13.
"Từ lúc gặp anh, tôi đã tự đặt ra cho mình một nhiệm vụ phải bảo vệ cho anh thật tốt.."
(Bác Chiến) Tiểu Bằng Hữu Đặc Biệt
"Anh đừng có như vậy nữa, tôi sợ đến lúc nào đó sẽ không thể bảo vệ được anh..."
Tiêu Chiến đặt cằm lên bả vai của Vương Nhất Bác, mắt hơi rũ xuống như đang suy nghĩ việc gì đó, lời nói vừa rồi của cậu làm anh khẽ giật mình.
Tiêu Chiến hỏi lại :"Hửm? Cái gì cơ?"
Nhất Bác vừa chậm rãi bước đi vừa nói :"Trước khi tôi đến anh cũng như thế sao? Làm cái gì cũng phải nghĩ cho mình đã chứ?"
Tiêu Chiến nhẹ lắc đầu, cằm theo đó cũng cạ cạ vào vai Vương Nhất Bác, anh trả lời bằng chất giọng trầm trầm:
"Ai cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình thì xã hội này sẽ như thế nào?"
"Đừng nghĩ nhiều nữa mà, dù gì nó cũng chỉ là đứa trẻ không có tội tình, cứu nó một mạng biết đâu sau này nó lại cứu nhiều người khác"
Nhất Bác :"Anh thật là.. không nói nổi"
Tiêu Chiến im lặng một lúc, dè dặt cất giọng, đầu cũng không tựa nữa mà ngẩng lên khá nghiêm túc :" Nhất Bác, lúc sáng là giận thật sao?"
Nghe câu hỏi, Nhất Bác hơi cúi đầu có lẽ đang hồi tưởng lại một chút về việc đó, cậu đáp :"Ừ"
"Tại sao? Nếu như cậu yêu người đó, muốn ở bên cạnh hay gì gì với người ta thì chỉ cần giữ hình tượng với người ta là được rồi. Cáu với tôi làm gì?"
Tiêu Chiến vừa nói vừa tỏ vẻ bất bình, anh thật sự không thích bộ mặt lạnh nhạt đó của Vương Nhất Bác chút nào, cảm giác rất khó chịu.
Bởi vì người đó là anh.
Thật sự nói thẳng thì có vẻ không hay cho lắm, Nhất Bác trầm giọng :"Người ta muốn nói gì về tôi cũng không sao, nhưng anh thì không được!"
Tôi chỉ muốn anh xem tôi là một người bình thường..
Tiêu Chiến hơi nhướn mày, tất nhiên là bộ dạng này Vương Nhất Bác không hề nhìn thấy, cậu là đang cõng anh mà!
Cậu cần giữ hình tượng trước người mà cậu yêu, cậu không muốn người đó nói thế này thế kia về cậu, sau đó thì nói tôi phải như thế.
Điều này là đang ám chỉ thứ gì?
Tiêu Chiến ngờ vực hỏi lại :"Lí do?"
Nhất Bác đáp :"Có một số việc nếu anh tự mình tìm câu trả lời sẽ tốt hơn, bởi vì nếu nói thẳng chưa chắc anh đã chấp nhận được.."
Hơi chán một chút.
Tiêu Chiến nghe vậy cũng không buồn hỏi nữa, vẻ mệt mỏi ban đầu lại tràn về, cộng với âm thanh Vương Nhất Bác phát ra khiến anh muốn ngủ một giấc, giọng nói của cậu lúc nói chuyện với anh thật sự êm tai vô cùng.
Trầm lắng và trưởng thành.
Tiểu bằng hữu này tuy nhỏ tuổi hơn anh, nhưng ngoại hình lại cao lớn hơn, tính cách khá yên tĩnh, nói thật thì sống chung một khoảng thời anh vẫn không thể chắc chắn mình hiểu rõ về người này.
Điều rèn luyện được một người trẻ tuổi như vậy có lẽ vì ở hành tinh xa xôi nào đó, nơi cậu ấy sinh ra người ta không có tình yêu, không có sự quan tâm giúp đỡ lẫn nhau..
Tiêu Chiến cũng không biết tại sao mình lại nghĩ nhiều về người này như vậy, là tò mò sao hay là vì nguyên nhân xa vời nào khác?
Dường như bản thân đã để tâm rất nhiều, có chút mong muốn chăm sóc và bảo vệ cậu.. Mặc dù từ lúc gặp nhau đến bây giờ, Vương Nhất Bác luôn là người che chắn bảo vệ anh từng chút một!
Anh dạo này rất mờ mịt với đầu óc của mình, lạc lối đến mệt mỏi.
Hai tay khẽ siết cổ Vương Nhất Bác lại, anh gục đầu vào vai cậu, giọng nói nhỏ như thì thầm vào tai :
"Cảm ơn Vương Nhất Bác"
Cãi bướng là vậy nhưng nếu hôm nay cậu không xuất hiện tôi có lẽ đã bỏ mạng rồi..
Vương Nhất Bác có chút giật mình bởi hành động đó, hơi không hiểu anh đang muốn làm gì.
Cậu hơi nghiêng đầu nhìn vào gương mặt đang nhắm nghiền mắt trên vai mình, ở một khoảng cách rất gần..
"Cần phải nói lời cảm ơn sao?"
"Từ lúc gặp anh, tôi đã tự đặt ra cho mình một nhiệm vụ phải bảo vệ cho anh thật tốt"
"An nguy của bản thân mình dường như cũng không còn quan trọng nữa.."
Những lời nói nửa tâm sự nửa tâm tình, ấm lòng biết bao nhiêu, chỉ đáng tiếc..
Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe được lời nào, anh đã chìm vào giấc ngủ mất rồi, ngay cả ánh mắt đăm chiêu dán vào mặt mình cũng không hay biết.
Với anh mà nói hôm nay là một ngày rất dài, rất nhiều việc xảy ra.
Là lần đầu Vương Nhất Bác cáu gắt không để ý đến anh, là một ngày dài quần quật làm việc từ sáng đến tối, là một lần xém mất mạng, Vương Nhất Bác lại xuất hiện đánh bay nguy nan...
Là khoảng thời gian khiến anh nhận ra dường như trong trái tim bốn ngăn của mình có một thứ xinh đẹp nào đó đang hình thành!
Trên con phố lớn, không người qua lại tĩnh mịch yên ắng, chỉ còn ánh đèn rọi xuống mặt đường, Nhất Bác vẫn đều đều cất bước đi không muốn bất kì sự tác động nào làm người kia thức giấc.
Anh đem mình bảo vệ nhân loại, tôi sẽ luôn ở phía sau bảo vệ cho anh...
Cả đời này nhất định không thay đổi!
-----
Vào một buổi chiều, hoàng hôn dần buông, mọi hoạt động cũng mang theo chút mệt mỏi não nề...
Nhất Bác đang đẩy xe hành lí của đoàn khách mới đến ở sảnh của chi nhánh, quản lí đến và gọi cậu
"Cậu Vương"
Nhất Bác dừng tay, đáp lời :" Có việc gì cần làm sao?"
"Cậu sắp xong việc rồi chứ?"
Nhất Bác gật đầu :"Đẩy xe này đến cho khách ở tầng 2 là hoàn tất rồi"
"Lát nữa, tổ nhân viên của chúng ta tổ chức một buổi liên hoan nhỏ, cậu có thể tham gia không?"
Cậu nghĩ một chút rồi đáp :" Nghĩa là hôm nay được tan ca sớm?"
"Ừ, có lẽ cậu chưa nghe! Cấp trên vừa báo xuống, tổ nhân viên được tan sớm một hôm. Cũng chả biết lí do gì nữa, được nghỉ sớm anh em rủ nhau làm một chầu! Cậu đi chứ?"
Nhất Bác lấy điện thoại trong túi, nhìn mấy con số báo giờ trên màn hình một lúc rồi đáp :"Tôi chắc là không tham gia được rồi! Xin lỗi mọi người vậy"
"Tiếc thật!"
"Nhưng cũng không sao đâu, mọi người còn làm chung, cơ hội dài dài. Tôi đi trước nhé? Cậu làm nốt đi rồi về sau"
"Được rồi, chào anh"
Người quản lí nghe hết lời của Nhất Bác, mỉm cười một cái rồi quay bước đi. Nhất Bác cũng cất điện thoại về chỗ cũ, môi hơi cong lên nhanh chóng đẩy xe hành lí đến nơi cần để, sau đó về nhà kho thay đồng phục và rời đi.
Bên này được nghỉ, chắc chắn bên đó cũng như thế.
Nhất Bác vừa đi vừa đút tay vào túi quần, nơi cậu đến là khách sạn chính - Tiêu Chiến làm việc.
Cả hai tuy sống chung nhưng từ lúc làm việc ở hai nơi riêng biệt thì giờ giấc cũng khác đi, về nhà mệt mỏi chỉ có lăn vào ngủ.
Nhất Bác rất muốn tìm một khoảng thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với anh. Thật ra thì ai cũng vậy, thử tương tư ai đó đi mà xem, suốt ngày sẽ chỉ muốn gặp mặt, trò chuyện với người đó.
Một lúc đã đến nơi, Vương Nhất Bác đứng đối lưng với cửa vào của khách sạn, bật điện thoại đợi vài giây, cất giọng :"Anh tan chưa?"
"Rồi, nhưng vẫn còn ở khách sạn"
"Ra đây"
"Hả?"
"Tôi ở ngoài này"
Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên một chút, anh nhanh chóng thay đồng phục, chào mọi người rồi rời đi, thật ra là có vui vui một xíu xìu xiu.
Bước đến sảnh đã nhìn ra bóng lưng của Vương Nhất Bác ở bên ngoài, anh chạy thật nhanh ra từ phía sau dùng cánh tay siết cổ Vương Nhất Bác.
Cậu hơi mất thăng bằng nghiêng người về phía trước nhưng chung quy vẫn là chống cự được.
"Anh bày trò gì vậy hả?"
Tiêu Chiến không buông tay :" Hôm nay có bệnh sao? Đến đây làm gì?"
Nhất Bác :" Đến tìm anh chứ làm gì?Bây giờ làm gì anh về nhà hay đi ăn gì đó không?"
"Cậu muốn thế nào cũng được."
Có một thứ niềm vui gọi là cả hai đều vui nhưng chỉ nghĩ chỉ có bản thân mới vui :)))
-----
👋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip