Chương 29: Trả thù riêng
Nếu có ai hỏi Nhất Bác sợ cái gì nhất, thì câu trả lời của anh chính là sợ mất người thân. Còn nếu hỏi thêm anh một câu, sau gia đình người quan trọng nhất với anh là ai. Câu trả lời chắc chắn chính là Chiến.
Ngoài Chiến ra thì còn ai có khả năng làm cho một chiến sĩ công an không biết cười bao giờ, có đôi lúc cười tủm tỉm một mình như thằng hâm.
Tình cảm của Nhất Bác dành cho Chiến là trước sau như một, mà bản thân cậu cũng vậy, cũng chỉ yêu có một mình anh. Nhưng hơn hai tuần nay, từ khi biết thần tượng của mình là em họ của người yêu, thì cậu ném anh qua một góc. Ngày nào cũng khen Thiên Bảo hợp với tạo hình Lam Vong Cơ, khiến anh nghe tức anh ách, không dám nói gì thỏ nhỏ.
Tất nhiên giận người yêu không làm gì được, thì chỉ có trút hết lên em trai. Giận cá chém cá không được, thì anh mày giận cá chém thớt. Thế là Nhất Bác đem đống lego của Thiên Bảo giấu hết, cho nó kiếm không được tưởng mất ngồi bệt trong phòng khách khóc chơi.
Dám tò tò theo người yêu của anh sao, đâu có dễ vậy được.
Biết người yêu giận cá chém thớt, ghen với em trai của chính mình. Chiến không những không giận, ngược lại còn thường xuyên chọc Nhất Bác ghen đùng đùng lên. Cứ mở miệng ra là cậu khen Lam Vong Cơ trước mặt anh, chọc anh đen mặt như đít nồi, rồi ngồi cười thích thú. Nhưng cậu lại không biết mình đang đùa với lửa, một khi núi lửa mà bùng nổ thì chỉ có thiệt thân.
Ngồi trong bàn uống nước của văn phòng cảnh sát hình sự, Nhất Bác chống cằm thở dài não nề, mặt mũi xụ xuống một đống, khiến cho đồng nghiệp lẫn cấp dưới phải ôm ghế, xách hồ sơ né xa thật xa. Vì bọn họ không biết anh sẽ phát nổ lúc nào, nên là theo định luật bảo toàn tính mạng, trước khi bom nổ ôm đồ chạy trước, có gì thì né cho kịp.
Người duy nhất không xách laptop sang chỗ khác né Nhất Bác, chính là phó đội trưởng đội hình sự trung úy Thuận. Vì anh chàng biết rõ nguyên nhân thằng bạn mình thở dài, còn lí do gì khác ngoài việc thằng em họ nghỉ hè, mà Chiến cứ kè kè với nó. Huống hồ, thần tượng của người yêu lại chính là em họ mình, không thở dài chắc làm thánh luôn, làm người ai làm được.
Nghe thằng bạn thở dài sầu não, cái mặt thì chảy dài như con pug. Thuận vừa gõ báo cáo vừa cười đến run rẩy hai tay không gõ được gì. Anh chàng vỗ vai Nhất Bác mấy cái và nói:
- Trời ơi! Mày tươi tỉnh lên coi. Làm cái gì mà mặt mày giống như cái nùi giẻ rách quá vậy? Hết hè thì em mày cũng về Hàn lại, đâu có ở đây luôn đâu mà mày sợ.
Vẫn duy trì tư thế chống cằm, Nhất Bác nhướng mắt nhìn Thuận một cái rồi thở dài nói:
- Biết là vậy...nhưng mà...nghĩ thôi tao cũng cười không nổi rồi...
Nhìn thấy gương mặt cau có thường ngày của Nhất Bác, nay chỉ vì một thằng nhóc mười bảy tuổi mà chảy dài như con chó mặt xệ. Thuận nhịn cười không được úp mặt xuống bàn, ôm bụng cười như điên.
Hotboy nổi tiếng đẹp trai của học viện công an nhân dân, mà bây giờ cái mặt nhìn khác gì cái bánh bao chiều bị nhúng nước đâu. Nhìn tội nghiệp vô cùng.
Không dễ gì được nhìn thấy gương mặt này của thằng bạn, nên Thuận đã lấy điện thoại ra chụp lại rồi úp lên Facebook với dòng caption 'bạn thân tôi đang thất tình'. Sau đó, lại ngã người ra sau cười tiếp. Đúng là chọc được Nhất Bác mặt ủ mày chau, thì chỉ có thể là Chiến mới có được bản lĩnh này thôi. Anh chàng là bạn thân mà còn chưa chọc được mà.
Thấy mặt Nhất Bác thảm quá, Thuận cũng không nỡ cười thêm. Anh chàng cố gắng nhịn cười, vỗ vai bạn thân mấy cái nữa rồi nói:
- Ráng đi ha...ai kêu mày cầu hôn trễ quá chi.
Vung tay đấm Thuận một cái bốp, Nhất Bác lừ mặt nhìn thằng anh vợ một hồi và nói:
- Tại thằng nào canh me tao hả? Tao chưa xử mày là may rồi, ở đó cà khịa tao.
Nhún vai một cái Thuận trưng ra gương mặt thiếu đánh nhìn Nhất Bác, rồi tiếp tục làm báo cáo. Hai tuần nay vụ án có tiến triển, bên công cũng nói đủ bằng chứng để khởi tố Hùng mặt sẹo, nên không khí trong đội dạo này vui vẻ hơn hẳn. Đặc biệt là cái mặt giống hệt như bị mất sổ gạo của trung úy Bác nào đó, ai nhìn thấy cũng phải lăn ra cười.
Duy trì cái mặt mất sổ gạo đó từ đồn công an, cho đến về nhà. Vừa bước chân vào nhà, Nhất Bác thấy em họ mình đang ngồi trên sofa ôm bộ lego bản giới hạn mới vừa được. Khóe môi anh giật giật mấy cái, bao nhiêu bộ nó bày ở nhà anh đã bị giấu hết, mà nó vẫn tậu về một cái nữa à. Đúng là hết ý kiến với nó.
Nghe tiếng mở tủ giày, Thiên Bảo lật đật giấu bộ lego yêu quý của nó xuống gầm tủ, rồi quay qua cười cầu hòa với Vương Nhất Bác:
- Anh...anh hai...anh đứng đó làm cái...cái...cái gì vậy? Mà anh về hồi nào vậy?
Đi một mạch vào bếp pha một tách cafe mang ra để lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Thiên Bảo. Lia mắt nhìn ngay dưới gầm tủ, Nhất Bác phát hiện vị trí nó đang giấu bộ lego, thì giả vờ không biết gì và nói:
- Ngồi đây chi, mày đi nấu cơm đi. Ở ké mà con muốn tao nấu cơm cho mày nữa hả?
Sau hơn hai tuần bị Nhất Bác lấy quyền anh cả, kiêm cháu đích tôn nhà họ Vương, kiêm luôn chức chủ nhà ở Sài Gòn đàn áp. Thiên Bảo chịu không được đập mạnh tay lên thành sofa đứng lên dõng dạc nói:
- Anh hai! Anh đừng có nghĩ mình là cháu đích tôn, rồi lại là anh lớn thì muốn sai em thế nào là sai đâu nha. Nấu ăn là chuyện của con gái, em là con trai, lưng dài vai rộng phải làm việc lớn anh hai nghĩ sao mà bắt em đi nấu cơm. Ở ké nó cũng có sĩ diện của thằng ở ké chứ giỡn hoài sao.
Uống một hớp cafe, Nhất Bác ung dung mở tivi xem tin tức, vừa nói:
- Gầm bàn tivi bên cạnh đồng hồ quả lắc thời cổ của ông nội gởi lên có cái gì vậy ta?
Vừa nói dứt câu, Nhất Bác không còn nghe tiếng kì kèo của Thiên Bảo nữa, mà thay vào đó là mấy kiểu nịnh nọt huyền thoại của nó. Và kèm theo đó là âm thanh nấu đồ ăn, thỉnh thoảng là tiếng đập dưa leo và những màn la hét của nó vang ra từ trong bếp.
Nhếch môi cười rồi tiếp tục xem tin tức, Nhất Bác vừa xem tivi vừa lâu lâu liếc kiểm tra thằng em họ đang nhảy lambada ở trong bếp, trong lòng thấy hả dạ lắm.
Nhất Bác Vốn đã không ưa cái tên Lam Vong Cơ đó rồi, vậy mà bây giờ thằng em lại hóa trang thành vai đó, thôi thì em làm bia cho anh trút giận vậy. Có trách thì trách số em đen đi.
Múa may quay cuồng ở trong bếp một hồi, Thiên Bảo cũng nấu cơm tối xong. Nó vừa dọn cơm lên bàn ăn, mà vừa âm thầm đem ông anh ra mắng râm rang. Rõ biết nó là hung thần nhà bếp, còn bắt nó đi nấu cơm, thế nào một hồi cũng bắt nó dẹp. Ỷ làm lớn rồi làm láo là câu nói chính xác để nó hình dung Nhất Bác.
Hậm hực đi ra phòng khách gọi Nhất Bác vào ăn cơm tối, thấy anh đang ngồi nhắn tin với Chiến say sưa. Thiên Bảo khều anh một cái rồi nói:
- Anh hai! Vô ăn cơm.
Vừa kéo ghế vừa nhìn mấy cái dĩa đen kịn trên bàn, rồi lại nhìn qua cái bồn rửa chất đầy chén đĩa. Nhất Bác bất lực lấy tay đỡ trán, thở dài:
- Mày có bất mãn tao thì mày điện về quê mét ông nội, chứ mày đừng có chế thuốc độc diệt khẩu tao.
Thiên Bảo gãi đầu cười hì hì:
- Ở kí túc xá toàn mấy bạn nấu cho ăn, chứ có ai cho em xuống bếp đâu mà nấu. Nhưng mà anh hai yên tâm đi, không chết được đâu. Cùng lắm...hai anh em mình đi rửa ruột...
Sóng lưng trở nên lạnh ngắt khi nghe em trai mình nói, Nhất Bác nghi ngờ hỏi lại:
- Lỡ sau này mày cưới vợ rồi sao?
Thiên Bảo ngây thơ trả lời:
- Thì vợ em nấu. Một người biết nấu là được rồi anh hai.
Nhìn cái đống đen đen trên bàn, Nhất Bác rùng mình một cái rồi đứng lên đi vào bếp nấu món khác. Vừa nấu, anh vừa cảm thấy mình đã phạm sai lầm trầm trọng khi để thằng em mình nấu cơm tối. Tan hoang-điêu tàn-thảm họa là ba từ chính xác nhất để anh diễn tả cái bếp của mình hiện tại. Hung thần nhà bếp là có thật.
Hai anh em ăn cơm tối xong, Nhất Bác đi một mạch về phòng, để cho em trai mình làm lao công ở dưới bếp. Dám làm cái bếp của anh thành bình địa, thì phải dám nai lưng ra dọn dẹp.
Cả ngày hôm nay chạy tới chạy lui trong sở cảnh sát là anh đã mệt lắm rồi, Nhất Bác không đủ sức mà dọn cái bãi chiến trường của Thiên Bảo đâu. Hết hè nhanh đi, để anh trả nó về Hàn cho thiên hạ thái bình.
Tắm xong cả người thoải mái hơn rất nhiều, Nhất Bác đổ ầm cả người ra giường, úp mặt vào gối. Hai tuần nay tăng ca liên tục, đến khuya mới được về. Cũng may vụ án này cả đội vẫn được điều tra, nên dù có tan sở trễ cỡ nào cũng xứng đáng. Phía công tố cũng đã nói bằng chứng hiện tại đã đủ khởi tố Hùng Mặt Sẹo, chỉ chờ bắt hết cả băng nhóm của hắn là có thể đóng hồ sơ.
Mới chợp mắt được một lúc, điện thoại của Nhất Bác bắt đầu đổ chuông liên hồi. Anh mò mẫm lên đầu tủ tìm điện thoại, không mở mắt nhìn màn hình mà nhận cuộc gọi:
- Alo...
Bên đầu dây bên kia, dì Nguyệt nghe tiếng của con trai mình như say rượu, liền để một tràng khiến Nhất Bác tỉnh ngủ:
- Rồi chuyện mẹ giao cho mày, mày làm tới đâu rồi?
Nhất Bác vừa vò rối cái đầu vừa nói:
- Hai bác đang sắp xếp thời gian, con nghe Chiến nói hai bác sẽ cho hay trước.
Dì Nguyệt im lặng một hồi và nói:
- Thứ hai tuần sau tao với ba mày lên Sài Gòn nè, tính kêu mày hỏi anh chị thử coi thứ hai gặp được không?
Nhất Bác gãi gãi đầu nói:
- Để con nói với Chiến, rồi nhắn tin cho mẹ sau.
Đợi dì Nguyệt cúp máy, Nhất Bác liền lấy điện thoại gọi cho Chiến. Nhiệm vụ trong đồn công an vừa hoàn thành, thì nhiệm vụ của dì Nguyệt liền tới. Số kiếp anh sinh ra là để bị xoay vòng vòng.
Điện thoại đổ chuông một hồi thì cũng có tiếng bắt máy của Chiến:
- Anh Nhất Bác! Khi nào hai bác lên, thứ hai tuần sau ba mẹ em lên Sài Gòn. Không biết hai bác rảnh không?
Nhất Bác mừng như vớ được cọc vội trả lời:
- May quá. Đúng lúc thứ hai tuần sau ba mẹ anh lên Sài Gòn luôn, người lớn hai nhà có thể gặp nhau rồi.
Đợi Nhất Bác cúp máy, Chiến hí hoáy nhắn tin cho ba mẹ mình ở dưới quê hay tin. Vừa nhắn cậu vừa cười tủm tỉm như một đứa con nít, công sức đeo theo Thiên Bảo chọc cho anh ghen không uổng công chút nào.
Cuối cùng Nhất Bác cũng nhờ dì Nguyệt và chú Bình ở trên Đà Lạt xuống Sài Gòn gặp ba mẹ Chiến để nói chuyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip