16. Quá khứ của Vương thiếu gia

Dì Lâm quả thật rất tốt, những ngày không có Vương Nhất Bác ở đây, dì chăm sóc Tiêu Chiến rất chu đáo. Trước khi đi Vương Nhất Bác chỉ nói với anh dì là giúp việc lâu năm ở nhà cậu, Tiêu Chiến chỉ đơn giản nghĩ nhà Vương Nhất Bác hẳn là khá giả đi. Dì Lâm nấu ăn rất ngon, rất vừa miệng, thậm chí Tiêu Chiến có thể học thêm vài món khác từ dì. Dì Lâm lại quá hiểu tính nết của cậu chủ nhà mình. Từ bé đến lớn Vương Nhất Bác đều một tay dì chăm sóc. Thằng bé này ngoài những thứ thứ đặc biệt yêu thích như motor, trượt ván, lắp ghép hoặc cái gì tròn tròn quay quay trên dây gì đó, thì chưa thấy cậu ta có hứng thú gì khác, bạn bè cũng có rất ít, hoàn toàn lãnh đạm với mọi thứ. Nhưng giờ đây dường như đã có một ngoại lệ, đó là Tiêu Chiến.

Lúc đến đây dì đã rất ngạc nhiên khi nhìn thái độ của cậu chủ nhà mình với Tiêu Chiến, một bộ dáng ôn nhu, quan tâm hết mực, lại còn tùy ý cho anh vuốt đầu nựng má. Vừa nhìn đã biết người này rất quan trọng. Dì Lâm cười dịu dàng, bạn bè cũng được, mà quan hệ kia cũng chẳng sao, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc vốn đã lâu rồi không xuất hiện trên mặt Vương Nhất Bác, dì cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Huống hồ ấn tượng của dì về Tiêu Chiến quả thật không tồi. Đây là một chàng trai ấm áp, ổn trọng, suy nghĩ lại trưởng thành. Dù dì không hiểu rõ lắm về giới giải trí, nhưng trong thâm tâm luôn không có cái nhìn tốt lắm về người trong giới này, cứ nghĩ hầu hết đều là dạng người có chút tiếng tăm nên đều đem người khác đặt dưới chân xem thường. Xem ra Tiêu Chiến một lần nữa là một ngoại lệ. Tất nhiên dì không biết được chuyện của Tiêu Chiến, chỉ nghe Vương Nhất Bác nói anh ấy là một nghệ sĩ tài năng, một diễn viên có thực lực, còn nhiệt tình giới thiệu đến dì những bộ phim Tiêu Chiến từng đóng. Dì Lâm bộ dáng hài lòng, nhủ thầm nhất định phải dành thời gian xem thử mới được.

Tiêu Chiến lúc này đang trợn mắt há mồm, đánh rơi cả điều khiển TV anh đang cầm trong tay để nghịch trong lúc buồn chán.

"Gì cơ? Dì nói... đi đi đi chợ bằng Lamborghini?"

Dì Lâm tặc lưỡi, đôi tay thoăn thoắt lấy ra bó rau trong túi ra để lên bàn.

"Ui giời, tôi có biết xe gì, chỉ nghe mấy anh tài xế bảo là lão gia thích mấy chiếc như vậy, xe gì tên nghe kì chết, cứ nghe bọn họ nói Lam bò Lam bò gì đấy, buồn cười nhở."

Tiêu Chiến gương mặt vẫn còn đờ đẫn, tay lại theo phản xạ với lấy vài cọng rau ra nhặt. Dì Lâm cũng không ý kiến, cứ để anh phụ một tay. Vài ngày ở chung dì cũng ít nhiều hiểu được tính nết người này. Tiêu Chiến không muốn bị coi là tàn tật. Chân không đi được, nhưng tay lại lành lặn a. Anh muốn giúp, dì không cản được, thành ra hai người vui vui vẻ vẻ cùng nhau làm.

"Thật luôn hả dì?" - Tiêu Chiến vẫn chưa hết kinh ngạc - "Lão gia... ba của Vương Nhất Bác thích siêu xe à?"

"Ừ, tôi làm giúp việc ở nhà Vương gia ngót nghét cũng hơn 20 năm, từ khi Vương thiếu gia còn chưa ra đời cơ. Vương lão gia ngoài phu nhân ra thì đam mê nhất là xe. Hầu như dòng xe nào cũng được ông đem về trưng bày. Lão gia có hẳn ga-ra trưng bày riêng ý. Tôi thì không rành mấy cái đó, chỉ biết là nơi đó toàn xe đắt tiền, có khi tôi làm cả đời cũng không mua nổi ý chứ. À còn có mấy chiếc ngộ lắm nhé, cửa xe gì đâu mà có hai cái, còn không mở ra đâu, bấm nút cái là nó nâng lên, nhìn như cánh chim ấy..."

Dì Lâm say mê diễn tả, Tiêu Chiến dần dần nhận ra cậu nhóc Vương Nhất Bác kia thân phận không hề nhỏ, quả thực hù chết người rồi. Tiêu Chiến lại nổi lên cơn tò mò, tay vẫn đều đặn nhặt rau, rướn người hỏi dì Lâm.

"Dì, Vương Nhất Bác lúc nhỏ thế nào ạ?"

Dì Lâm nghe nhắc đến liền nở nụ cười không giấu được hoài niệm.

"Cậu chủ ấy hả, hồi bé nghịch lắm, nhưng là một đứa bé đáng yêu. Từ nhỏ vốn sôi nổi hoạt bát, có chút hiếu động, nhưng đối với mọi người xung quanh lại rất ngoan, rất nghe lời. Tôi khi ấy cùng Vương phu nhân ngày ngày bồi cậu chủ cũng phát mệt, hết chạy đông chạy tây, rồi trốn trong biệt thự mặc cho ai nấy lo lắng đi tìm. Lúc ấy tuy ngày nào cũng ồn ào huyên náo nhưng không khí lại vô cùng hạnh phúc ấm áp..."

Nói đến đây, dì Lâm buông một hơi thở dài, gương mặt trầm đi chút ít.

"...lại nói đến sau đó, khi cậu chủ lên 10 tuổi, Vương gia xảy ra biến cố. Có một ngày cậu chủ năn nỉ Vương phu nhân đi công viên giải trí, dù còn bận việc nhưng vì chiều con nên Vương phu nhân cùng Vương lão gia vẫn sắp xếp dẫn cậu chủ đi. Không ngờ trên đường về... xe họ gặp tai nạn... Vương phu nhân vì bảo vệ cậu chủ mà bị thương nặng... mất trên đường đi bệnh viện..."

Tiêu Chiến lặng người nghe dì Lâm kể lại chuyện quá khứ của Vương Nhất Bác, tâm Tiêu Chiến khẽ động. Anh như vừa bước vào thế giới của cậu, mở cánh cửa bước vào, có hạnh phúc, cũng có khổ đau.

"Sau khi Vương phu nhân mất, Vương gia không còn như trước nữa, không còn tiếng cười nói, không còn không khí ấm áp nữa. Vương lão gia đau buồn cái chết của vợ, Vương phu nhân là tình yêu cả đời của ông, bà mất đi như rút của ông một nửa sinh mạng. Vương lão gia tự trách bản thân vì hôm xảy ra tai nạn ông là người cầm lái. Vương lão gia luôn tự dằn vặt bản thân mình về chuyện này, từ đó tính tình cũng thay đổi, hay nóng giận, không còn vui vẻ như trước, hay nhốt mình trong thư phòng nhìn ảnh Vương phu nhân. Còn cậu chủ, cậu ấy..."

Dì Lâm dừng một chút, lại khẽ thở dài. Nhắc đến Vương Nhất Bác, dì Lâm đau lòng không thôi.

"Cậu chủ từ ngày Vương phu nhân mất cũng không còn như trước. Cậu luôn tự trách bản thân, vì bảo vệ cậu mà mẹ bị thương nặng, cuối cùng rời xa cậu mãi mãi. Lại thêm thái độ của Vương lão gia, cậu chủ càng sâu sắc hơn cho rằng tất cả mọi tôi lỗi đều do mình. Hai cha con họ, ai cũng cứng đầu cố chấp, đều tự mình gánh vác mọi chuyện, dần già cứ thế tình cảm tách biệt. Cậu chủ từ đó về sau không còn vui vẻ như trước, cả ngày bộ dáng lạnh lùng, gương mặt lại không chút biểu cảm. Cậu ấy luôn xây lên một bức tường kiên cố xung quanh để che đi cảm xúc thật trong lòng. Có lẽ đời này việc cậu ấy không muốn nhất là làm gánh nặng cho người khác, để người khác vì mình mà khổ sở, nó là vết thương lòng, là giới hạn của cậu ấy."

Dì Lâm rũ mắt nhìn mớ rau trong tay, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

"Thật ra tôi biết Vương lão gia rất thương cậu chủ, cả cậu cũng vậy, luôn yêu quý kính nể ba cậu. Nhưng hẳn là trong lòng họ còn có bức tường vô hình ngăn cách. Biết là không phải lỗi của người kia, lại chẳng nhận ra cũng không phải là lỗi của mình. Chẳng phải lỗi ở ai cả, chỉ là trong tâm họ quá đau đớn, không cho phép bản thân tự tha thứ thôi. Cậu chủ lớn lên vẫn luôn độc lập, lạnh lùng như vậy. Cậu cũng không có ý định nối nghiệp gia đình, tự mình muốn vào giới giải trí. Vương lão gia ban đầu cũng phản đối gay gắt lắm, nhưng rồi hai người họ một ngày kia đối mặt với nhau, sự kiên quyết của cậu chủ làm Vương lão gia nhớ đến phu nhân, đêm đó đã kiên định vững vàng ôm chặt cậu vào lòng che chở, mặc cho chiếc xe lăn vòng rồi lật úp. Khi được đưa ra bà ấy vẫn vững vàng ôm lấy cậu. Có lẽ Vương lão gia nhớ về bà ấy, liền không thể làm gì mà đồng ý. Từ đó quan hệ của hai cha con họ khá lên chút ít. Dù vẫn còn gượng gạo nhưng tốt hơn trước nhiều. Cậu chủ lâu lâu còn về nhà thăm Vương lão gia, còn trêu chọc ông ấy đến tức giận mới thôi."

Dì Lâm không nhịn được bất cười. Kể đến đây bó rau cũng nhặt gần hết, chỉ còn lại vài cọng đang trên tay Tiêu Chiến, anh nghe chăm chú đến độ quên luôn việc nhặt rau, chỉ cầm lấy vân vê một hồi.

Tiêu Chiến trong lòng ngổn ngang trăm mối, thâm tâm khẽ gợn lên vài cơn sóng nhỏ. Không ngờ nhóc con của anh lại có quá khứ đau buồn đến vậy. Trước đây hẳn cậu rất hạnh phúc. Tiêu Chiến tưởng tượng được một Vương Nhất Bác nhỏ xíu, tươi cười rạng rỡ, ngón tay tròn ủm cầm cỏ đuôi chó chạy khắp sân, miệng còn vang lên tiếng cười khanh khách trong trẻo. Hình ảnh này rất ấm áp, rất động lòng người, cũng khiến trong lòng dấy lên một trận xót xa khó tả.

"Cậu Tiêu, tôi thực sự chưa thấy cậu chủ thực tâm đãi ngộ ai như vậy. Cậu chủ rất ít bạn bè, đối với mọi việc đều dửng dưng hờ hững. Ngoài những sở thích đặc biệt, chưa từng ai khiến cậu ấy để tâm. Cậu Tiêu là người duy nhất khiến cậu chủ thay đổi nhiều như vậy..."

Dì dừng một chút, nắm lấy tay Tiêu Chiến, giọng nói ôn hòa dễ chịu mang theo ngữ khí như bị đè nén quá lâu, nay liền có cơ hội bộc phát ra ngoài.

"Cậu Tiêu, từ góc độ người ngoài, tôi cảm thấy cậu là người rất quan trọng với cậu chủ. Mong cậu có thể giúp cậu ấy thoát ra khỏi bóng tối kia, khuyên cậu ấy đừng mái sống trong quá khứ như vậy nữa."

Tiêu Chiến bất chợt mỉm cười, nhớ lại bộ mặt cùn con hờn dỗi của Vương Nhất Bác, anh liền cảm thấy được làm người quan trọng của ai kia quả thật quá may mắn rồi.

Tối đó Tiêu Chiến trằn trọc trên giường, tâm lại bay mãi về cậu con trai đang ở Hàng Châu, hoàn toàn không thể nào ngủ được.

Tiêu Chiến nhớ lại lời của dì Lâm, rất muốn được gặp Vương Nhất Bác, ít ra được nghe giọng của cậu.

Tiêu Chiến nhớ nhóc con nhà mình chết đi được.

Tiêu Chiến nhấc máy gọi cho cậu nhỏ. Sau một hồi 'tút' dài không ai bắt máy, anh đoán cậu chắc đang phải quay phim. Lần trước có nghe Vương Nhất Bác kể bộ phim ngắn cổ trang này chủ yếu quay cảnh ban đêm của vùng núi, còn than thở một hơi dài việc thiếu ngủ thế nào, Tiêu Chiến nghe xong xót hết cả ruột gan.

Chần chờ một lúc, Tiêu Chiến gửi một tin nhắn thoại vào hộp thư cho Vương Nhất Bác, gửi xong còn tủm tỉm cười ngây ngốc. Anh tự giễu chính mình, già rồi, 28 rồi mà còn ngại ngại ngùng ngùng như mấy cậu trai trẻ mới biết yêu, mất mặt chết đi được.

Tiêu Chiến buồn chán nằm trên giường chơi game, thỉnh thoảng còn đưa tay gãi gãi lên phần chân bó bột, dạo này bắt đầu cảm thấy ngứa trong xương, chứng tỏ đang phục hồi rất tốt a.

Điện thoại báo tin nhắn đến, Tiêu Chiến vui mừng nhanh tay bấm vào nhưng lại là của Uông Trác Thành. Anh có chút thất vọng, khuôn mặt ỉu xìu.

[Uông tiểu thư: Trả tiền công cho lão tử!!!

Chiến Chiến: Mọi việc thế nào?

Uông tiểu thư: Đã xong.
Xong tôi mới đòi tiền.
Trước giờ chưa từng làm ăn bát nháo.

Chiến Chiến: Rồi rồi.
Cô ta có phản ứng gì không?

Uông tiểu thư: Mess lại, cũng có gọi.
Tất nhiên đều không được.

Chiến Chiến: Gửi cho tôi đoạn mess.
Cả phần của cậu nữa.

Uông tiểu thư: *icon khinh bỉ* Sao?
Không tin tôi à?

Chiến Chiến: Nói gì vậy chứ?
Tôi cần nắm bắt mọi chuyện.

Uông tiểu thư đã gửi 1 file đính kèm.

Uông tiểu thư: Còn việc lần trước.
Cậu tìm cách lấy điện thoại của hắn gọi vào số hôm nọ tôi gửi.
Khi đó tôi mới cài virus vào được.

Chiến Chiến: Ok Ok 👌👌👌

Uông tiểu thư: Tiền công đâu?

Chiến Chiến: Bạn bè huần hòe gì suốt ngày đòi tiền.

Uông tiểu thư: Tiên sư! Bạn bè không cần sống à. Nói nhiều xòe tiền đây.

Chiến Chiến: Xong việc sẽ gửi tiền, còn kèm thưởng, yên tâm.

Uông tiểu thư: Tin được không?

Chiến Chiến đã ofline!]

Uông Trác Thành: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip