Đứng trong căn hộ rộng khoảng một trăm mét vuông nằm ở giữa hai toà chung cư cao cấp, phòng khách còn có tầm nhìn ra một khu vườn nho nhỏ bên dưới, Tiêu Chiến bất động phải hơn năm phút. Đợi đến khi trợ lí Ngô ậm ừ lên tiếng.
"Nhất Bác nói nếu không thích nội thất trong nhà anh có thể tuỳ ý thay đổi, nơi này là của anh, không cần phải xem sắc mặt của cậu ấy."
Ah, Tiêu Chiến thầm nghĩ, thế muốn đổi thì phải tự bỏ tiền túi ra à?
Nghĩ xong anh cũng tự nhiên mà bật cười, cảm thấy điều kiện của mình đúng là tép riu so với ông chủ Vương, ngay cả việc mua nội thất cũng thành trở ngại trong khi người ta sớm đã hào phóng đến mức đem cả căn hộ để bao nuôi tình nhân.
"Không cần đổi đâu, đều rất hợp với tôi."
Không hợp cũng chả dư dả tiền để đổi.
.
Qua một tuần sau đó, Vương Nhất Bác mới lần đầu đến làm khách ngay tại căn hộ của chính mình đứng tên.
Cậu còn rất đúng thủ tục mang đến một chú Mèo thần tài làm quà tân gia. Tiêu Chiến không biết nên khóc hay cười, cuối cùng mới chật vật nói được hai tiếng "Cảm ơn".
Để Vương Nhất Bác tuỳ ý trong phòng khách, anh vào bếp nấu vài món ăn, muốn cùng người kia dùng bữa tối, mà cậu cũng không có vẻ gì là từ chối. Thậm chí lúc cơm canh còn chưa dọn lên bàn, anh đã thấy cậu lò dò đi đến lấy chén đũa bày biện.
"Em không cần làm gì đâu, cứ ngồi chơi thôi, bao giờ xong xuôi anh sẽ gọi."
"Chơi cái gì?"
Vương Nhất Bác không lạnh không nóng đáp.
"..."
Tiêu Chiến biết bản thân vô vị, kéo theo lối sống cũng vô vị, căn bản là không có mấy thứ tiêu khiển như những người có tiền.
"Lúc rảnh anh thường làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác vừa nhìn Tiêu Chiến cắt hành vừa hỏi. Hiếm hoi lắm cậu mới tạo chủ đề nói chuyện, lại còn không phải trên giường mà cũng không liên quan đến vấn đề giường chiếu, Tiêu Chiến ngạc nhiên đến mức run tay mém cắt trúng tay mình.
"Anh á?"
"Thì lên mạng thôi, xem phim, thưởng trà, trồng cây, đi siêu thị, giặt quần áo,..."
Tiêu Chiến chột dạ, thực chất anh chỉ mới dọn đến đây hai ngày trước, mấy ngày kia phải sắp xếp trả nhà cũ còn gì.
Thật ra anh không hoàn toàn đồng ý nghỉ công việc hiện tại, cũng không muốn dọn đến nơi này. Dù điều kiện sống của anh thua xa Vương Nhất Bác, nhưng ít nhiều anh vẫn hài lòng với nó, khéo mấy năm nữa có thể dư dả về quê mua nhà trả góp, cưới vợ sinh con, phụng dưỡng cha mẹ già cũng nên.
Nhưng giữa đường đột nhiên bị cái người nào đó nhảy ra ngáng chân...
Vương Nhất Bác còn nói sẽ giới thiệu cho anh một việc làm tốt hơn. Tiêu Chiến nhận không nổi một đôi ân huệ cho nhà cho việc làm, nên cuối cùng cả hai thỏa hiệp anh chỉ dọn qua nơi này ở, giấy tờ nhà anh càng không muốn đụng tới, còn công việc giao hàng anh vẫn sẽ tiếp tục, một thời gian sau hẵn tính đến chuyện khác.
Tiêu Chiến lần đầu trải nghiệm cảm giác được bao nuôi, vô cùng không quen, không thể thích nghi.
.
Cơm nước xong xuôi, Vương Nhất Bác mới hai tiếng trước còn đem quà tân gia đến, giờ đã tự nhiên như chủ nhà đem quần áo đi tắm. Tuần trước lúc trợ lí Ngô dắt Tiêu Chiến đến xem nhà cũng đã "tiện tay" đem đồ dùng sinh hoạt cá nhân và vài bộ quần áo đủ để Vương đại nhân đại giá quang lâm ba ngày ba đêm.
Đại khái là Tiêu Chiến biết rõ tối nay mình phải làm gì, nhưng vẫn còn quá sớm để lên giường ngủ, cũng mới vừa ăn no xong, cho nên anh đề nghị.
"Hay là chúng ta đi dạo một vòng dưới tiểu khu đi."
Vương Nhất Bác hỏi lại.
"Đi dạo?"
Tiêu Chiến à một tiếng vỡ lẽ, Vương đại minh tinh sao có thể thong dong đi dạo cơ chứ, hơn nữa mình là ai mà có tư cách để người ta phải làm loại hành động nguy hiểm này.
"Không không, anh quá phận rồi, ở nhà xem phim vậy." - Anh sửa lời.
Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn anh hồi lâu, cuối cùng quay mặt chỗ khác rồi mới lên tiếng.
"Tôi thật sự nghe không rõ nên mới hỏi lại, anh không cần nghĩ nhiều như vậy đâu."
Tiêu Chiến tít mắt cười.
"Không có không có, anh đâu có nghĩ nhiều gì đâu."
.
Hai người chọn bộ một phim đề tài siêu nhiên tương đối cũ, vừa bóc hạt dẻ vừa xem.
Chốc lát Tiêu Chiến lại quay sang nhìn người bên cạnh, có cảm giác chính mình đang sống trong ảo cảnh.
Lúc trước, thời gian Vương Nhất Bác lưu lại sau khi hoan ái gần như là chưa đầy mười lăm phút. Có lần cậu đang phát tiết thì chảy máu cam, sau đó anh còn chưa thể hỏi một câu "em có ổn không", Vương Nhất Bác đã rời đi.
Hiện tại lại đến cùng anh ăn cơm tối, ngồi xem phim, thậm chí lâu lâu còn bóc hạt dẻ cho anh. Một Vương Nhất Bác như vậy, thật sự tồn tại sao?
"Lúc đó anh tự hỏi, giữa việc làm trợ lí sinh hoạt và bao nuôi thì có gì khác nhau..."
"bây giờ thì anh biết rồi."
Tiêu Chiến đuôi mắt cong cong nói với người bên cạnh.
Cậu bỏ một hạt dẻ vào miệng, nhai xong xuôi mới quay sang nhìn anh, bỏ lỡ trọn vẹn khoảnh khắc mắt anh chan chứa trăm nghìn tia động tâm.
"Khác như nào?"
"Thì là như này nè, lúc trước chúng ta... chúng ta còn không nói với nhau quá năm câu."
"Ừm."
"Lúc trước mỗi lần gặp mặt cũng đều vỏn vẹn chỉ có thể tính bằng phút."
"Bây giờ anh đổi ra đơn vị phút vẫn được đấy thôi."
"=.=!"
"Lúc trước... lúc trước em còn... em... quần áo anh toàn phải tự cởi bỏ, hiện tại lại được em bóc hạt dẻ cho..."
Ah.
Vương Nhất Bác cuối cùng không giấu nổi vẻ mặt muốn cười, còn quay sang chỗ khác mà cười cho thoả thích.
Sau khi cậu quay lại nhìn anh thì đã hoàn hảo biến đổi một vẻ mặt khác, khoé miệng vẫn nhếch lên đủ cong, phim đột ngột chuyển cảnh tối, Tiêu Chiến nhất thời không nhìn rõ mắt cậu có ý gì.
Vương Nhất Bác từ từ tiến đến gần anh.
Thôi xong, cái miệng hại cái thân quả thật là câu nói để đời trong mọi trường hợp mà.
Tiêu Chiến nuốt nước bọt, lại nghe trong tivi phát ra vài âm thanh ám muội.
Cái quỷ gì??? Phim siêu nhiên sao lại có cảnh này???
Vương Nhất Bác càng tiến anh lại càng ngả người ra phía sau mà né. Cuối cùng thành ra một tư thế tự nhiên không gì bằng, vừa vặn Vương Nhất Bác ở phía trên còn Tiêu Chiến anh nằm phía dưới.
Đã đến mức này, người đang chiếm thế thượng phong kia sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh. Cậu không nhanh không chậm đưa lưỡi liếm nhẹ một cái ngay khoé miệng người bên dưới. Quần áo ngủ mỏng tanh đã sớm phát giác ra bộ phận kia có phản ứng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn từng chút một nhấp nháp ngay khoé môi. Tiêu Chiến ngứa ngáy tự động đưa đầu lưỡi ra, quấn chặt lấy môi đối phương. Trước sự chủ động hơn thường ngày như này, Vương Nhất Bác đột nhiên dừng hẳn mấy giây, Tiêu Chiến không biết mình có lầm không khi trong vài giây ngắn ngủi đó, anh cảm nhận được tim Vương Nhất Bác đập lệch một nhịp.
Cậu cắn nhẹ lên vành tai anh thì thầm.
"Tôi có thể bóc hạt dẻ cho anh..."
"... nhưng phiền anh vẫn phải tự cởi bỏ quần áo."
— — — — — — — —
Dù đã trễ nhưng mình vẫn muốn nói là "Chúc mừng một năm A Lệnh aka Trần Tổng debut nha" =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip