Chương 21: Lo lắng của mẹ

Trời tháng chạp lúc nào cũng ui ui, không nắng không mưa. Dù là gần trưa, thì khí trời vẫn cứ lạnh lạnh. Vì vậy, chỉ cần nằm trên giường, trùm chăn lên là không còn thiết tha muốn làm việc gì. Thậm chí, có thể ngủ cả ngày mà không cần ăn uống gì. Đặc biệt, là với một người siêng độc như Chiến. Trời lạnh là làm động vật ngủ đông.

Ở dưới bếp nấu cơm trưa, dì hai Cẩm nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ trưa mà thấy thằng con cưng mình ra khỏi phòng. Dì liền cầm một cái chảo và một cái vá múc canh đi vào phòng, rồi đứng bên cạnh giường. Sau đó, để hung khí gần tai Chiến gõ liên tục, cho thằng con quý tử của mình thức dậy.

Được nghỉ là ngủ trương thây lên ngay, không gọi là không dậy.

Đang cuộn thành một cục ở trên giường, nghe tiếng gõ beng beng Chiến vội lấy gối úp tai lại, rồi quay mặt chỗ khác ngủ tiếp. Trời còn sớm lạnh muốn đông xương sống, mà mẹ cậu gọi như cháy nhà. Hơn nữa cậu được nghỉ tết đâu có đi học. Vậy thì dậy sớm làm cái quái gì.

Thấy thằng con mình không có dấu hiệu thức dậy, dì hai Cẩm chỉ biết bất lực thở dài. Trưa trời trưa trật rồi mà Chiến không chịu ra khỏi chăn, bèn để cái chảo và cái vá múc canh lên bàn, rồi dùng hết sức bình sinh gỡ chăn lôi tên sâu lười trên giường xuống ăn cơm.

Lần nào đến giờ cơm cũng gọi như gọi đò, kiểu này về nhà người ta thế nào cũng bị trả về nơi sản xuất.

Vừa lôi Chiến ra khỏi chăn, dì hai Cẩm vừa cằn nhằn thằng con lười chảy thây:

- Chiến ơi là Chiến! Mày dậy dùm má coi. Ngủ gì mà trương thây cũng chưa chịu thức nữa.

Chiến vùi đầu vào cái gối hình con heo trả lời dì hai Cẩm với cái giọng ngáy ngủ:

- Còn sớm mà má kêu con thức, cho con ngủ chút nữa đi.

Dì hai mở điện thoại, rồi đánh vào mông Tiêu Chiến một cái bốp. Sau đó dí màn hình vào mặt cậu rồi nói:

- Mở con mắt lên coi là mấy giờ rồi. Mày tính ngủ trừ cơm hay gì.

Chiến dụi mắt mấy cái nhìn vào màn hình điện thoại, con số 10 giờ 30 phút đang nhảy múa trước mặt, liền lồm cồm ngồi dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn theo thằng con mắt nhắm mắt mở đang rửa mặt trong phòng tắm, rồi nhìn cái giường chăn nệm đang lộn xộn, dì hai chỉ biết thở dài.

Con trai dì cái gì cũng ngoan, cái gì cũng được. Nhưng mỗi tội hậu đậu và bừa bộn quá.

Dì hai đã nói với Chiến mãi cái vụ thức dậy là giường phải gọn gàng ngăn nắp, nhưng được vài ba lần là đâu lại vào đấy.

Lắc đầu mấy cái, rồi dì hai cũng xoắn tay áo xếp lại chăn gối cho Chiến. Dì vừa dọn dẹp vừa lo lắng sau này cậu kết hôn với Nhất Bác, cái tật bừa bộn này có bị bên chồng trả về nơi sản xuất hay không.

Đúng là nghĩ tới thôi cũng làm dì lo lắng trăm bề.

Làm vệ sinh cá nhân xong, Chiến phóng bay cái vèo xuống phòng khách đi một mạch vào bếp ăn cơm trưa. Ngồi trong bàn ăn, cậu vừa ăn vừa nhắn tin với Nhất Bác. Hoàn toàn không biết ba mẹ mình đang nhìn mình, rồi lại nhìn nhau thở dài.

Ăn cơm trưa xong, Chiến dọn dẹp chén đĩa trên bàn mang bỏ vào bồn rửa chén vừa rửa vừa nói:

- Con xung phong rửa mâm chén cho.

Dì hai Cẩm ngạc nhiên:

- Chắc bữa nay mưa quá. Mà mày cũng đừng có tiễn mâm chén của tao là được rồi.

Chiến bĩu môi một cái rồi nói:

- Không hề nhá. Có bể thì cũng bể một hai cái thôi à.

Bác Tùng tuy không tin lắm, nhưng cũng để cho Chiến rửa chén, rồi kéo dì Cẩm ra phòng khách xem tivi. 

Xem được một lúc, thì bác Tùng đứng lên xách theo một cái cần câu, cùng một cái xô đi ra ngoài sau khi nghe xong một cuộc điện thoại. Dì Cẩm không hỏi cũng biết là kèo hẹn nhau câu cá của bác với mấy người bạn già hưu trí rồi. Đúng là thú vui tuổi già mà.

Đợi ông chồng của mình đi ra ngoài, dì Cẩm mới chuyển kênh xem phim Như Ý truyện. Hôm qua dì đang coi đến đoạn nhân vật Như Ý của Châu Tấn bị đày vào lãnh cung, thì chẳng may bị cúp điện, nên bữa nay đón coi lại.

Mặc dù xem phim, nhưng tai dì Cẩm chẳng lọt chữ nào của tập phim đang phát trên tivi. Vì đầu óc bà còn đang suy nghĩ, tìm cách dạy dỗ Chiến. Con trai dì thề non hẹn biển với người ta, còn về nhà người ta gặp người lớn. Chỉ thiếu mỗi việc người lớn hai bên gặp nhau, không lo lắng mới là lạ.

Ông bà ngày xưa có câu 'có nuôi con mới biết lòng cha mẹ', dì Cẩm ngồi trên sofa ngẫm lại mới thấy đúng. Ngày xưa mỗi khi dì nghe câu này, thì toàn cười trừ vì khi đó bà chỉ là một cô gái, thích làm theo ý mình. Sau này lớn rồi, lấy chồng, đi theo chồng, sinh ra hai mặt con cho nhà chồng...từng ngày từng tháng nhìn nó lớn lên mới hiểu lo lắng của ba mẹ ngày xưa.

Nghe tiếng cười của con trai phát ra từ trong bếp, dì Cẩm lặng lẽ thở dài. Chiến của dì con ngây thơ lắm, trừ việc học hành, tính tình ngoan ngoãn, thì cái gì con bà cũng không biết. Vì lo lắng con trai đi học về buổi tối nguy hiểm, nên dì và bác Tùng đã dạy võ cho cậu. Nhưng mà làm cha làm mẹ, thì ai cũng có một bệnh chung. Đó là bệnh hay lo.

Coi hết phim, dì Cẩm chuyển sang nghe thời sự. Đúng lúc đến bản tin tên biến thái lẻn vào nhà của một sinh viên, vô tình làm dì nhớ đến chuyện của Chiến hôm tối giáng sinh. 

Hôm xem tin tức ở trên tivi, dì Cẩm mới biết tên biến thái mà công an đang truy nã, đã lẻn vào nhà của hai anh em ở trên thành phố.

Theo lời tên biến thái đó khai nhận với cảnh sát. Sau nhiều ngày theo dõi Chiến, gã nhân biến thái nhân lúc cậu đi chơi noel mới cạy cửa sổ phòng nấp dưới gầm giường của cậu. Vốn định chờ cậu leo lên giường ngủ say, gã sẽ chui ra hành sự. Nhưng ai ngờ bị chủ nhà phát hiện, rồi đánh cho một trận bầm dập.

Lúc nghe tin tức dì Cẩm sợ mất hồn mất vía, tới khi công an công khai tên biến thái đang bó bột toàn thân ở trên giường bệnh, bên cạnh là hai chiến sĩ công an đang trông chừng, thì dì mới yên tâm. Mặc dù vậy, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến dì vẫn còn sợ. Con trai dì có võ nên không sao, nếu không thì đã xảy ra chuyện rồi.

Rửa chén đĩa xong, Chiến đi lên phòng nằm nhắn tin với Nhất Bác. 

Nhìn theo con trai đi vào phòng, dì Cẩm chỉ biết lắc đầu. Thôi thì nắng khúc nào, che khúc đó vậy. Cái số không ai hỏi cưới, thì có chạy đôn chạy đáo cũng như không. Còn cái số vướn nghiệp gia đình con cái, có chạy đằng trời cũng không thoát.

Ở Việt Nam, thì Chiến đang nằm trong phòng nhắn tin cho Nhất Bác. Thì ở Nga, Thuận phải cắm đầu cắm cổ học bài thi, để không phải học lại một môn nào. Mặc dù là chiến ưu tú, nhưng anh chàng có một nhược điểm là học bài lâu thuộc và mau quên. Chỉ cần qua 10 phút, là sẽ quên sạch những gì vừa học.

Thuận vừa học bài vừa nhìn lịch thi, anh chàng thở dài một cái rồi quay qua nói với Nhất Bác:

- Ê, Nhất Bác! Số báo danh của mày bao nhiêu.

Nhất Bác vừa nhắn tin với Chiến vừa trả lời:

- 508. Ba số cuối mã nhân viên của tao luôn. Cuộc đời tao dính liền với con số này.

Thuận nghe xong mặt mũi méo xệch, trợn mắt nhìn lên trần nhà thở dài nói:

- Trời ạ! Theo mẫu tự A B C, tên mày còn số năm trăm mấy. Tao số 1015, không thi chung phòng với đứa nào trong nhóm mình luôn. Tạch chắc luôn.

Nhất Bác ngừng nhắn tin quay sang hỏi ngược lại Thuận:

- Mày học tới chương mấy rồi?

Thuận đập đầu lên bàn than thở:

- Chưa xong chương 1 nữa. Trời ơi là trời! Tại sao sinh ra Mac rồi còn sinh ra tao hả. Đã như vậy còn là toàn tiếng Nga.

Nghe thằng bạn thân nói xong, Nhất Bác thì lăn ra cười sằng sặc. Thuận giỏi thực hành, nhưng vô cùng tệ lý thuyết. Lúc còn là sinh viên, mỗi lần thi học kì là y như rằng thằng anh vợ kiêm bạn thân của anh, trở thành một cái máy photocopy chính hiệu. Quay bài suốt cả buổi thi, mà không bị giám thị bắt lỗi một lần nào.

Nhất Bác cười một hồi, thì cười không nổi nữa. Nhưng thấy Thuận thở dài sầu não, cũng không nỡ cười thằng bạn thêm nữa, bèn tiếp tục nhắn tin với Chiến. Trả không gian yên tĩnh cho bạn thân học bài.

Nhất Bác vừa mở khóa điện thoại, liền nhận được thông báo tin nhắn của Chiến:

- Bên anh đã hơn 3,4 giờ sáng ngày chủ nhật rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao? Anh định bắt chước em làm cú đêm hả?

Nhất Bác đọc xong tin nhắn liền nhanh tay nhắn lại:

- Anh và thằng Thuận đang học bài thi. Thứ hai thi môn cuối, nên anh thức học bài.

Chiến đang nằm trên giường chơi FREE FIRE, nhận được tin nhắn của Nhất Bác liền thoát trận, nhanh tay nhắn lại:

- Học bài? Học bài mà còn nhắn tin với em. Chiều hư em đó hả?

Nhất Bác tựa lưng vào tường học bài, nhận được tin nhắn của thỏ nhỏ chì cười tủm tỉm nhắn lại:

- Không chiều em, thì anh biết chiều ai đây.

Đọc xong tin nhắn của Nhất Bác, nhanh tay nhắn lại cho anh vài chữ rồi tắt máy để cho anh học bài thi. Cậu được nghỉ Tết, nhưng anh và anh trai cậu vẫn còn đang thi học kì. Cậu không biết bên Nga thi học kì có khó không, chứ cậu thì thấy ngày thi chính là ngày mình lên đoạn đầu đài.

Ngồi tựa lưng vào thành giường xem phim hoạt hình mà con bạn thân mình giới thiệu. Chiến không biết bộ phim này có gì hay, mà mấy đứa con gái trong lớp cậu gần như phát cuồng, kể cả đám con trai cũng cắm đầu xem chung. Trong khi cậu chỉ mới nghe cái tựa phim là đã không muốn xem rồi 'Ma Đạo Tổ Sư'.

Nhấp chuột vào tập đầu tiên xem thử. Chiến xem được mười phút, thấy diễn viên cũng bình thường, nội dung phim này cũng không có gì đặc sắc, định tắt máy mở 'bằng chứng thép' xem tiếp. Nhưng ông bà có câu 'nói trước bước không qua'. Vì ngay lúc cậu định thoát giao diện, thì đoạn phim chiếu đến cảnh nhân vật Lam Vong Cơ. Vậy là, ý định nghỉ xem phim của cậu bị phá hủy.

Càng xem, Chiến càng thích cái cách hai nhân vật chính của bộ phim quan tâm với nhau, nên không biết mình đã ghiền bộ phim này, cũng không biết mình đã thức suốt đêm để xem hết cả bộ, mà không bỏ sót một đoạn nào. Thậm chí, cậu còn ngưỡng mộ nhân vật của tác giả, vô tình làm cho sau này Nhất Bác ghim cái tên 'Lam Vong Cơ' này vào trong tủy.

***************

Nhắc tới cái phim ba chữ này là tui đau má à mấy chị em. Hồi lúc phim mới chiếu, tui nói với con em tui 'đề tao coi thử cái phim Trần Tình này có gì hay mà đám con gái trên FB nó khen quá trời'.

Thế là một ngày đẹp trời nọ, đang coi ngon lành, đến cái khúc cu cậu xuất hiện trên mái nhà ở Mạc gia trang. Vậy là tui bị nghiệp quật. Gục một cái rầm luôn.

Bởi vậy, bây giờ đang vừa viết vừa cày phim. Nên đem vào fic kể cho mấy bồ biết luôn. Nhưng sự thật là, cu cậu là anti cứng của Lam Vong Cơ mà đúng không cả nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip