Phần 23
Trình Ân gấp một miếng thịt bên phía lẫu không cay để vào chén của Vương Nhất Bác.
" Anh ăn nhiều chút..."
Vương Nhất Bác cũng ân cần đáp trả.
" Cảm ơn em, Tiểu Ân"
Trình Ân cảm thấy hơi hoảng hốt, đột nhiên hôm nay Vương Nhất Bác lại đối xử với mình bằng một thái độ khác như vậy. Liền liếc nhìn Tiêu Chiến, cô loáng thoáng đoán ngay người này chính là nguyên nhân.
Tiêu Chiến cũng gấp một miếng thịt cho Dương Dĩnh.
" Em ăn đi..."
Dương Dĩnh cười ngọt ngào.
" Cảm ơn anh..."
Vương Nhất Bác bên kia có chút nóng mặt, cậu từ đầu đến cuối không hề có một chút ấn tượng tốt với Dương Dĩnh, liền tìm chủ đề nói với Tiêu Chiến.
" Ra mắt sản phẩm đầu tay thành tích cũng không tệ..."
Tiêu Chiến đang do dự suy nghĩ không biết Vương Nhất Bác nói ra câu vừa rồi là khen hay chế giễu mình nữa, so với những gì cậu ta đã làm được cho Vương Thị đến thời điểm hiện tại, anh rõ ràng chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc.
" Không nhờ Vương Thị nương tay, tôi sao có thể thuận lợi như vậy..."
Trình Ân bên cạnh liền cảm thấy khó chịu, Dương Dĩnh chỉ im lặng ngồi bên cạnh không lên tiếng.
" Phải, tôi chính là nương tay cho anh đấy..."
Vương Nhất Bác nói mà không cần suy nghĩ, Tiêu Chiến cảm thấy mình vừa mới bị cậu ta nâng lên rồi bỏ xuống một cái rõ đau, câu này, chính là không hề có một chút tôn trọng anh.
Dương Dĩnh thấy ngột ngạt, liền xin phép đi vệ sinh.
" Thật ra cậu cũng không cần thiết phải làm như vậy, chỉ có điều tôi thật sự không hiểu, vì sao phải cùng thời điểm với chúng tôi?"
Điện thoại Trình Ân đột nhiên reo lên, cô miễn cưỡng ra ngoài nghe điện thoại, bây giờ chỉ còn lại hai người.
Đợi Trình Ân đi rồi, Vương Nhất Bác mới vọt miệng nói một câu.
" Vì tôi thích... "
" Chuyện thương trường, có thể đem thích làm hoặc không thích làm ra để giải quyết sao? Vương Tổng, cậu quá tự tin rồi..."
Hai người vẫn hai ánh mắt gắt gao đối diện. Lúc này, Vương Nhất Bác mới đột nhiên tức giận nói.
" Trước kia, là do tôi không đề phòng anh, bây giờ, tôi chính là muốn cho anh biết, Tiêu Thị mấy người, căn bản không bao giờ có thể đấu lại Vương Thị, nếu không phải tôi nương tay, anh ngay cả cơ hội cạnh tranh trực diện với tôi còn không có, anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc mình có thể thắng được tôi."
Vương Nhất Bác nói ra những lời này thật quá chua chát rồi, Tiêu Chiến cũng thật sự không hiểu, rốt cuộc anh đã làm gì khiến cậu ta ghét cay ghét đắng mình như vậy, cậu ta còn nói trước kia không đề phòng anh, rốt cuộc trước kia giữa anh và cậu đã xảy ra chuyện gì?
" Vương Nhất Bác, trước kia, tôi và cậu đã gặp nhau sao?"
Câu hỏi của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác cảm thấy thật nực cười, anh ta bây giờ còn ở đây giở trò mất trí nhớ.
Đúng lúc Trình Ân cùng Dương Dĩnh quay lại, hai người cũng không nói thêm gì nữa, không khí trong bàn ăn lại căng thẳng như ban đầu.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác đã sớm thanh toán. Đem theo Trình Ân rời đi. Ở trên xe, Trình Ân nhìn Vương Nhất Bác không dứt, nhưng cũng không biết phải mở miệng hỏi như thế nào. Cô cảm nhận được tâm trạng Vương Nhất Bác lại không tốt.
" Tới nhà rồi, em xuống xe đi..."
Cậu ta thậm chí còn không mở cửa xe giúp cô, cô vừa xuống xe, Vương Nhất Bác đã nhanh tay phóng xe đi mất. Trình Ân ủy khuất nhìn theo chiếc xe mà bật khóc.
" Vương Nhất Bác, rốt cuộc anh có xem em là vị hôn thê của anh không?"
Trình Ân không về nhà, mà lang thang một mình đi dạo. Thật không may, lại gặp một đám côn đồ.
" Em gái, sao lại vừa đi vừa khóc như vậy, xinh đẹp như thế này, ai lại khiến em khóc, đi với bọn anh đi, bọn anh giúp em vui vẻ..."
Trình Ân hoảng hốt la to.
" Tránh ra, mấy người tránh ra, có ai không, có kẻ xấu...có ai không?"
Ba tên đó không những không sợ mà còn đưa tay động chạm vào người cô, Trình Ân né tên này lại chạm vào tên khác, ba tên hùa nhau cười cợt, Trình Ân la hét trong vô vọng, ba tên nhìn xung quanh không thấy ai rồi một tên khụy xuống chuẩn bị vác cô lên vai.
" Dừng tay..."
Đang lúc Trình Ân la hét hoảng loạn, một người xuất hiện ngăn bọn côn đồ lại, cả ba người đem khuôn mặt vênh váo nhìn người vừa mới lên tiếng. Trình Ân vẫn chưa hết hoảng sợ lùi lại phía sau.
" Mày..."
Ba tên đó chưa nói được câu nào, đã bị người đó lao vào đánh cho chết đi sống lại, ba tên ôm bụng cùng với vết thương trên mặt mà chạy đi, lúc này, người này mới đi tới cạnh Trình Ân, cởi áo khoác của mình khoác vào cho cô.
" Sao lại một mình ban đêm thế này, cô không sợ nguy hiểm sao?"
Trình Ân vẫn cuối đầu không nói gì.
" Này, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về..."
Lúc Trình Ân ngẩng mặt lên, trên mặt đã giàn giụa nước mắt, vừa rồi cô thật sự là rất hoảng sợ, là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống như thế này.
Vu Bân nhìn cô bối rối. Đang lúc không biết xử lí thế nào, Trình Ân lại khóc to hơn, cũng may xung quanh không có ai, nếu không lại bảo là anh ta đang bắt nạt cô ấy.
" Đừng...đừng...đừng khóc...tôi thật sự không biết dỗ con gái khóc a..."
Vừa rồi đánh đấm hăng say là thế, nhưng khi ở tình huống này, Vu Bân thật sự không biết phải làm thế nào.
Vu Bân ngồi im bên cạnh, một lúc sau Trình Ân mới ngưng khóc. Lắp bắp nói được hai tiếng.
" Cảm ơn..."
Vu Bân xua tay nói.
" Đừng khách sáo, giúp người là chuyện nên làm, được rồi, tôi đưa cô về..."
Trình Ân gật đầu, tâm trạng bây giờ đã ổn định hơn, Vu Bân đỡ cô đứng lên. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
" Anh tên là gì..."
" Tôi là Vu Bân..."
" À, tôi tên là Trình Ân, lúc nảy thật sự rất cảm ơn anh..."
....
Vương Nhất Bác lái xe thẳng một mạch đến King Bar. Vẫn như thường lệ, cậu một mình uống rượu. Một mình rơi vào trầm tư. Cậu thật sự không hiểu mình muốn gì, rõ ràng cảm thấy rất căm hận Tiêu Chiến, nhưng khi đến trước mặt anh ta liền không thể chủ động được cảm xúc của mình, còn việc anh ta nói không nhớ trước kia hai người từng xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là thật, hay là giả.
Vương Nhất Bác thật sự rất sợ, sợ một lần nữa lại bị anh ta lừa gạt.
Tiếng nhạc đệm đàn ghi ta vang lên, âm điệu bài hát quen thuộc cũng vang lên, một giọng hát quen thuộc và một bài hát quen thuộc, từng câu từng chữ như xé lòng Vương Nhất Bác, một năm qua cậu đã rất ghét bài hát này, chưa một lần cậu nghe lại nó.
" Thứ lỗi vì anh thật sự đã say rồi, Bởi vì anh thật sự rất nhớ em...
Nào ngờ anh đã vô tình để nỗi cô đơn nuốt mất hạnh phúc khi yêu em...
Anh biết như vậy là không nên, cũng biết rằng em sẽ tổn thương...
Nhưng anh không muốn bản thân quá dựa dẫm vào em...
Anh hiểu rõ...tình yêu em dành cho anh thật sự đã tồn tại...
Nhưng anh lại không biết làm sao để yêu em...
Nên mới để cho em ra đi..."
Hướng mắt lên sân khấu, người ngồi hát, lại chính là Tiêu Chiến. Trong cơn say ngà ngà, Vương Nhất Bác vô thức gọi.
" Cố Ngụy..."
Chút tỉnh táo cuối cùng đem Vương Nhất Bác tiến về phía sân khấu, giật lấy đàn ghi ta trong tay Tiêu Chiến...đập tan nát.
" Vương Nhất Bác...lại là cậu...cậu làm gì vậy..."
Tiêu Chiến gương mặt hiện rõ phẩn nộ, mọi người xung quanh nhìn hai người bàn tán.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hét lớn.
" Anh không được hát bài này, anh không có tư cách hát bài này..."
" Vương Nhất Bác cậu có bệnh sao? Tôi hát bài này thì liên quan gì tới cậu, cậu đừng cư xử thái quá..."
Dương Chính lúc này mới có mặt ngăn cản hai người.
" Này này, đừng cãi nhau, có chuyện gì vào trong rồi nói..."
Dương Chính kéo hai người vào trong phòng nghỉ.
Ở Trong phòng , Vương Nhất Bác không tỉnh táo ngồi đó nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, anh cũng không thua, đem ánh mắt căm ghét nhìn cậu.
Dương Chính ở giữa cảm thấy mình sắp bị đóng băng. Liền lên tiếng.
" Hai người, một lớn một nhỏ, ở trung tâm đám đông gây sự như vậy, xem có được không chứ, muốn KingBar của tôi đóng cửa sao?"
Vương Nhất Bác mới tức giận nói.
" Dương Chính anh lo quản tốt chị của mình đi..."
" Vương Nhất Bác cậu, được lắm, tôi đi ra, cho hai người tự giải quyết, sống chết mặc kệ các người..."
Dương Chính liếc nhìn Vương Nhất Bác, liếc nhìn Tiêu Chiến rồi đi ra, để lại hai người.
Đợi cửa phòng đóng lại, Tiêu Chiến mới lên tiếng nói.
" Vương Nhất Bác cậu đừng quá đáng, Dĩnh Dĩnh đã làm gì cậu, kể cả tôi, tôi cũng không có làm gì ảnh hưởng tới cậu, sao cậu cứ hết lần này tới lần khác gây sự với tôi như vậy..."
Vương Nhất Bác đột nhiên tiến sát lại gần Tiêu Chiến.
" Anh đừng có ở đây giả vờ giả vịt làm người vô tội nữa được không, tôi còn lạ gì anh, nào, tới, quyến rũ tôi đi, tôi bây giờ có thể lại cho anh tất cả những thứ anh muốn..."
Vương Nhất Bác rất nhanh chóng bị ăn một cái tát từ Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đứng dậy bỏ đi, liền bị cậu kéo lại, mạnh bạo ném xuống ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip