" Kết hôn?"
" Phải, kết hôn cùng Trình Ân..."
Tiêu Chiến chưa tin vào những gì mình vừa nghe được. Vương Nhất Bác kết hôn, vậy còn anh thì sao?
Anh có tư cách gì giữ cậu ấy ở bên mình trong khi chính anh là người trước tiên làm tổn thương cậu ấy.
Ngủ một giấc thật dài, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ ra mọi chuyện. Và tự cảm thấy xấu hổ cho chính mình.
Tiêu Lộ đỡ Tiêu Chiến trở lại giường. Anh nhìn xa xăm ra phía cửa sổ, thật muốn đến tìm Vương Nhất Bác ngay lặp tức, nhưng anh nên nói gì, làm gì mới đúng đây?
Cũng may, sau này cũng không có cơ hội đối mặt với cậu ấy nữa, cũng không thấy khó xử nữa, kết hôn cùng ai cũng được, Vương Nhất Bác bình an là được, cậu ấy hạnh phúc là được.
Một tuần sau.
Tiêu Chiến đã xuất viện trở về nhà, từ lúc xảy ra chuyện đến nay cũng không có liên lạc với Vương Nhất Bác, không phải là không thể, mà là không dám, không biết đối mặt với cậu ấy như thế nào?
Đôi lúc anh ước là mình chưa từng nhớ lại bất cứ chuyện gì, ít ra ở trước mặt Vương Nhất Bác anh cũng không cảm thấy hổ thẹn, không phải cắn rứt lương tâm vì những chuyện mình đã làm. Mọi chuyện xảy ra đã gần hai năm, nhưng anh vẫn cảm giác như mới hôm qua vậy.
Ngày mai Vương Nhất Bác kết hôn rồi.
Tiêu Chiến mệt mỏi thả lỏng trên ghế sofa nhìn lên trần nhà từ lúc xuất viện cho đến trời tối, từ lúc trời tối cho đến tờ mờ sáng hôm sau, cả đêm không ngủ nhưng mắt anh vẫn cứ mở to như sao trời đêm. Không cách nào chợp mắt nổi. Cũng không biết anh đang nghĩ cái gì và muốn làm gì nữa.
Hôm nay Vương Nhất Bác kết hôn rồi.
Đến ngăn cậu ấy? Anh có tư cách gì? Giá như anh chưa từng nhớ lại điều gì, Với tư cách là một người thật lòng yêu thương cậu ấy, anh nhất định sẽ đến và giành lại Vương Nhất Bác cho bằng được.
Nhưng bây giờ, anh một chút cũng không nhấc chân nỗi, quá nhiều rào cản, quá nhiều thứ khiến anh bất lực và buông lỏng mọi thứ.
Mệt mỏi quá mà thiếp đi, lúc sau liền có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến tỉnh dậy ra mở cửa, là Dương Dĩnh.
" Dĩnh Dĩnh..."
" Anh Chiến, em...có chuyện muốn nói với anh..."
" Được, vào trong rồi nói..."
Tiêu Chiến để cửa mở rồi đi vào, Dương Dĩnh theo sau khép cửa lại. Ở trên ghế sofa, ánh mắt cô dè đặt nhìn Tiêu Chiến.
" Anh Chiến, thật ra em..."
" Dĩnh Dĩnh, anh biết em muốn nói gì, nhưng mà hiện tại, anh cảm thấy đều không còn quan trọng nữa..."
" Anh Chiến, giờ anh có không nghe, em vẫn sẽ nói sự thật, thật ra hôm nay em đến để xin lỗi anh...vì tất cả những việc em đã làm trong thời gian qua, chuyện tai nạn, cũng là do em tự muốn như vậy, chỉ mong đổi lấy sự thương hại của anh, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình thật nông cạn, khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy anh gào khóc kêu tên Vương Nhất Bác, em nhận ra mình thật sự đã thua cậu ấy rồi...Tất cả những việc em làm trước giờ đều sai, duy chỉ có việc gọi cảnh sát đến hôm đó, là đúng đắn nhất, Anh Chiến...em thật sự xin lỗi...anh...và cả Vương Nhất Bác..."
Tiêu Chiến trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
" Dĩnh Dĩnh, cũng không phải toàn bộ đều là lỗi của em, người có lỗi nhất, là anh mới đúng..."
Dương Dĩnh có chút bất ngờ, cô chỉ nghĩ rằng Tiêu Chiến đã biết chuyện cô cùng Ôn Triều thỏa thuận, nhưng điều anh mới vừa nói ra lại có điều khác lạ, chẳng lẽ...
" Anh Chiến, anh..."
Tiêu Chiến gật đầu.
" Phải, anh nhớ lại tất cả rồi..."
Vậy là, kể cả chuyện cô lúc trước cùng với ba của Vương Nhất Bác, kể cả chuyện cô không phải vị hôn thê của anh, anh đều nhớ tất cả rồi. Cô xem như một chút hi vọng cũng không có.
Dương Dĩnh hổ thẹn, không dám đối mặt Tiêu Chiến.
" Anh Chiến, thật ra, em cảm thấy cho dù anh có kí ức hay không? Người mà anh chọn, duy nhất chỉ có cậu ấy..."
Tiêu Chiến cười nhạt rồi nói.
" Vô ích thôi...cậu ấy...hôm nay kết hôn rồi..."
Dương Dĩnh có phần ngạc nhiên.
" Vậy sao anh vẫn còn ở đây? Không phải là nên..."
Tiêu Chiến im lặng giây lát, anh cũng muốn làm như Dương Dĩnh nói, chạy đến địa điểm tổ chức hôn lễ, nói với Vương Nhất Bác rằng anh không thể sống thiếu cậu ấy, bảo cậu ấy đừng kết hôn với ai khác ngoài anh. Bảo cậu ấy đi cùng anh? Anh muốn một lần được ích kỉ nhưng điều đó lại thật sự quá khó khăn, nhất là khi anh đã hoàn toàn hồi phục kí ức.
" Được rồi, em nghĩ thời gian không còn nhiều nữa, anh cứ suy nghĩ thật kĩ đi, hạnh phúc hay không là do bản thân anh lựa chọn, đúng hay sai cũng là do anh tự chịu, nếu anh vẫn do dự, hạnh phúc vụt mất, anh hối hận cũng không kịp nữa..."
Tiêu Chiến do dự gật đầu.
" Được, anh biết rồi, cảm ơn em..."
Dương Dĩnh ra về, Tiêu Chiến lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Lúc sau bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, lần này, là Tiêu Lộ, trên tay cô cầm một túi đựng quần áo.
" Chị..."
" Tiểu Chiến, sắc mặt em tệ quá, em mất ngủ sao?"
Tiêu Chiến chỉ vừa mới ra viện, lần lượt người này đến người khác đến tìm anh, nhưng mà người anh muốn đến tìm anh nhất thì lại không có đến.
Tiêu Lộ ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, nôn nóng nhìn anh nói.
" Tiểu Chiến , sao em còn ở đây..."
Tiêu Chiến bình thản đáp.
" Chị, đây là nhà em, em không ở đây, còn ở đâu được nữa..."
" Tiểu Chiến, Vương Nhất Bác sắp kết hôn cùng người khác mà em vẫn bình thản như vậy sao?"
" Chị, chị nghĩ em có tư cách đến đó tìm cậu ấy sao?"
Tiêu Lộ chột dạ, chuyện của một năm trước, một phần cũng là do cô mà ra tất cả. Cô nắm lấy tay Tiêu Chiến rồi trầm ổn nói.
" Tiểu Chiến, Biết đâu cậu ấy đã tha thứ cho em rồi..."
Tiêu Chiến gắt gao đáp trả.
" Dù cậu ấy có tha thứ cho em, em cũng không tha thứ cho bản thân mình..."
Tiêu Lộ vẫn cố ra sức thuyết phục.
" Vậy em có nghĩ tới cuộc sống sau này không có cậu ấy sẽ thế nào chưa? Em từng nói với chị là rất yêu cậu ấy, không thể sống thiếu cậu ấy, hiện tại cậu ấy sắp cùng người con gái khác kết hôn còn em thì một mình ở đây hối lỗi, em tưởng như vậy là cao thượng sao? Tiểu Chiến em của chị, không có nhút nhát như em bây giờ..."
Tiêu Chiến gạt tay Tiêu Lộ ra, né tránh ánh mắt của cô.
" Chị, đừng nói nữa được không..."
" Không, chị phải nói, phải nói cho em nhìn ra được tâm tư thật sự của mình, Tiểu Chiến, hơn ai hết, chị là người hiểu rõ nhất em cần Vương Nhất Bác đến nhường nào, đi đi, đến tìm cậu ấy, nói rõ tình cảm của mình với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho em..."
Lúc này Tiêu Chiến đã bắt đầu lung lay. Thật ra anh đã sớm có câu trả lời cho riêng mình, chỉ là không đủ để hiện thực hóa nó, Tiêu Lộ coi như là cho anh thêm động lực.
" Chị..."
Tiêu Lộ đem ra sợi dây chuyền Vương Nhất Bác tặng cho Tiêu Chiến lúc sinh nhật Cố Ngụy, cô đặt vài lòng bàn tay anh rồi siết chặt lại. Cô mỉm cười nhìn Tiêu Chiến rồi nói.
" Chị đã giữ dùm em khoảng thời gian khá dài...bây giờ, nên trả lại cho em rồi, dù là Cố Ngụy hay Tiêu Chiến, em đều xứng đáng được hạnh phúc..."
" Chị..."
" Tiểu Chiến, đến lúc quyết định rồi..."
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệt, Tiêu Chiến mạnh dạn đứng lên, anh siết chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, đúng vậy, đến lúc quyết định rồi, anh sẽ đến đó, nói rõ một lần, dù Vương Nhất Bác chấp nhận anh hay không chấp nhận, anh cũng sẽ ủng hộ quyết định của cậu ấy. Sau này, nghĩ lại cũng không thấy hối tiếc nữa.
Đang lúc Tiêu Chiến lấy hết can đảm, lại bị Tiêu Lộ ngăn lại.
" Chờ đã..."
" Chị, đổi ý rồi sao?"
" Không có, em đi như thế này sao, với bộ dạng này sao ?"
Tiêu Chiến nhìn từ trên xuống dưới rồi gật đầu cảm thán.
" Bộ này cũng không tệ mà..."
" Đi cướp rễ, mặc quần short áo thun, em là không tôn trọng chú rễ sao, mau thay bộ này..."
Tiêu Lộ dúi vào tay Tiêu Chiến bộ vest cô chuẩn bị sẵn.
" Chị, chuẩn bị sẵn sàng vậy sao?"
" Ayya em đừng lằng nhằng nữa, không có nhiều thời gian đâu, mau đi đi..."
" Được, em biết rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip