15.

"Là tôi thích cậu, là tôi nói hết, Nhất Bác ca được rồi!"

(Bác Chiến) Tiểu Bằng Hữu Đặc Biệt

Vi vu từng cơn lạnh ngắt, mùa đông đã vươn mình vào thành phố..

Gió mùa tràn về, bầu trời ảm đạm không còn trong xanh, những đám mây lững lờ trôi cũng biến mất thay vào đó là một màu xám xịt.

Cái lạnh khắc nghiệt và đường phố cũng ít nhộn nhịp hơn thường lệ. Làn gió mang theo hơi khô lạnh làm thời tiết trở nên hanh hơn.

Tiêu Chiến cả người chôn vào chăn dày, bị quấy rầy bởi tiếng chuông báo thức, anh với một tay tắt nó đi rồi lại vùi vào chăn.

Hôm qua rõ ràng chỉ uống vài ly mà đầu óc choáng váng đến tột độ. Nhưng mà, đồng hồ reo, cũng nên thức dậy rồi.

Anh lười biếng mở mắt ra, đặt ngay tầm nhìn là đôi đồng tử đen nâu và cả gương mặt của Vương Nhất Bác.

Người ta thường nói khi con người yêu nhau họ thường trở nên ấu trĩ và khác thường hơn bao giờ hết, điều đó chính là đặt vào trường hợp này, quả thực không sai.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chiến tự dưng chợt nhíu mày lại, hỏi :" Vương Nhất Bác sao lại ở đây?"

Nhất Bác cong môi mỉm cười :" Không ở đây thì ở đâu?"

Mắt Tiêu Chiến nheo lại thêm một chút, tầm nhìn của anh càng bị thu nhỏ.

Định dạng lại tình hình, ờ .. Vương Nhất Bác đang ôm anh như ôm một con mèo lười, chôn vùi cả mình trong chăn còn cả cái ánh mắt với nụ cười kia..

Nhất Bác cất giọng ôn nhu cùng, đúng kiểu bạn trai Trái Đất mẫu mực :" Lạnh không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, giọng nói hơi khàn và nhỏ vì chưa tỉnh ngủ :" Nhất Bác, cậu.. hôm qua là nói thật sao?"

- Người tôi có thể yêu chỉ có anh, duy nhất anh thôi.

- Tôi sẽ không đi đâu hết, sẽ ở đây cõng anh hết những năm tháng của cuộc đời này

Nhất Bác đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc gần mắt anh :" Tất nhiên là thật, anh còn nhớ sao?"

Tiêu Chiến :" Có thể quên à?"

"Vậy.. người mà cậu từng kể trước đây là tôi?"

Nhất Bác dùng ngón tay gõ vào mũi anh :" Là Tiêu Chiến chứ không phải anh :)"

"Nhất Bác thật sự thích tôi á?"

"Thích anh, đặc biệt thích anh, cực kì thích anh"

Tiêu Chiến :".."

Nhất Bác tiếp lời :" Đồ ngốc nhà anh, sao có thể nghĩ rằng tôi đã yêu ai?"

"Còn có cái gì tệ hại hơn có thể nghĩ ra không?"

Tiêu Chiến bĩu môi như một đứa trẻ làm nũng :" Lại mắng người"

Rõ ràng anh đã hai mươi năm tuổi rồi, còn lớn hơn người bên cạnh vài tuổi, sao có thể.. Thật ra là chỉ có người nào nhìn thấy mới hiểu được.

Nhất Bác cười cười :" Không ngờ trong lòng anh, tôi cũng chiếm một vị trí quan trọng như vậy.."

Tiêu Chiến chợt lắc đầu :" Không không, cái cái đó là rượu nói, tôi không có nói à. Không có đâu"

Nhất Bác vò đầu tóc anh làm nó lộn xộn còn hơn lúc đầu :" Ừ, được lắm"

Nói rồi, cậu liền đanh mặt kéo chăn bước xuống giường bỏ đi ra ngoài, không nói thêm tiếng nào.

Tiêu Chiến đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi :" Lại dỗi? Học đâu không biết"

"Cứ tưởng trưởng thành hơn xưa?"

Nhoài người khỏi tấm chăn, anh ngồi dậy vươn vai vài cái, nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo lại bao trùm da thịt, vậy mà cái con người kia còn có sức lực để bày ra mấy trò trẻ con.

Bước chân xuống khỏi giường, anh cũng lò mò ra ngoài, bây giờ khoảng chừng 6h sáng thôi, nên giờ đi làm cũng không gấp cho lắm, cứ bình tĩnh mà dỗ "đứa trẻ" kia đã.

Tiêu Chiến bước xuống nhà, mặc quần thể thao dài và áo thun rộng, hai tay lồng vào nhau xoa xoa hai bên giống như tự ôm lấy mình vậy, bên ngoài nhiệt độ có vẻ còn thấp hơn trong phòng.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nghiêng người ra sau chống tay lên bàn mà uống nước, ý nghĩ làm hoà ban đầu của Tiêu Chiến liền biến mất.

Anh chầm chậm bước đi đến, đưa tay bóp đầu còn lại của chai nước, đạt được mục tiêu sau đó liền cười rồi bỏ chạy. Vương Nhất Bác bị nước dồn vào hai má phồng lên, xém tí nữa là "làm mưa".

Cậu nuốt vội ngụm nước, đặt chai xuống rồi đuổi theo người kia. Chẳng mấy chốc Tiêu Chiến bị bắt lại, cậu ôm chặt bụng anh, không để anh chạy nữa.

Tiêu Chiến hơi cúi đầu, cố gỡ tay Nhất Bác ra, nhưng vô dụng, thầm tự mắng mình vài câu, rồi đổi giọng :" Biết biết sai rồi Vương Nhất Bác"

"Không phải đang dỗi sao, dỗi tiếp đi, thả ra!"

"Đến giờ đi làm rồi, đừng có đùa nữa"

Nhất Bác ghé vào tai anh :" Tại anh chứ, trách ai"

"Biết rồi biết rồi."

"Là tôi thích cậu, cực kì thích cậu, là tôi nói hết, Nhất Bác ca được rồi!"

Nhất Bác bật cười buông lỏng tay thả Tiêu Chiến ra, còn nói :" Tôi đã làm gì anh đâu?"

Tiêu Chiến nhếch môi :" Đứa con nít xấu xa nhà cậu! Haiz thật sai lầm"

"Anh còn?"

Tiêu Chiến chợt lắc đầu liên tục vài cái :"Không có không có."

"Chuẩn bị đi làm thôi, trễ mất rồi"

Nhất Bác nhìn theo bước chân anh đi lên lầu, nhắc nhở :" Mặc ấm một chút, bên ngoài lạnh lắm đấy"

"Biết rồi"

Một chút thời gian ngắn ngủi của buổi sáng trôi qua, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau rời khỏi nhà, cách ăn mặc vẫn đơn giản như mọi ngày chỉ là thêm một chiếc áo khoác.

Áo khoác của Tiêu Chiến hơi tối màu dài đến ngang gối, anh đút một tay vào túi áo, chân bước đi toát lên vẻ phong trần vô cùng.

Nhất Bác lại mặc một chiếc áo hoodie đen, không đội mũ áo bí ẩn như mọi ngày, tâm trạng vui vẻ đến muốn bộc phát ra bên ngoài.

Hai người song song bước cạnh nhau, những luồng gió lạnh đầu mùa vẫn len lỏi qua từng ngóc ngách.

Vài chiếc lá khô rơi rụng xuống lề đường, cảnh vật cũng không còn vẻ đẹp dịu dàng của ánh nắng cuối thu nữa.. mang lại cho con người chút cảm giác thê lương.

Trong vòng tuần hoàn của thời gian, mùa đông là bức tranh có màu sắc kém tươi sáng nhất. Ta có thể thấy bầu trời, mặt đất và cây cối đôi khi chung một màu xám xịt, rét mướt và buồn xo để lại cho lòng người những cảm xúc khó tả.

Thời tiết thế này, chẳng mấy chốc vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi, nghĩ đến thôi cũng thấy thích thú.

Nhất Bác tiến lại sát gần Tiêu Chiến hơn, cậu nói :" Anh đưa tay đây"

Tiêu Chiến không nhìn cậu đáp lại :" Làm gì?"

Nhất Bác :" Thì đưa đây"

Tiêu Chiến đưa bàn tay phải, hơi mở như xoè ra năm ngón, sắp đông cứng vì không đút vào túi áo đến trước mặt. Nhất Bác dùng tay trái của mình, đan vào năm ngón tay anh rồi đặt cả mười ngón tay vào trong túi áo của mình.

"Sẽ bớt lạnh hơn đó"

Tiêu Chiến bật cười, một cảm giác hơi nóng truyền vào cả người, mặt dù nhiệt độ bên ngoài thì hoàn toàn ngược lại.

"Sến quá đi mất"

"Không sến chút nào, anh không thấy ấm hơn sao?"

"Ấm, thật sự rất ấm"

Căn bản, vào trời đông có một người ở bên cạnh là đã ấm lắm rồi.

Đều chân bước đi, chất giọng trầm trầm của Nhất Bác lại cất lên :" Tiêu Chiến"

"Làm làm sao?"

"Con người tôi rất dễ thay đổi đấy"

"Vậy sao?"

Nhất Bác gật đầu :" Hôm nay tôi thích anh, ngày mai thì sẽ thích anh nhiều hơn một chút nữa."

Tiêu Chiến mặt muốn đỏ hết cả lên,dù cười nhưng môi vẫn cố mím không phát tiếng, cái con người này thật sự là Nhất Bác lúc anh mới gặp sao?

"Thôi đi, ngốc chết đi được!"

"Thật mà."

Thì ra khi yêu nhau, cảm giác là như vậy, sự ấm áp lan toả khắp lồng ngực.

Mùa đông tuy có giá lạnh, nhưng chỉ cần tình yêu thương cũng đủ làm cho trái tim thêm ấm áp.

Tạo hóa sinh ra mùa đông có lẽ để làm cho người với người được gần nhau hơn. Mùa đông cũng không phải chỉ có bầu trời xám xịt, cái lạnh thấu xương, mùa đông sẽ trở nên ấm áp hơn nếu chúng ta biết truyền cho nhau hơi ấm giữa cuộc đời này.

-----
👋






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx#eira17