Chương 22. Xót Xa
Vương Nhất Bác thất thần bước ra từ nhà Trường Nhan, cậu vẫn không tin nổi những lời bà ta đã nói, mắt cậu đỏ ngầu, tâm trạng hỗn loạn.
Cậu cần phải gặp bà Vương ngay bây giờ, phải xác minh lại những lời cậu vừa nghe thấy.
Trong khi đó bà Vương vẫn đang ở nhà tranh cãi với ông Vương, bắt ông về nước lôi con trai về. Buông điện thoại xuống bà cố nén cảm xúc của mình, Vương Nhất Bác từ nhỏ luôn rất cứng đầu nhưng vẫn nghe lời bà vậy mà bây giờ chỉ vì một đứa con trai mà ngay cả mẹ nó cũng không muốn nhận nữa sao?
" Cộc cộc " Tiếng gõ cửa vang lên, bà nghe thấy quay đầu hỏi.
- Có chuyện gì?
- Bà chủ, cậu chủ về ạ, bảo có chuyện muốn nói.
Bà Vương bất ngờ, Nhất Bác chịu về nhà rồi sao có lẽ nào nghĩ thông suốt rồi.
- Bảo nó vào đây đi. Bà vội vàng bảo.
Vương Nhất Bác bước vào khuôn mặt phờ phạc, bà Vương thấy vậy lo lắng đi lại định cầm lấy tay cậu hỏi thì bị cậu hất ra. Tay bà chững lại anh mắt không giấu nổi bất ngờ nhìn con trai.
- Con có chuyện muốn hỏi? Giọng cậu lạnh lùng vang lên.
- Con đang có thái độ gì vậy hả? Bà Vương nghe vậy liền nổi giận.
- Con đã điều tra về chuyện của Tiêu Chiến, đã gặp mẹ kế của anh ấy....bà ta kể mọi chuyện với con hết rồi. Cậu vừa nói vừa cố hết sức nén giọng của mình.
Bà Vương nghe vậy bất động, mắt bà bối rối không dám nhìn vào cậu giọng bà cũng run run.
- Con đang nói cái quái gì vậy hả? Mẹ...mẹ không hiểu?
- Ba năm trước mẹ đưa tiền bảo mẹ kế của Tiêu Chiến đưa anh ấy vào bệnh viện, còn cho người xoá trí nhớ của con...có phải thật không?
- Con nói linh tinh cái gì vậy...mẹ không biết?
- Mẹ hãy trả lời thật cho con đi.
Nhưng bà vương không trả lời, cậu liền lại nắm lấy vai mẹ mình, gằn từng chữ.
- Mẹ nhìn thẳng vào con, mẹ trả lời thật lòng cho con?
Nhưng bà Vương vẫn tránh ánh mắt của cậu, gạt hai tay Vương Nhất Bác ra, im lặng. Nó đã phát hiện ra rồi bà có chối con trai bà cũng sẽ không tin bà.
Cậu thấy vậy gần như sụp xuống, cuối cùng không nhịn được nữa nước mắt chảy ra.
- Tại sao chứ? Tại sao mẹ lại đưa một người bình thường nhuốt vào bệnh viện, ba năm đó mẹ nghĩ xem anh ấy phải chịu đựng những gì?
Con sẽ không tha thứ cho mẹ, sẽ không....
Bà Vương quay người lại, bà có thể lại thấy được bộ dáng yếu đuối của cậu ba năm về trước lúc ấy cũng đang cầu xin cho cậu đi tìm Tiêu Chiến, bà nghẹn lời.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con, là mẹ luôn yêu thương con mới làm vậy.
- Vậy mẹ có nghĩ đến bố mẹ anh ấy cũng sẽ đau lòng thế nào khi con trai họ bị đối xử thế không? Hay tại vì bố mẹ anh ấy mất rồi, nên mẹ thích làm gì thì làm luôn rồi cho là mẹ đúng. Hôm ấy mẹ còn đánh anh ấy mẹ còn bảo anh ấy điên, còn muốn đưa anh ấy quay trở lại bệnh viện.....mẹ nghĩ xem, mẹ còn là con người không?
Mỗi lời chất vấn của cậu như chặn hết lời phản bác của bà, không tài nào trả lời lại được.
- Tại sao chứ, bọn con yêu nhau...tình yêu thì có gì sai trái, tại sao mẹ lại đối xử với anh ấy như vây?
- Còn việc xoá trí nhớ của con nữa, mẹ đưa con địa chỉ bác sĩ con muốn tìm ông ta.
——-
Tiêu Chiến về nhà trước sau đó chuẩn bị nấu nướng xong hết rồi mới gọi cho Vương Nhất Bác, chuông vừa đổ cậu đã bắt máy.
- Em về đến đâu rồi?
- Em sắp về đến nhà rồi, khoảng 20 phút nữa nhé. Cậu nhẹ giọng trả lời, trong lòng vẫn dâng lên sự chua xót, nó cứ nghẹn ở cổ cảm giác thật khó chịu, không còn ký ức cũ nên đây là lần đầu cậu có cảm giác vừa bất lực vừa đau khổ như thế, nhưng Tiêu Chiến đã chịu đựng mấy năm trời.
Trước khi vào nhà, cậu chỉnh lại quần áo tóc tai, cố vỗ cho khuôn mặt tươi tỉnh. Nhưng khi thấy Tiêu Chiến mở cửa tươi cười với cậu, cảm xúc lại dâng lên hốc mắt của cậu lại nóng ran.
Vương Nhất Bác ôm chầm lấy anh, lòng cậu đau đớn. Tiêu Chiến luôn chỉ nhắc lại những kỷ niệm đẹp của anh và cậu trước đây, chưa từng bao giờ nhắc tới việc anh bị mẹ cậu và mẹ kế đưa anh vào bệnh viện. Ba năm... ba năm ấy anh chỉ ở trong một căn phòng..
- Em sao thế hả Nhất Bác. Tiêu Chiến thấy bộ dáng của cậu hơi lạ lo lắng hỏi.
- Em không sao, cho em ôm anh một chút?
Thấy thế Tiêu Chiến cũng không hỏi nữa, vỗ vỗ lưng cậu an ủi. Nhưng anh vẫn rất lo lắng, có phải vì chuyện của mẹ cậu phản đối anh không?
Một lúc sau cậu buông anh ra, hai tai đưa lên xoa xoa má anh, trong mắt tràn ngập yêu thương. Tiêu Chiến cũng mỉm cười với cậu, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn hiện lên, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái, cậu bảo.
- Ngày mai em phải đi công tác đột xuất.
- Hả, mai à, em đi mấy ngày ?
- Um, cũng không biết mấy ngày nhưng sẽ về sớm với anh, ở nhà chờ em nhé.
- Anh...anh đi cùng được không? Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi.
Vương Nhất Bác có thể thấy được sự bất an trong ánh mắt anh, nhưng lần này cậu đi với bà Vương tìm bác sĩ đã xoá trí nhớ của cậu không thể dẫn anh đi được.
- Lần này công việc đột xuất chỉ mình em đi thôi, nhưng em sẽ về thật sớm sẽ không có chuyện gì đâu. Sáng nay em có nói chuyện với mẹ em rồi, mẹ sẽ không phản đối chuyện chúng ta nữa.
- Thật...thật không? Mẹ em bảo như vậy ư? Tiêu Chiến nghe xong ngạc nhiên túm lấy tay cậu, bà Vương thực sự đồng ý sao.
- Anh yên tâm, mẹ sẽ không phản đối nữa đâu.
Cậu lại nắm tay anh, hôn nhẹ lên sau đó lại hôn chụt vào môi Tiêu Chiến, trông bộ dáng anh đang khẩn trương mà cực kỳ đáng yêu.
Tiêu Chiến thật sự rất bất ngờ, anh hỏi lý do vì sao bà Vương không phản đối nữa, nhưng cậu bảo thực ra bà sẽ không can thiệp vào chuyện anh và cậu nữa.
- Vậy chẳng phải mẹ em vẫn phản đối mà. Tiêu Chiến thất vọng, vậy mà anh cứ tưởng.
Vương Nhất Bác nhìn anh, từ đầu tới cuối rõ ràng anh đã chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng anh chưa bao giờ nói lời bất mãn nào về mẹ cậu, chưa từng kể lể hay oán trách gì.
Cả tối hôm đó Vương Nhất Bác cứ dính lấy anh, một tý là đòi ôm. Đến cả đi vệ sinh cậu cũng lẽo đẽo sau anh. Tiêu Chiến chịu không nổi mắng cậu.
- Vương Nhất Bác em có tránh ra không hả?
- Không. Sau cậu đó còn học bộ dáng của mấy đứa nhỏ cong mỗi lên bất mãn. Tiêu Chiến hết cách mặc cho cậu làm gì thì làm. Cậu sờ sờ tay anh, nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên, thấy rất nhiều sẹo nhỏ chấm li ti...
Cậu nhất định phải bù đắp hết cho anh, từ nay trở về sau sẽ làm cho anh trở thành một người hạnh phúc nhất. Không cho anh chịu bất cứ thương tổn nào nữa.
Bàn tay to của cậu đan chặt lấy bàn tay bé của anh, cảm thấy thật may mắn vì anh lại trở về tìm cậu, nhờ vậy cả hai mới lại bên nhau một lần nữa.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, không bảo giờ chia cắt nữa.
Em sẽ tìm lại ký ức của em, sẽ đem một Vương Nhất Bác trọn vẹn trở về bên anh.
———-/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip