị khônh cho phép em ngủ, không phải em nói muốn đi tìm Vương Nhất Bác sao? Mau tỉnh lại đi chị sẽ đưa em đi gặp cậu ta..."
" Tiểu Chiến..."
Tiêu Chiến vẫn nhắm nghiền mắt nằm im bất động. Gương mặt Tiêu Lộ trở nên thất thần.
" Đúng vậy, là cậu ta, là Vương Nhất Bác, vì cậu ta nên em mới thế này, không được, chị sẽ không để em gặp lại cậu ta nữa, Tiểu Chiến, mau tỉnh lại, chúng ta về nhà, mau tỉnh lại đi..."
Một lúc sau xe cứu thương đã kịp đến.
Tiêu Chiến được đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Lộ ở ngoài thấp thỏm chờ đợi, một lúc sau Kim Tử Hiên và Dương Dĩnh cũng đến, Kim Tử Hiên ôm lấy Tiêu Lộ an ủi, cô như không còn chút sức lực, ngã khụy vào vai Kim Tử Hiên.
" Tử Hiên, nếu Tiểu Chiến có mệnh hệ gì, anh nói em làm sao ăn nói với ba mẹ đây, trước khi mất ba mẹ đã giao Tiểu Chiến cho em chăm sóc, bây giờ Tiểu Chiến lại thế này, anh nói em phải làm sao đây, Tử Hiên..."
Tiêu Lộ vừa nói vừa gào khóc, Kim Tử Hiên ôm chặt lấy cô.
" Lộ Lộ, Tiểu Chiến nhất định bình an, nhất định không xảy ra chuyện gì, em phải tin vào cậu ấy..."
Dương Dĩnh cũng nắm tay Tiêu Lộ an ủi.
" Đúng vậy chị Lộ Lộ, Tiêu Chiến là người tốt, anh ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì..."
Đúng lúc bác sĩ vừa bước ra, cả ba người nhanh chóng lại hỏi tình hình.
" Người thân của bệnh nhân Tiêu Chiến, mời đi theo tôi."
Tiêu Lộ dời bước đi theo, Kim Tử Hiên và Dương Dĩnh tiếp tục ngồi đợi.
Tiêu Lộ ngồi xuống đối mặt với bác sĩ, trên tay bác sĩ là một tấm ảnh chụp X Quang.
" Bác sĩ, Tiểu Chiến tình hình thế nào rồi ạ?"
" Cô là..."
" À, tôi là chị ruột của em ấy..."
" Là thế này, bệnh nhân Tiêu Chiến tạm thời đã qua cơn nguy kịch, chỉ là..."
Tiêu Lộ căng thẳng nhìn Bác sĩ.
" Trong lúc phẩu thuật, chúng tôi phát hiện trong não của bệnh nhân có một khối u, đang phát triển ngày một lớn hơn, nếu không kịp thời chữa trị, hậu quả sẽ không thể lường trước..."
Tiêu Lộ như chết lặng, mắt cô bắt đầu rưng rưng, cô lắp bắp.
" Vậy...vậy phải làm thế nào đây bác sĩ..."
" Hiện tại khả năng của bệnh viện chỉ có thể áp chế khối u phát triển, nếu muốn triệt để cắt bỏ, phải đem bệnh nhân ra nước ngoài điều trị, khả năng trị khỏi là 90%."
Tiêu Lộ không do dự gật đầu.
" Được...chỉ cần em ấy khỏe lại, đến đâu cũng có thể được..."
" Hiện tại chúng tôi đã đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức, một tuần sau khi vết thương trên đầu lành lại, có thể chuyển viện ra nước ngoài, lập tức tiến hành loại bỏ khối u, không nên chậm trễ..."
" Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ..."
Tiêu Lộ quay lại phòng hồi sức chăm sóc đặc biệt, Kim Tử Hiên cùng Dương Dĩnh đang ở đó, cô thẫn thờ bước đến cạnh giường nhìn Tiêu Chiến, anh nằm đó, cả đầu băng vải trắng, sắc mặt tái nhợt phải sử dụng ống thở trợ giúp, nước mắt Tiêu Lộ cứ vậy mà chảy ra.
" Tiểu Chiến, rốt cuộc sao lại ra nông nổi này..."
" Lộ Lộ..."
Kim Tử Hiên lại ôm lấy cô mà an ủi. Trước giờ Tiêu Lộ cứ nghĩ rằng bản thân người chị gái như mình là hiểu rõ Tiêu Chiến nhất, không ngờ, lúc anh một mình chống chọi với khối u đó, cô lại hiển nhiên như không có gì xảy ra, nếu không có tai nạn lần này, có lẽ đến khi không thể cứu vãn được nữa cô mới có thể nhìn ra sự thật.
Tiêu Chiến thật sự quá ấm ức rồi.
Mặc kệ Vương Nhất Bác có biết hay không? Cô cũng nhất định sẽ đem Tiêu Chiến ra nước ngoài chữa trị, trong suy nghĩ của cô bây giờ, sẽ là tốt nhất nếu Tiêu Chiến không gặp lại Vương Nhất Bác nữa.
Vương Nhất Bác gọi điện mấy lần đều không thấy Tiêu Chiến nhấc máy, thật sự cũng không phải ý tốt gì, cậu ta chỉ muốn nói với Tiêu Chiến rằng mình đã thành công lấy lại Vương Thị, bảo anh hãy chờ ngày đối đầu trực tiếp với cậu. Vương Nhất Bác hoàn toàn không hề hay biết Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện gì, cứ vậy mà lãng đi mất, dù đôi lúc một chút gì đó gọi là kí ức của hai người ùa về cậu cũng kiềm nén xuống, cố gắng vứt mọi thứ ra khỏi đầu, cố gắng ngừng nghĩ về Tiêu Chiến.
....
Một năm sau.
Hôm nay là lễ thành hôn của Kim Tử Hiên và Tiêu Lộ. Dĩ nhiên không thể vắng mặt các ông lớn trong ngành thời trang hiện tại, Vương Thị từ lúc Vương Nhất Bác lấy lại phong độ, lại tiếp tục giữ vững vị thế số một trong nước, trong đó cũng một phần có sự giúp đỡ của Trình Thị. Vương Nhất Bác cùng Trình Ân cũng đã sớm đính hôn.
Còn Tiêu Chiến, đối với Vương Nhất Bác không hề hay biết điều gì thì chính là anh gần như biến mất trong một năm qua, đôi lần Vương Nhất Bác có vô tình gọi đến cũng là không thể liên lạc được, Vương Nhất Bác có chút tò mò, nhưng cũng không có mặt dày mà đi hỏi tin tức của anh ấy từ Tiêu Lộ, cũng chỉ nghĩ trong đầu là Tiêu Chiến hẳn vì muốn trốn tránh cậu nên đã ra nước ngoài, cứ như vậy mà làm cho mọi thứ trở nên bình thường hết sức có thể.
Tiêu Chiến chưa từng ra mặt trên thương trường, mối quan hệ của anh cùng Vương Nhất Bác hầu như không có người ngoài cuộc biết đến, vì vậy mà Tiêu Lộ gần như giấu nhẹm tất cả, để mọi thứ hoàn toàn là của quá khứ.
Vương Nhất Bác dĩ nhiên là đến cùng Trình Ân, hai người tay trong tay bước vào, dù trước đó đã có không ít hiềm khích, nhưng một năm qua vì cạnh tranh công bằng, nên mối quan hệ giữa Tiêu Thị và Vương Thị cũng cải thiện đáng kể, hơn nữa do một năm qua hầu như mọi hoạt động lớn nhỏ ở Tiêu Thị đều do Kim Tử Hiên ra mặt, Tiêu Lộ thì liên tục đi đi về về để tiện chăm sóc cho Tiêu Chiến đang điều trị ở nước ngoài.
Tiêu Chiến đến nay đã khỏi hẳn, nếu không cô cũng sẽ không có tâm trạng nghĩ đến việc kết hôn cùng Kim Tử Hiên, đối với Tiêu Lộ, Tiêu Chiến chính là bảo vật quý giá mà ba mẹ để lại cho cô chăm sóc. Cô nhất định sẽ không để ai làm tổn thương Tiêu Chiến lần nữa.
Dàn khách mời sang trọng đã có mặt đầy đủ trong buổi đại hôn ngoài trời ở Tiêu Gia, mọi người đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ đến cô dâu chú rễ, ai cũng không thể không cảm thán về độ đẹp đôi của họ.
Nghi thức cắt bánh, trao nhẫn cưới, uống rượu giao bôi vừa diễn ra trong những tràng pháo tay của mọi người, Vương Nhất Bác cũng chăm chú quan sát họ, đến khi mọi người đều tản ra dùng bữa, cậu rời tay Trình Ân đi vào phòng vệ sinh một lúc.
Lúc đi tới khoảng vắng trong sân, bước chân của Vương Nhất Bác khựng lại, ngước mắt nhìn người trước mắt cậu, chính là Tiêu Chiến. Anh mặc một bộ âu phục vừa vặn, vẫn là áo sơ mi trắng cài nút hờ hững, gương mặt có vẻ ốm hơn một chút, bất giác cả một khoảng hoài niệm ùa về trong đầu Vương Nhất Bác. Vừa là nhớ nhung vừa là thù hận, rốt cuộc sau một năm anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Xung quanh đó chỉ có hai người, đang gắt gao mắt đối mắt, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy ánh mắt Tiêu Chiến nhìn cậu có gì đó vô cùng kì lạ.
Lúc Vương Nhất Bác mở miệng muốn nói gì đó liền bị một giọng nói ngăn lại.
" Anh Chiến, Chị Lộ Lộ đang tìm chúng ta..."
Người con gái từ trong biệt thự đi ra bước đến khoác lấy tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng thu lại ánh nhìn Vương Nhất Bác mà đem ánh mắt dịu dàng nhìn cô, còn nở một nụ cười điềm đạm ấm áp.
Vương Nhất Bác nhận ra là Dương Dĩnh, cô nhìn Vương Nhất Bác, có vẻ cô ấy không quá ngạc nhiên khi gặp cậu ở đây. Một năm qua Dương Dĩnh cũng gần như biến mất không chút tin tức, cô chính là ở nước ngoài cùng Tiêu Lộ chăm sóc Tiêu Chiến.
" Nhất Bác, đã lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ..."
Vương Nhất Bác dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng không lấy làm lạ, việc này cậu đã nhìn thấy một năm trước lúc cậu đến tìm Tiêu Chiến, bắt gặp bọn họ ở trước cửa ôm ấp nhau.
Điều mà Vương Nhất Bác thắc mắc, chính là ánh mắt của Tiêu Chiến, lúc nhìn cậu không còn cảm giác sâu đậm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip