Chương 26: Cầu hôn
Sau một đêm say quắc cần câu, quậy phá tung nóc nhà. Chiến tỉnh rượu là chuyện của 7 giờ sáng hôm sau.
Cảm giác đầu tiên sau khi Chiến mở mắt cuốn họng khô queo, đầu thì đau như búa bổ, còn bụng thì kêu rột rột như đài bị mất tính hiệu. Rõ là tối qua uống có một ly, mà rớt vào trạng thái sập cầu dao. Vậy mà ông anh cậu nốc một lần cả chai rượu nếp, chẳng thấy nhích nhê gì.
Đảo mắt nhìn xung quanh, thấy áo khoác quân phục của Nhất Bác vắt trên ghế, mà anh lại không thấy đâu. Chiến ngồi thừ trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà cố nhớ xem đêm qua mình làm cái gì.
Việc duy nhất Chiến nhớ được là mình được người yêu đút cháo gừng cho ăn, và bị Nhất Bác bắt uống trà gừng mật ong. Còn lại thì nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ là xảy ra chuyện gì.
Vươn vai, ngáp một cái. Chiến xỏ chân vào đôi dép bông hình con thỏ đi vào trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân thay quần áo chuẩn bị đi làm. Mới đi làm ngày đầu tiên, mà xin nghỉ thì thế nào cũng bị đuổi.
Thời buổi khó khăn, tìm việc làm không phải là dễ. Thà thất nghiệp vì bằng cấp không ít nhục hơn là thất nghiệp vì bị công ty đuổi vì tác phong làm việc không tốt.
Xách balo đi xuống phòng khách, Chiến nghe tiếng động dưới bếp liền đi vào xem thử. Nhìn thấy Nhất Bác đang nấu súp cua và làm một ly nước ép trái cây. Một câu hỏi chạy xoẹt qua trong đầu cậu, không lẽ tối qua chính anh đã đưa cậu về, rồi ở lại đến giờ này.
Nghe tiếng động từ bên ngoài phòng khách. Nhất Bác khồng cần lên tiếng hỏi, hay nhìn ra xem thử nhưng vẫn biết là người yêu nhỏ của mình đã dậy rồi. Vì chẳng ai đi nhà gạch mà vẫn phát ra tiếng rầm rầm như Chiến bao giờ, nên chỉ cần nghe tiếng bước chân là anh nhận ra ngay.
Nhất Bác tắt bếp múc một tô súp cua và rót một ly nước ép mang ra để trên bàn ăn cho Chiến và nói:
- Tửu lượng kém vậy mà em cũng dám uống rượu. Ăn sáng đi.
Chiến dằm dằm cái muỗng vừa ăn súp vừa cố gắng nhớ xem tối qua mình có gây họa gì không. Nhưng cậu suy nghĩ mãi, mà chẳng nhớ ra được gì, bèn lên tiếng hỏi Vương Nhất Bác:
- Anh Nhất Bác! Tối qua em có làm gì không?
Phụt...
Bị câu hỏi của Chiến dọa cho sặc. Nhất Bác phun hết cơm trong miệng ra ngoài. Anh làm sao dám nói với cậu rằng tối qua đã xảy ra chuyện oái ăm gì, càng không dám nói cậu đã bám dính anh đến suýt xảy ra chuyện lớn.
May là Huy gọi kịp lúc, nếu không chắc anh không dám nhìn mặt Thuận. Nói không chừng còn bị thằng bạn phanh thây chứ chẳng đùa.
Nhớ đến tối qua, hai tai Nhất Bác nhanh chóng đỏ lên như tôm luộc. Lúc đó uống xong ly trà chanh gừng mật ong, Chiến chỉ ngủ có nửa tiếng, sau đó lại bắt đầu lăn qua lăn lại khua khoắng tay chân. Ngay lúc anh lấy nước ấm lau cho người yêu nhỏ, thì bị cậu nắm lấy rồi ôm dính không buông. Thậm chí cậu còn mút ngón tay của anh như con nít tự mút tay mình.
Cánh tay bị người yêu nhỏ ôm lấy như gối ôm. Nhất Bác cố gắng gỡ tay Chiến ra để lau nước nóng cho cậu, thì không biết sức khỏe ở đâu mà cậu kéo anh nằm hẳn lên giường, rồi ôm lấy anh cứng ngắt. Chỉ cần anh cử động, là cậu sẽ dùng chân kẹp lấy không cho đi. Hại anh phải đợi đến 1, 2 giờ sáng, cho cậu ngủ say rồi mới gỡ tay chân của thỏ nhỏ, đi xuống phòng khách ngủ đến sáng.
Đấu tranh tư tưởng không biết nói làm sao để Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều. Nhất Bác suy nghĩ một hồi liền nói:
- Cũng không có làm gì. Em chỉ hát hò một hồi rồi ngủ thôi.
Cảm giác được câu trả lời của Vương Nhất Bác có gì đó bất thường. Chiến gằng hỏi lại lần nữa:
- Có thật không?
Nhất Bác bị câu hỏi và thái độ nghi ngờ của Chiến làm cho chột dạ. Anh sợ mình sẽ nói sạch sự cố tối qua, bèn đánh trống lãng:
- Ăn sáng mau đi, gần 8 giờ rồi. Em muốn mới đi làm một ngày mà đã đi trễ hay sao?
Nghe đến gần trễ giờ làm, Chiến liền dùng tốc độ ăn thần sầu của mình giải quyết bữa sáng trong vòng 5 phút đồng hồ. Sợ đón xe bus sẽ không kịp giờ, nên cậu đành nhờ Nhất Bác đưa mình đi làm. Vì dù sao công ty cậu làm và sở cảnh sát cũng cùng một đường, đi chung với anh xem như đi ké.
Dừng xe trước cổng công ty, Nhất Bác đợi người yêu nhỏ của mình đi lên văn phòng an toàn rồi mới nổ máy xe chạy đi. Anh vừa lái xe vừa thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi nhanh trí đánh lừa được Chiến. Nếu không anh chắc anh sẽ khai sạch, thế nào cũng sẽ bị cậu tát cho mấy cái nhá hào quang. Vì cái tội đục nước thả câu. Thê thảm hơn, là mồ anh sẽ xanh cỏ nếu như chuyện tối qua đến tai Thuận.
Đến sở cảnh sát làm việc, Nhất Bác đi đến đâu là đồng nghiệp nhìn anh đến đó. Vì quá quen với việc bị sinh viên thực tập nhìn đến khuất dạng, nên anh cũng không mấy để tâm đến ánh mắt của bọn họ. Nhưng rồi chỉ vì một nụ cười kì lạ của Huy mà anh bắt đầu nghi ngờ sự việc đang xảy ra trước mắt mình.
Một nữ cảnh sát thực tập đi đến gần đưa báo cáo cho Vương Nhất Bác và nói:
- Trung úy Bác! Cổ anh dính gì vậy?
Nhất Bác theo phản xạ sờ lên cổ, nhưng khổng cảm thấy có vết muỗi đốt liền nói:
- Chắc tối qua tôi bị muỗi hay côn trùng gì đó đốt nên không biết.
Nữ sinh viên thực tập ngây thơ nói:
- Không giống sếp ơi. Nhìn không giống bị muỗi đốt. Nó giống dấu hôn hơn á.
Nhất Bác nghe xong, vội đi đến nhà vệ sinh xe thử. Lần này thì anh biết nguyên nhân vì sao cả đội hình sự nhìn anh như người ngoài hành tinh rồi. Trên cổ anh hiện giờ không phải chỉ có một dấu, mà là bốn dấu. Không cần nghĩ nhiều, anh cũng biết mấy dấu xanh đỏ này là do người yêu mình gây ra.
Tối qua lo tìm cách để cho Chiến nằm yên, mà Nhất Bác không để ý đến cậu cắn lên cổ. Giờ thì hay rồi, cả đội của anh thả não bay xa hết rồi còn đâu. Chuyện này thế nào cũng đến tai Thuận, sớm muộn gì anh cũng bị thằng bạn này phanh thây rồi treo xác ngoài ruộng mất.
Thở hắt ra một hơi, đằng nào cũng bị thằng bạn thân treo xác ngoài ruộng. Nhất Bác trở về văn phòng tiếp tục viết đống báo cáo còn bỏ dở hôm qua. Nhưng anh vừa gõ bàn phím được một lúc, thì chuông điện thoại lại reo tới tấp. Vì báo cáo còn nhiều, nên anh không nhìn số gọi đến mà trực tiếp nhận cuộc gọi.
Vừa trượt ngón cái nhận cuộc gọi, chưa kịp lên tiếng thì đâu dây bên kia có tiếng nói:
- Mày đã quen con người ta ba năm rồi đó. Chừng nào mày mới hỏi cầu hôn thằng nhỏ hả con?
Nhất Bác vừa gõ bàn phím viết báo cáo vừa nói:
- Miễn sao cuối năm nay ba mẹ có cháu ẵm thì thôi.
Dì Nguyệt ở đầu dây bên kia trả lời:
- Mẹ tin tưởng mày lần này.
Đợi dì Nguyệt cúp máy, Nhất Bác thở dài não nề. Anh đã cầu hôn mấy lần rồi mà Chiến có hiểu đâu, mười lần như mười. Mỗi lần mở lời là cứ y như rằng cậu lại nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác, không thì hỏi ngược lại anh tại sao phải có tên trong hộ khẩu nhà anh. Trong khi cậu đang có tên trong hộ khẩu của nhà họ Tiêu.
Ôm một bụng tâm sự đến hết giờ làm việc. Nhất Bác kiểm tra lại báo cáo cuối cùng một lần nữa, rồi in ra mang lên nộp cho cấp trên. Vừa bước ra khỏi văn phòng sở trưởng sở cảnh sát, điện thoại anh lại reo inh ỏi. Không cần hỏi anh cũng biết là người yêu nhỏ của anh tan làm, nên bây giờ gọi anh đến đón cậu.
Nhếch môi cười trượt ngón tay nhận cuộc gọi. Nhất Bác vẫn chưa kịp nói tiếng nào, thì Chiến bắt đầu liếng thoắng:
- Anh Nhất Bác! Em đang đứng trước cửa công ty. Anh đến đón em được không?
Nhất Bác nhìn đồng hồ đang đeo trên tay và nói:
- Chờ anh 10 phút.
Bỏ điện thoại vào túi, Nhất Bác trở về văn phòng lấy chìa khóa đi xuống bãi đổ xe lái xe đến đón Chiến. Vừa lái xe anh vừa cầm cái hộp nhung mới nhận được sáng nay từ người giao hàng, đã đến lúc anh phải đem thỏ nhỏ về nhà họ Vương rồi. Hôm nay dù bất cứ giá nào, anh cũng phải cầu hôn cậu cho bằng được.
Dừng xe trước cửa H&H, Nhất Bác thấy Chiến đang đứng bà tám với đồng nghiệp trong công ty say sưa. Không nỡ làm người yêu mất hứng khi đang nói chuyện, nên chỉ biết đứng tựa lưng vào xe chờ cậu. Người yêu của anh rốt cuộc đang luyên thuyên cái gì mà khua tay múa chân giống thỏ thế không biết.
Vốn thính tai nên mặc dù đang nói chuyện với đồng nghiệp, Chiến vẫn biết được người yêu đến đón. Cậu vội tạm biệt mọi người rồi chạy đến gần khều anh và nói:
- Anh Nhất Bác! Anh đến rồi sao không gọi em?
Nhất Bác vừa mở cửa xe cho Chiến ngồi vào ghế phụ vừa nói:
- Thấy em nói chuyện say sưa quá cũng không nỡ làm em mất hứng. Hơn nữa là anh đến trễ chờ em một chút cũng không sao.
Đợi Chiến thắt dây an toàn xong xuôi, Nhất Bác mới nổ máy xe chạy đi. Thay vì đưa cậu về nhà, thì anh lại chở cậu đến công viên, cho cậu xem triển lãm tranh ngoài trời, sẵn tiện tìm cách cầu hôn thỏ nhỏ. Quá tam ba bận, anh không tin mình thất bại ba lần, đến lần thứ tư vẫn thất bại.
Nắm tay Chiến đi dọc theo các bức tranh đặt ở hai bên đường đá. Nhất Bác thấy cậu thích thú nhìn ngắm những bức tranh trừu tượng đầy đủ màu sắc của các họa sĩ nổi tiếng. Bàn tay đặt trong túi khẽ siết chặt cái hộp nhung. Một người ngây thơ như người yêu của anh, thì phải nói thế nào cậu mới hiểu lòng anh đây. Yêu người nhỏ tuổi hơn đau đầu quá.
Xem tranh ở buổi triển lãm xong, Nhất Bác thấy vẫn còn sớm mà gần đó lại có một quán café dành cho các cặp đôi. Một suy nghĩ khá sến sẩm lóe lên trong đầu anh, nhưng lại vô cùng hữu dụng với một người vô tư giống Chiến.
Mua cho Chiến một cái bánh cam, Nhất Bác nhờ thợ bánh bỏ chiếc nhẫn vào trong. Chỉ cần cậu ăn đến chỗ có chiếc nhẫn, anh sẽ lợi dụng cơ hội để cầu hôn thỏ nhỏ. Anh muốn cho cậu biết, cái tên Lam Vong Cơ gì đó, mà cậu đang ngưỡng mộ, trình chiều người yêu của hắn không phải là đối thủ với anh đâu.
Chiến ăn bánh kem cam say đắm, đột nhiên cậu cắn phải vật gì đó được làm bằng kim loại, liền nhanh chóng nhả ra xem thử. Thì ra thứ được bỏ ở trong cái bánh là một chiếc nhẫn.
Tưởng là nhẫn của thợ bánh, Chiến vội đưa chiếc nhẫn cho Nhất Bác và nói:
- Anh Nhất Bác! Chiếc nhẫn của ai rơi trong cái bánh nè?
Nhất Bác hít vào thở ra mấy cái, rồi đưa tay trái cho Chiến nhìn và nói:
- Giống không? Là anh bảo thợ bỏ vào bánh. Vì hôm nay anh có chuyện muốn nói với em.
Ngây thơ thuộc cấp số nhân, Chiến không hề hiểu ý Nhất Bác, vô tư hỏi lại một câu:
- Anh Nhất Bác! Anh có chuyện muốn nói với em, thì sao lại bảo thợ bánh bỏ chiếc nhẫn này vào bánh.
Nhất Bác khẽ lấy tay đỡ trán, bất lực thở dài. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần là Chiến sẽ hỏi mấy câu này, nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn. Có điều đâm lao là phải theo lao, ngày hôm nay mà không nói. Thì chả còn dịp nào tốt để nói với cậu.
Hít vào thở ra mấy cái xốc lại tinh thần, Nhất Bác lấy chiếc nhẫn được Chiến để trên bàn, đưa đến trước mặt cậu và nói:
- Anh là công an, số ngày anh ở nhà không được bao nhiêu ngày. Công việc của anh là bắt tội phạm, nhưng anh cũng cần một người bắt anh lại. Anh muốn em quản lí những ngày tháng sau này của anh. Tiêu Chiến! Đồng ý lấy anh được không?
(Bé nhẫn Coco crush làm cameo trong đây đấy. Lần nào có Chiến tham gia sự kiện là y như rằng thấy nó trên tay cu Bo. Bấn loạn quá ném vô luôn)
Đố vui: Theo bạn, Thỏ nhỏ có hiểu lời cầu hôn của người yêu hay không?
A- có
B- Không
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip