Chương 22: Gặp lại em

Vừa hừng sáng mặt trời còn chưa mọc, mà mười cái chuông báo thức của mười anh chàng công an đẹp trai nào đó rủ nhau la inh ỏi.

Với tay tắt chuông báo thức, Nhất Bác lật chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay, là ngày cuối cùng bọn họ sang Nga học phát họa tâm lí tội phạm.

Thuận đứng trước gương chải đầu, không quên liếc mắt nhìn thằng bạn đang đứng ngắm lọ kẹo socola chỉ còn lại một viên, thì bĩu môi dài thượt. Ngày mai là được về rồi, có cần làm như sắp sinh li tử biệt vậy không.

Mấy đứa yêu nhau thường có suy nghĩ không giống ai như vậy hay sao.

Trên đường đi đến trường làm lễ tốt nghiệp khóa học, Nhất Bác không ngừng nhắn tin với Chiến, mấy người còn lại cũng vậy. Chỉ riêng T
Thuận là cô đơn lẻ loi, học bên đây ba năm trời, ăn ba cái Tết...vậy mà chả tìm được ai vừa ý để yêu.

Vừa đi vừa ngẫm nghĩ lại tiêu chí chọn bạn gái của mình đâu có gì cao sang đâu. Chỉ cần ngoan hiền, dễ nhìn một chút, biết tiết kiệm, biết vun vén cho gia đình...nói chung là giống dì hai Cẩm là được. Vậy mà tìm chả được một ai có được một điểm nào hài lòng.

Ba năm qua Thuận chưa phải là không có đi xem mắt. Anh chàng cũng từng hẹn gặp những cô gái đã tỏ tình với mình để tìm hiểu, nhưng mà ngoan hiền thì lại mít ướt, nhan sắc dễ nhìn thì tính tình độc đoán...còn gặp phải cô gái có đầy đủ mọi tính tốt, thì bị người ta chê ngược lại là quá hoàn hảo.

Ông bà hay nói 'nước trong quá thì không có cá' thì cấm có sai, kĩ tính cho nhiều vào bây giờ không ai dám yêu.

Thấy mấy thằng bạn của mình cứ lo cắm cúi nhắn tin không đếm xỉa gì đến mình, Thuận mới ngửa mặt lên trời than vãn:

- Sao mà tui cô đơn quá vậy trời? Bạn bè ai cũng có người yêu, mà sao chỉ có mình tui lẻ bóng vậy?

Nhất Bác bỏ điện thoại vào túi, vỗ vai Thuận rồi nói:

- Gái theo mày thiếu điều xếp dài thành một hàng, vậy mà mày có ưng ai đâu. Ai mày cũng chê tiểu thư, chê cho lắm vào giờ than không có ai. Đáng đời mày.

Thuận bị Nhất Bác nói trúng tim đen. Anh chàng trưng ra cái mặt thiếu đòn nhìn bạn thân rồi nói:

- Chẳng hay người yêu của bạn gọi tớ là gì thế nhỉ? Và chân thành hỏi bạn. là...bạn có còn muốn cưới em tớ không?

Nhất Bác thở dài một hơi, rồi câu cổ Thuận và nói:

- Đôi khi những điều kiện đơn giản nhất, lại vô tình trờ thành những điều kiện khó nhất. Thời gian còn dài mà, lo gì không tìm được người hợp ý.

Nghe Nhất Bác nói xong, Thuận im lặng một lúc lâu. Anh chàng thừa nhận những yêu cầu mình đưa ra rất đơn giản, nhưng mà cũng rất khó khăn. Những người có đủ các điều kiện của mình, thì hầu hết đều nói rằng anh chàng quá hoàn hảo để họ có đủ tự tin để nhận lời đi đến hôn nhân.

Thuận suy nghĩ một hồi, thì quyết định không tìm người yêu theo ý muốn, mà sẽ để mọi việc xuôi theo tự nhiên.

Ông bà hay nói 'vàng không thuần khiết, người không hoàn hảo' chưa bao giờ là sai. Ở đời không một ai hoàn hảo cả, nếu cứ cố chấp tìm một người lý tưởng, thì chỉ còn có việc ngủ mơ mới tìm được người như ý.

Suốt cả buổi lễ đọc diễn văn tốt nghiệp của hiệu trưởng, Thuận vẫn cứ suy nghĩ về chuyện mình có nên đi xem mắt hay là theo phương châm 'trời kêu ai nấy dạ'. Hoàn toàn không để những lời phát biểu của hiệu trưởng vào tai, một phần vì không hứng thú, một phần là có nghe cũng chả hiểu gì.

Dù cố gắng không chú tâm đến mấy câu tiếng Nga dài sòng sọc của hiệu trưởng, nhưng Thuận vẫn không hiểu vì sao hai mắt mình vẫn cứ díu lại, khổ đời hơn thằng bạn thân chí cốt lại ngồi tuốt mị ở hàng trên. Chỉ vì tên hai đứa xếp theo mẫu tự ABC bằng tiếng anh, nên mới ra cớ sự đứa đầu non đứa cuối bể. Buồn ngủ quá đi mất.

Bài diễn văn tốt nghiệp của hiệu trưởng kéo dài một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, tiếng vỗ tay giòn giã của sinh viên trong trường làm Thuận bừng tỉnh thoát khỏi cơn mê do thần ngủ gây ra. Anh chàng cảm thấy mình như vừa được giải thoát.

Vì nếu nghe thêm 10 phút nữa, chắc chắn cả giảng đường sẽ nghe tiếng xe lửa đang rồ ga.

Kết thúc năm tiếng đồng hồ làm lễ tốt nghiệp khóa học. Nhất Bác cầm bằng chứng nhận trên tay, thì lại nôn nóng giờ lên máy bay thật nhanh. Xa người yêu nhỏ ba năm dài đăng đẳng, cuối cùng đã có thể gặp lại cậu rồi.

Ba năm qua thật sự Nhất Bác rất nhớ Chiến, mặc dù là hai đứa vẫn nhắn tin, gọi điện thoại cho nhau mỗi ngày. Nhưng mà nhớ thì vẫn cứ nhớ.

Một người đồng nghiệp trong nhóm thấy cả đám đã hoàn thành xong nhiệm vụ, thì hào hứng nói:

- Ê mấy ông! Ngày mai tụi mình về rồi, giờ còn sớm nè đi mua vài món nổi tiếng ở đây về làm quà cho người lớn với người yêu của mấy thằng mình không?

Người đồng nghiệp vừa nói xong, một người khác trong nhóm liền nói:

- Vậy đến trung tâm thương mại đi, chiều nay đến phố cổ mua đồ gốm rồi mai về luôn. Thấy sao hả mấy quý ông.

Cả đám tán đồng ý kiến của người đồng nghiệp chung nhóm:

- Ok. Quất luôn.

Cả đám mười tên con trai đẹp như tài tử Hồng Kong lũ lượt kéo nhau đến trung tâm thương mại mua quà. Nhất Bác và Thuận tách nhóm đi đến khu thời trang mua cho ba mẹ vài bộ đồ mới, và không quên hẹn với những người kia sẽ gặp nhau tại cổng trung tâm.

Đi ngang một khu bán thực phẩm, Nhất Bác mới nhớ đến mình chưa mua quà cho Chiến. Anh đảo mắt nhìn các quầy trưng bày bánh kẹo, biết thỏ nhỏ thích ăn vặt, nên anh đã lấy mỗi loại một ít mua về cho cậu. Thỏ nhỏ của anh nếu nhìn thấy mấy thứ này chắc sẽ rất vui.

Nếu Nhất Bác chuyên tâm làm 'ông chồng quốc dân', mua quà vặt trứ danh của Nga về cho Chiến. Thì Thuận lại chuyên tâm làm ông anh của năm, đi mua mỹ phẩm chăm sóc da cho đứa em trai tệ cả trăm thứ tệ của mình.

Thuận vừa lấy mỹ phẩm, vừa thầm than thằng em. Chiến chê gương mặt mình chưa đủ rắc rối sao, mà còn muốn chăm sóc da.

Cả trung tâm thương mại gần như bị đảo lộn, khi mà có mười anh chàng chiến sĩ công an đẹp trai như tài tử đi vào mua sắm, mà lại mua toàn quần áo, mỹ phẩm và đồ ăn vặt...

Bọn họ thề rằng là làm ở trung tâm thương mại này lâu rồi mới được chiêm ngưỡng dàn cực phẩm nhan sắc như thế này. Công an Việt Nam đẹp trai không thua kém gì tài tử Hollywood thật.

Nhất Bác và Thuận mau xong những thứ cần mua, thì mới kiểm tra xe đẩy. Thấy không còn thiếu món nào thì mới đẩy xe đến bàn thanh toán.

Cô nhân viên kế toán nhìn thấy Thuận cười với mình, thì hai má tự nhiên đỏ lên như cà chua. Cô cầm thẻ của trung úy Thuận quét mã thanh toán, rồi để các món đồ vào trong túi giấy đưa cho anh chàng, ấp a ấp úng nói:

- Của...của...của quý khách đây ạ. Chúc quý khách có một ngày vui vẻ.

Thuận nháy mắt với cô nhân viên kế toán một cái, rồi nói:

- Cô cũng vậy nhé, cô kế toán xinh đẹp.

Thuận nói xong liền cùng Nhất Bác đi ra ngoái cổng trung tâm thương mại chờ những người còn lại trong nhóm. Hoàn toàn không biết cô nhân viên kế toán, đã ngất xỉu một cái đùng ngay sau khi nhìn thấy nụ cười có cái răng khểnh chết người của trung úy Thuận.

Nhất Bác và Thuận vừa bước ra đến cổng trung tâm thương mại, thì thấy có một tên cướp giật túi xách của một cô nữ sinh.

Hai anh công an đẹp trai dúi mấy túi đồ cho đồng nghiệp cầm giúp, rồi nhanh chóng rượt theo tên cướp để lấy lại túi xách cho cô gái.

Nhất Bác và Thuận không hổ danh là một trong ba cặp bài trùng giỏi nhất trường Đại học An Ninh Hà Nội.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, chưa đến 10 phút đã khống chế được tên cướp, mang túi xách trả cho cô nữ sinh và giao cho cảnh sát địa phương, rồi mới cùng đồng nghiệp về lại kí túc xá thu dọn chuẩn bị ngày mai về quê.

Ở Nga, Nhất Bác và Thuận đang tất bậc chuẩn bị đồ đạc ngày mai ra sân bay về nước, thì ở Việt Nam có một bé thỏ đang làm con lật đật lăn qua lăn lại trên giường.

Vì ngày mai là anh trai và người yêu của mình về nước, nên hiện tại Chiến rất hồi hộp và mong ngày mai đến thật nhanh. Công sức chờ đợi ba năm của cậu đúng là không uổng phí chút nào.

Chiến lăn một hồi thì mới mở điện thoại lên mạng kiểm tra thời gian và giờ bay của Nhất Bác. Lúc hai đứa nhắn tin với nhau, anh đã nói rằng chuyến bay của anh đi là 8 giờ sẽ bay, nên cậu phải tìm hiểu thật chính xác để ra sân bay đón anh.

Tra cứu trên điện thoại thì Chiến mới biết chuyến bay kéo dài mười tiếng, liền cài báo thức trước giờ máy bay đáp xuống sân bay một tiếng, rồi mới kéo chăn trùm đầu ngủ. Ngày anh đi học cậu đã đến tạm biệt, thì ngày anh về cậu cũng phải ra đón.

Vì cả ngày chạy tới chạy lui làm đồ án tốt nghiệp, vừa phải làm người mẫu bất đắc dĩ cho đám đàn em năm nhất. Nên Chiến đã ngủ một mạch từ 9 giờ tối thứ bảy, tới 4 giờ chiều chủ nhật mới thức dậy bỏ luôn cơm trưa.

Chiến bị chuông báo thức làm cho giật mình thức dậy. Cậu mở điện thoại thì mới biết gần đến giờ ra sân bay đón Thuận và Nhất Bác, vội leo xuống ba giò bốn cẳng lấy quần áo chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Vừa đánh răng, Chiến vừa tự mắng mình ham hố. Rõ biết hôm nay anh trai và người yêu về nước mà còn ham vui làm người mẫu cho đám đàn em làm gì. Hậu quả là bây giờ ngáp lên ngáp xuống như lên đồng.

Chiến đón xe bus đi ra sân bay tìm một chỗ có thể nhìn thấy được anh trai và người yêu ngồi chờ.

Chuyến bay của Thuận và Nhất Bác cất cánh lúc 8 giờ, tức là chỉ còn khoảng một tiếng nữa là hai người sẽ về đến. Chiến nhớ anh quá đi thôi, càng hy vọng anh sẽ bất ngờ vì sự xuất hiện của cậu.

Suốt mười tiếng đồng hồ ngồi mài mông trên máy bay, nhóm của Thuận cũng về đến sân bay Sài Gòn.

Vẫn là cảm giác như ngày đầu tiên, mười anh chiến sĩ công an đẹp trai nào đó cảm giác như xương cốt mình đang đứt thành từng đoạn nhỏ. Mặc dù được đào tạo trở thành mình đồng da sắt, nhưng mà ngồi xuyên suốt mười tiếng kiểu này thì lưng vẫn đau như

Làm thủ tục nhận hành lí xong, Nhất Bác nhanh chân đi ra ngoài cổng trước. Vừa bước ra khỏi cửa sân bay, bỗng nhiên có một vật thể lạ từ phía sau phóng bổ lên lưng, hai chân kẻ đó câu lấy eo của anh, miệng bắt đầu nói liếng thoắng:

- Anh Nhất Bác! Em chờ anh suốt một tiếng rồi đó, chân em mỏi ơi là mỏi luôn. Anh cõng em về được không?

Nhất Bác phì cười, gõ nhẹ mũi Chiến một cái rồi nói:

- Không nghĩ là em đến đón anh. Được thôi! Muốn cõng thì anh cõng.

Chiến tinh nghịch thổi phù phù vào tai Nhất Bác rồi nói:

- Anh Nhất Bác! Anh không mệt sao mà còn chiều theo em hả? Không sợ em sẽ quen thói, rồi lấn lướt anh sao?

Nhất Bác mặc kệ xung quanh đang có người, vẫn thản nhiên xốc Chiến ngồi yên trên lưng mình và nói:

- Vậy càng tốt, như vậy sẽ không ai dám lấy em. Anh không phải lo mất vợ.

Chiến cười hì hì, rồi tuột xuống khỏi lưng Nhất Bác. Cậu định trêu anh một chút thôi, không ngờ anh lại chiều ý cậu. Nhưng mà cậu đâu phải là đứa không biết suy nghĩ, anh vừa xuống máy bay nhất định còn đang rất mệt. Cậu làm sao đành lòng để anh cõng mình chứ. Cậu đâu có nhẹ hơn con heo chút nào đâu, lòng dạ nào hành hạ anh như thế.

Thuận đang làm thủ tục nhận hành lí, thấy Nhất Bác cõng Chiến trên lưng, thì cảm thấy vừa vui vừa bất lực thằng bạn. Rõ ràng đang rất mệt, vậy mà chiều theo mấy cái trò trẻ con của em trai mình. Anh chàng bó thay với thằng bạn này của mình rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip