Chương 6: Gặp mặt người lớn
Tiêu Thuận nghe xong, thì sốc đến mức té cái bịch xuống gạch. Anh chàng không ngờ thằng bạn mình dám hôn cậu, càng không dám tin là thằng em mình dám đến chỗ vắng người với Vương Nhất Bác.
Tiêu Thuận thấy Tiêu Chiến đang ngồi chống tay ngơ ngẩn đầu óc, thì chỉ biết bất lực thở dài lần nữa. Rõ ràng người ta mới hôn có một cái mà ngồi thừ người, không biết sau này có đem tặng mình cho Vương Nhất Bác hay không nữa. Anh chàng cảm thấy thằng em trai mình siêu cấp mất giá.
Tiêu Thuận thở dài bất lực lần nữa, rồi đứng lên đi về phòng. Tiêu Chiến đã mất giá đến mức để yên cho Vương Nhất Bác hôn, làm anh chàng cũng không còn gì để nói. Nhưng may mắn là bạn thân hôn, chứ nếu là người khác. Anh chàng nhất định tặng cho cái còng số tám.
Tiêu Chiến thấy mình không bị anh trai mắng, thì cười hì hì rồi chạy về phòng. Cậu vừa tắm vừa hát, cậu cảm thấy đây là lần đầu tiên ông anh mình dễ tính như vậy. Lúc trước là canh chừng cậu 24/24, mười phút gọi điện một lần. Còn bây giờ thì dễ hơn rồi, hai tiếng gọi một lần.
Tiêu Chiến tắm xong, thì nằm trên giường lăn qua lăn lại đến tróc gra nệm. Trong đầu cậu toàn nghĩ về nụ hôn vừa rồi xảy ra ở công viên. Một điều cậu có nằm mơ cũng không dám mơ đến.
Tiêu Chiến càng nghĩ, càng thấy tim mình đập loạn xạ cào cào. Vương Nhất Bác bị cậu thả thính liên tục không có một chút xíu nào gọi là động lòng. Vậy mà, đùng một cái anh lại hôn cậu. Đúng là, có đập chết cậu, thì cậu cũng không tin.
Tiêu Chiến lăn một hồi thì rớt từ trên giường xuống gạch một cái rầm. Cậu đau quá, vội túm hồn về với xác, lồm cồm lóc cóc leo lên giường mở điện thoại nhắn tin cho đàn chị khóa trên. Nghĩ không ra, thì đi hỏi quân sư vậy.
Tiêu Chiến vừa nhắn xong, đàn chị liền trả lời với tốc độ tên lửa.
- Tiên sư bố nhà mày! Ở chỗ vắng người mà mày ôm người ta, rồi mày khóc tức ta tức tưởi. May là cảnh sát đó, chứ mấy thằng trời ơi là mày xong đời rồi nha em.
Tiêu Chiến nhắn lại:
- Thì chị dặn em yếu đuối chút xíu, đụng chạm chút xíu. Em nghe lời nên làm theo.
Đàn chị nhắn lại icon đen mặt, rồi trả lời:
- Chời má! Vậy mà mày còn nguyên à. Đổi lại là tao, là tao húp mày lâu rồi, chứ ở đó mà hôn mày. Anh chàng đó chịu đựng hay thiệt.
Tiêu Chiến hiểu ý đàn chị, mặt nhanh chóng đỏ lên như con tôm luộc, vội nhắn tin:
- Giờ làm sao hả chị?
Đàn chị nhắn lại một câu xanh rờn:
- Thì cứ thả thính tiếp thôi, chừng nào bị húp thì tính nữa.
Tiêu Chiến đỏ mặt nhắn thêm vài tin với đàn chị chung khoa, rồi nằm xuống giường kéo chăn lên trùm đầu ngủ. Nhưng mà cậu không tài nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, là hình ảnh Vương Nhất Bác hôn cậu ở công viên lại hiện rõ mồn một.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến vác cặp mắt gấu trúc vào trường học. Cậu vừa bước vào lớp, thì bị đàn chị khóa trên chọc ngoáy.
Tiêu Chiến gục mặt lên bàn thở dài sầu não. Cậu đã sử dụng rất nhiều cách rồi, mà Vương Nhất Bác vẫn không có tí gì gọi là rung động. Cậu thấy mặt mình bây giờ chỉ dày thua cái mặt đường một chút xíu thôi.
Tiêu Chiến ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, đầu óc thả đi đâu. Chính thức rơi vào trạng thái 'treo máy', xác một nơi, hồn một chỗ. Hoàn toàn không nghe được giảng viên giảng gì trên bục.
Tiêu Thuận ngồi trong bàn làm việc ở sở cảnh sát, tựa lưng vào ghế, hai chân dũi ra nhìn thằng bạn thân chí cốt đi lấy lời khai của nghi phạm, mà anh chàng tưởng mình hoa mắt. Cái xác không hồn ngày hôm qua đâu rồi.
Tiêu Thuận nhìn thấy thằng bạn mình, không còn ở tình trạng hồn treo ngược cành cây như hôm qua, thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, người thảm nhất vẫn là anh chàng, nghe mắng thay bạn suốt hai tiến đồng hồ.
Vương Nhất Bác đi lấy lời khai của nghi phạm xong, trở về văn phòng của đội hình sự làm tường trình. Vừa mở máy tính để làm tường trình, thì chuông điện thoại của anh reo lên.
Vương Nhất Bác nhìn màn hình thấy số của bà Vương ở dưới quê gọi lên. Anh nhận cắm tai phone, rồi quẹt ngón tay nhận cuộc gọi:
- Con nghe nè mẹ ơi! Mẹ kêu con có gì không mẹ?
Dì Nguyệt bên đầu dây bên kia nghe xong liền nói:
- Tuần sau đám giỗ ông nội mày. Mày dẫn thằng Thuận với em nó về quê mình chơi. Bà nội mày mới nhắc nó kìa.
Vương Nhất Bác đang gõ bàn phím viết báo cáo, nghe bà Vương nói xong thì nhướng mày một cái rồi trả lời:
- Mẹ ơi! Con nói mẹ nghe nè. Mẹ kêu con dẫn thằng Thuận về nhà mình chơi, là mẹ nói thừa rồi. Mẹ nhớ kĩ đi, bốn năm nay có năm nào đám giỗ nhà mình mà không có cái bản mặt mốc của nó đâu. Thậm chí, ba con còn coi nó là bạn nhậu mà. Mẹ muốn gặp Chiến thì nói đi, con lạ gì mẹ nữa.
Dì Nguyệt nghe xong thì cười hà hà rồi nói:
- Thằng chó đẻ! Cho mày làm cảnh sát là quá đúng mà. Mày nhớ dẫn về nhe, bà nội mày nôn lắm rồi.
Nói xong, dì Nguyệt cúp máy cái bụp. Vương Nhất Bác thờ hắt ra một hơi, rồi tiếp tục làm việc. Tuần sau nhà anh có đám giỗ, mà có bao giờ đám nhà anh thiếu mặt của Tiêu Thuận đâu. Đây là mẹ của anh muốn gặp Tiêu Chiến thì đúng hơn. Anh biết rõ mẹ của mình quá mà.
Tiêu Thuận ngồi bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của dì Nguyệt và Vương Nhất Bác, thì cảm thấy thằng em mình sắp gặp biến rồi. Nói cho đúng, là sắp gặp mẹ chồng tương lai rồi.
Tiêu Thuận càng nghĩ càng thấy lo thay ông bà Vương. Tiêu Chiến trừ cái học giỏi và được ông trời ưu ái ban cho ngoại hình ai gặp cũng mê, thì hoàn toàn là một con gà mờ. Đụng món nào, hỏng món đó. Thậm chí, tỉa rau củ cậu cũng không biết làm. Về nhà họ Vương chơi, không biết có đem cái bếp nhà người ta bốc hơi không nữa.
Tiêu Thuận cứ vậy mà ôm cái tâm sự lo lắng cho cái bếp của nhà họ Vương cho đến giờ tan sở. Anh chàng lái xe về đến nhà, thì thấy mình không hề lo xa một tẹo nào. Vừa mới mở cửa cổng, là đã nghe một cái 'oành' phát ra từ trong nhà. Không cần hỏi, thì anh chàng cũng biết là cái gì nổ.
Tiêu Thuận hít một hơi rồi thở ra. Sau đó, mới mở cửa bước vào nhà. Anh chàng nhìn hiện trường bừa bộn trong nhà, mà cảm thấy thương thay cho cái bếp của nhà Vương Nhất Bác ở dưới quê.
Tiêu Chiến nghe tiếng mở cửa, thì từ trong bếp ló đầu ra nói:
- Anh hai mới về.
Tiêu Thuận nhìn cái bếp mà khóe môi giật giật mấy cái. Cái lò vi sóng thì bị cháy mạch khói đen còn đang bay lên, còn nồi canh thì nước đang trào ra, dưới gạch là tôm, cua, ốc gì bò lổm ngổm. Nhìn không thua gì cái bãi chiến trường. Anh chàng càng nhìn, càng thấy nếu ông bà Tiêu gả Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác, thì chính là đang gây ra một tội ác.
Tiêu Thuận nuốt ực nước bọt một cái rồi nói:
- Chiến! Mày đang...làm cái gì vậy?
Tiêu Chiến ngây thơ trả lời:
- Dạ, cá lóc muối sả chiên, canh khổ qua dồn thịt với tép rim mặn. Má nói mấy món này dễ, em làm được. Nên má chỉ em nấu.
Tiêu Thuận toát mồ hôi lạnh ở sóng lưng, run rẩy chỉ tay vào cái lò vi sóng rồi hỏi:
- Rồi cái gì trong lò vi sóng vậy?
Tiêu Chiến gãi gãi đầu rồi nói:
- Em nướng bánh bông lan. Mà sao nó chưa chín nữa.
Tiêu Thuận nghe xong, chỉ biết lấy tay vuốt mặt rồi thở dài. Bánh bông lan nướng như vậy làm sao mà chín được, vì nó đã khét từ hồi tám oánh nào rồi. Anh chàng nén đau thương nhìn cái bếp một lần nữa, mới cảm thấy thông cảm cho bà Tiêu. Kiểu này mà về nhà họ Vương làm dâu, chắc mất mẹ chồng quá. Cái bếp khác gì bình địa sau một trận nổ bom đâu.
Tiêu Thuận thở hắt ra một hơi rồi nói:
- Mày đi tắm đi. Tao dọn dẹp nhà cửa, rồi tao dọn cơm cho. Mày bày cái gì mà từ bếp ra tới cửa vậy không biết.
Tiêu Chiến xì một cái rồi đi lên lầu tắm. Tiêu Thuận nhìn bãi chiến trường trước mặt, thở hắt ra một hơi rồi bắt tay vào dọn dẹp. Anh chàng vừa dọn dẹp, vừa thầm cầu mong đến ngày đến nhà họ Vương chơi, cậu không biến cái nhà họ Vương thành bình địa.
Tiêu Thuận dọn dẹp xong, thì lên mạng tìm cách dạy nấu ăn cho người mới bắt đầu, rồi bắt đầu dạy ngược lại cho Tiêu Chiến. Anh chàng vừa dạy, vừa hy vọng đến lúc về quê Vương Nhất Bác chơi, cậu không bị mất điểm với ông bà Tiêu. Có em trai tệ hơn chữ tệ, đúng là khổ quá mà.
Tiêu Thuận dạy nấu ăn cho Tiêu Chiến suốt một tuần. Thấy em trai bị phỏng vì chiên cá, bị cắt trúng tay...thì cũng xót lắm. Nhưng vì sự nghiệp đề phòng em trai bị trả về nơi sản xuất, nên đành bấm bụng mà dạy tiếp.
Sau hơn một tuần hy sinh bộ xương già hai mươi ba tuổi, dọn dẹp bãi chiến trường của Tiêu Chiến. Tiêu Thuận cũng đã thành công dạy thằng em trai tệ hơn chữ tệ biết chặt gà, làm cá...và nấu vài món đơn giản.
Tiêu Thuận thấy Tiêu Chiến vào bếp nấu ăn không còn gây cháy nổ như mấy ngày trước, thì mừng húm đến suýt nhảy cẩng lên. Thành quả chịu đựng suốt một tuần, cuối cùng cũng được đền đáp. Không còn thấp thỏm việc cậu sẽ làm bay nhà bếp của nhà họ Vương nữa.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến đang làm kén ngủ trên giường. Tiêu Thuận liền xách đầu cậu đi ra nhét vào taxi đi ra sân bay. Anh chàng giao con sâu ngủ cho Vương Nhất Bác, rồi đi làm thủ tục.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ chen lấn lấy vé và hai tiếng mài mông trên xe, thì anh em Tiêu Thuận cũng về đến quê của Vương Nhất Bác ở Lâm Đồng. Trong lúc chờ taxi đến để đến nhà họ Vương, thì Tiêu Chiến đứng trước cổng bến xe ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn xe chạy qua chạy lại. rồi hỏi Vương Nhất Bác:
- Xe đông vậy mà anh nói ở trên quê của anh ít xe.
Tiêu Thuận cốc đầu Tiêu Chiến một cái rồi nói:
- Ít xe so với dưới Sài Gòn thôi. Quê mình giờ xe cũng đông ì xèo chứ ít hơn đâu.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bị anh trai cốc đầu, liền xoa xoa đầu cậu mấy cái rồi nói:
- Nhà anh ở tuốt trong kẹt lận. Khu vực nhà anh ở ít xe lắm, mười phút mới có hai chiếc xe chạy qua. Chút em biết à.
Tiêu Chiến ngồi trong xe taxi nhìn ra cửa quan sát hai bên đường. Quả nhiên đúng như lời Vương Nhất Bác nói, xe ít đến mức mười phút mới có hai chiếc xe chạy qua mặt.
Taxi ngừng trước một con đường nhỏ, Vương Nhất Bác thanh toán tiền taxi cho tài xế, rồi dẫn Tiêu Chiến đi vào nhà mình. Anh nhìn cậu thích thú lấy điện thoại ra chụp khung cảnh hai bên đường đi vào nhà mình, thì chỉ biết phì cười. Lần đầu được đi núi chơi hay sao, mà sao cậu hào hứng quá vậy.
Từ ngoài đầu ngõ đi bộ vào nhà của Vương Nhất Bác mất đến 10 phút. Tiêu Chiến cứ hết khen cái này đến khen cái kia, mà không hề biết rằng một chút nữa là mình sẽ gặp mặt ba mẹ anh. Càng không biết là mình đang về nhà anh để bà cụ Hương xem mặt.
Tiêu Chiến đang đi theo Vương Nhất Bác, thì đột nhiên anh ngừng lại trước một căn nhà theo cấu trúc phương Tây. Đang ngơ ngác không biết chuyện gì, cậu lại thấy từ trong nhà có một người phụ nữ bước ra mở cửa và nói:
- Bà nội nôn gặp cháu dâu sáng giờ cứ bắt mẹ điện cho mày, hỏi chừng nào mày về.
Tiêu Thuận thấy dì Nguyệt thì lễ phép nói:
- Dì Nguyệt! Nhớ con không?
Dì Nguyệt vỗ vai Tiêu Thuận một cái rồi nói:
- Bạn nhậu độc quyền của ba thằng Bác mà. Thôi! Vô nhà đi, trời chuyển mưa rồi.
Nói xong, bà dì Nguyệt lách người qua một bên cho Vương Nhất Bác dẫn anh em Tiêu Thuận vào nhà. Dì nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chiến, thì thấy con trai mình chọn đúng người. Ba mẹ là giáo viên, anh trai là cảnh sát, lại còn là bạn thân của con trai mình. Vì vậy, xét về tính cách, bà thấy cậu hoàn toàn được hưởng trọn mười điểm.
Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác vào nhà. Vừa bước chân vào tới cửa, cậu thấy ngồi trên đi- văng là một cụ bà chừng tám mươi tuổi đang xem ipad. Đặc biệt, là cụ đang chơi game.
Tiêu Chiến còn đang há hốc mồm nhìn bà cụ, thì bà cụ ngẩng mặt lên nhìn cậu chằm chằm rồi nói:
- Sau lưng thằng Thuận là cái đứa con chờ qua Tết hỏi cưới nó đó hả, Nhất Bác?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip