Chương 16 - Kế hoạch xem mắt

Tiêu Chiến kéo vali hướng cổng chính đi tới, Vương Nhất Bác sau lưng còn đang chật vật bởi bên cạnh Tiêu Nhi liên tục nhốn nháo, nhìn qua khuôn mặt thập phần khó hiểu kia cậu bất giác cũng nâng chân bước nhanh theo anh.

" Anh cùng mọi người đợi ở đây, tôi đi lấy xe !"

Cậu nhanh chóng đi lên bên cạnh, cùng lúc kéo cái vali kia từ tay anh rồi nói.

Tiêu Chiến nhìn cậu rồi cũng gật đầu, anh đứng sát bên cạnh mẹ rồi nói nhỏ.

" Mẹ chúng ta ở đây đợi Nhất Bác lái xe đến !"

Mẹ Tiêu nở nụ cười, khi thấy Nhất Bác đã đi xa rồi mới hướng Tiêu Chiến hỏi.

" Thằng bé nhà ở đây sao ? Hai đứa là quen biết nhau từ lúc nào ? Sao chưa từng nghe con nhắc qua ?"

" Mẹ...tụi con cũng vừa mới quen biết thôi, căn nhà trước đây con ở người ta đã bán rồi, lần này là cậu ấy cho con ở nhờ.."

Anh nhìn mẹ Tiêu một đoạn rồi cũng thành thật trả lời.

" Vậy sao? Chỉ mới quen mà lại nhiệt tình như vậy rồi..."

Trong lòng mẹ Tiêu không biết vì lí do gì mà cảm thấy có chút kì lạ, chỉ sợ người kia đối tốt với con trai bà như vậy, có hay không là còn một mục đích khác. Tiêu Chiến vốn dĩ hiền lành chân thật, chỉ sợ ở nơi chốn đô thị phồn hoa này mà không may bị người ta bày mưu tính kế. Nhưng nghĩ đoạn bà cũng không để ý nhiều nữa, theo như bà thấy thì thằng bé kia mặt mày cũng khôi ngô tuấn tú lại ngoan ngoãn, chắc không cùng suy nghĩ của bà mà thành ra một kẻ xấu. Chỉ hi vọng Tiêu Chiến là người lương thiện nên đi đâu làm gì cũng sẽ có quý nhân giúp đỡ, vả lại cái điều mà bà lo lắng khả năng xảy ra cũng không cao, bà tin con trai bà ắt hẳn là sẽ có mắt nhìn người. Mẹ Tiêu nhìn anh mỉm cười nói tiếp.

" Dù gì thì con cũng không nên làm phiền người ta quá nghe không ?"

Tiêu Chiến cũng chẳng nghe ra là trong câu nói kia có bao nhiêu phần ý tứ, bất quá chiếc xe màu đen bóng kịt cũng đã sớm đậu trước mặt rồi, anh cầm tay mẹ Tiêu nhẹ giọng.

" Được rồi, chúng ta lên xe thôi mẹ !"

Vương Nhất Bác bước xuống đợi Tiêu Chiến đưa mẹ Tiêu yên vị vào trong xe rồi mới quay người mở cửa ghế phụ ý muốn để anh ngồi phía trên cùng mình, Tiêu Chiến lúc này cũng không nghĩ ngợi nhiều, để Tiêu Nhi và mẹ ngồi phía sau còn anh lên phía trước cũng là hợp tình hợp lí.

Thế nhưng khung cảnh lúc này vừa hay đập vào mắt Tiêu Nhi lại thành ra một hàm ý khác, nó cứ đứng đó nhìn trân trân bởi cái sự ân cần ấm áp của thần tượng nó dành cho anh trai mình mà nhất thời ngơ ngẩn.

Cảnh tượng lúc này qua con mắt tinh tường trải đầy hoa hồng của Tiêu Nhi giống hệt như kia là tổng tài đẹp trai đến đón gia đình bạn gái mà ngày nào xem phim ngôn tình nó cũng thấy, nó còn ngỡ bản thân mình là trôi dạt từ trong mơ đến tận Bắc Kinh rồi.

" Tiêu Nhi, mau lên xe, sao còn ngây ra đó ?"

Tiêu Chiến chưa kịp bước lên xe thì quay lại thấy con bé cứ đứng im một chỗ không nhúc nhích liền cất tiếng gọi.

Tiêu Nhi như thoát khỏi mụ mị, nó lon ton dạ dạ rồi nhanh chóng vào xe.

Nói đến cái thời điểm từ sân bay trở về nhà phải qua nửa tiếng sau đó, nhưng có điều trong nửa tiếng đó nó liên tục quan sát Vương Nhất Bác, bởi vì idol nó ở ngoài đời quá sức đẹp trai rồi, còn có lại ân cần và ấm áp như vậy khiến nó ngay lập tức phát điên. Có điều nó không hiểu, suốt quãng đường đi tại sao idol lại luôn dùng ánh mắt ôn nhu kia nhìn anh nó ? Lại còn cười mỉm nữa ??

Những điều này khi qua đại não một kẻ nghiện ngôn tình như Tiêu Nhi thì khiến tâm tình có chút hoài nghi đối với mối quan hệ giữa idol và anh trai của nó. Nhưng thực chất nó cũng gạt ra sau đầu, có lẽ do xem phim nhiều quá đâm ra chính bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
.
.
.
.

Buổi sáng Bắc Kinh chẳng thế tìm ra nổi một tia nắng ấm, thời tiết càng lúc càng trở lạnh, Tiêu Chiến sau khi đưa mẹ cùng em gái vào phòng thì ngồi trò chuyện với mẹ Tiêu một chút sau đó không lâu cũng muốn để hai người tranh thủ nghỉ ngơi vì sáng giờ ngồi máy bay chắc có lẽ đã thấm mệt. Trước khi rời khỏi phòng anh cũng không quên nhắc nhở mẹ mặc ấm một chút, còn phần mình là muốn đi chợ mua ít thức ăn về làm bữa trưa cho cả nhà.

" Anh định đi đâu ?"

Vương Nhất Bác khi thấy Tiêu Chiến vào phòng lấy áo khoác thì lập tức cất tiếng hỏi.

" Tôi đi mua thức ăn, trưa nay muốn làm món gì đó ngon ngon đãi mẹ và Tiêu Nhi !"

Sau khi nghe xong cậu cũng lấy áo mặc vào rồi nhanh chân hơn anh một bước hướng cửa đi ra.

" Tôi đưa anh đi !"

Không để Tiêu Chiến trả lời thêm câu nào thì người kia đã khuất dạng sau cánh cửa.

Cả hai cùng đến siêu thị, Tiêu Chiến đi phía trước lựa nguyên liệu và thức ăn còn Vương Nhất Bác phía sau đẩy xe cho anh. Cậu đôi mắt cứ luôn dán chặt lên người trước mặt, cái dáng vẻ chăm chú lựa chọn đồ ăn của anh cũng cực kì cực kì thu hút, cậu nhìn từ khía cạnh nào cũng thấy vô cùng đẹp đẽ, gương mặt ba phần tư của anh cùng với cái sóng mũi cao thẳng tắp đó thực sự là một nhát đâm xuyên vào trái tim cậu, nhìn đến trời đất quay cuồng, thời gian cũng từ đó mà ngỡ như đã dừng lại.

Đến một lúc lâu sau khi Tiêu Chiến vô tình ngước lên nhìn thấy khuôn mặt đang đần thối ra của Vương Nhất Bác anh mới thuận miệng mà gọi.

" Cậu làm sao vậy ?"

Cậu bị tiếng gọi kia kéo từ trên mây trở về, lúc này mới ú ớ đáp.

" Không...không có gì !"

Hơn một tiếng trôi qua cuối cùng cả hai cũng bước ra khỏi siêu thị, mọi thứ vừa mua được nhìn chung khá là nhiều. Hiện tại trong nhà cũng là do có thêm một người, nên một vài thứ phát sinh Tiêu Chiến cũng tiện thể mua hết luôn một lần, bất quá Vương Nhất Bác đều dành thanh toán tất cả lại còn muốn một mình tự xách hết mọi thứ, khiến anh đi bên cạnh hai tay rảnh rỗi vẫn chẳng hiểu nổi cậu ta có phải hay không là đang muốn chứng tỏ mình rất khỏe ?

Buổi trưa đến, mọi thứ trên bàn đều sẵn sàng, rất nhiều món ngon được Tiêu Chiến cẩn thận tỉ mỉ chế biến rất là đẹp mắt. Mẹ Tiêu cùng Tiêu Nhi nhìn đến không ngừng tấm tắc khen ngợi, chỉ Vương Nhất Bác đứng một bên nở nụ cười ấm lòng, nếu như cảm giác này một mình cùng anh trải qua thì tuyệt biết mấy.

Suốt trong quá trình ăn Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, cậu luôn chu đáo gắp thức ăn bỏ vào chén cho anh, lâu lâu lại nhìn sang người bên cạnh quan sát một lúc, nghe anh cười nói vui vẻ cùng với mẹ và em gái mà hiện tại trong lòng cũng vui lây.

Nhưng Vương Nhất Bác không biết một điều rằng mẹ Tiêu cũng đang chăm chú nhìn đến tất thảy hành động của cậu dành cho Tiêu Chiến, trong lòng cũng từ đó mà dấy lên nổi bất an.

Một ngày nhanh chóng qua đi màn đêm liền buông xuống lên mái ngói màu xám đậm, tiếng nói trên màn hình ti vi được mẹ Tiêu bật nhỏ xuống vài nấc. Bà quay sang nhìn Tiêu Chiến bên cạnh đang chăm chú gọt trái cây tâm tình vui vẻ mà đặt tay lên xoa đầu anh một lúc rồi mới cất giọng.

" Tiêu Chiến à, mấy năm nay con bôn ba ở ngoài cũng lâu như vậy rồi, con có hay chưa đã từng nghĩ qua chuyện đến lúc phải nên lập gia đình ?"

Nghe mẹ Tiêu nói đến đây bất chợt bàn tay đang mải miết lưỡi dao trên quả táo nhỏ cũng khựng lại, anh hiện tại chưa từng nghĩ qua chuyện này. Chậm rãi tiếp tục công việc trên tay của mình Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng trả lời.

" Mẹ, sao người lại nhắc đến chuyện này ?"

Mẹ Tiêu mỉm cười nhìn con trai ngồi trước mặt mình, không biết là nó đang giả ngốc hay là ngốc thật, bà nói tiếp.

" Chiến à, con năm nay cũng đã hơn 28 tuổi rồi, chuyện lập gia đình không còn sớm nữa, mẹ là muốn biết con từ trước đến nay đã từng quen bạn gái hay chưa ?"

Anh chẻ mấy miếng táo nhỏ ra cẩn thận đặt vào đĩa. Tiêu Nhi ngồi bên cạnh cũng có chút tò mò mà ngó sang.

" Mẹ à, từ trước đến nay vì tính chất công việc khá là bận rộn nên con cũng chưa từng quen bạn gái, mà hiện tại là con cũng chưa muốn kết hôn !"

Mẹ Tiêu nghe đến đây thì tâm tình chợt có chút lo lắng, bà thực ra rất hiểu con trai mình đang suy nghĩ gì, bà trong thâm tâm cũng không hề muốn ép uổng con cái làm điều gì theo ý mình. Nhưng mà nhìn xem, con bà đã hai mươi tám tuổi lại chưa từng một lần quen qua bạn gái, cứ tình hình mãi như vậy liệu đến bao giờ mới cưới được vợ. Nghĩ đến đây bà lại không khỏi thở dài mà cầm lấy tay Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

" Con à, mẹ biết là con công việc rất bận rộn nhưng mà con cũng phải để ra chút ít thời gian riêng tư mà tìm hiểu bạn gái, con cứ như thế này thì ta ở quê nhà làm sao mà an tâm cho được ?"

" Được rồi mà mẹ, con biết trách nhiệm của mình mà, mẹ đừng lo lắng, chuyện này chúng ta nói sau đi được không ?"

Bà Tiêu nhìn anh suy nghĩ một hồi rồi mới cất tiếng.

" Ta có điều này muốn hỏi con rất lâu rồi nhưng chỉ sợ là con từ chối, hôm nay hay là nên trực tiếp nói ra để xem ý con thế nào ?"

Anh nhìn mẹ Tiêu cười đáp.

" Là chuyện gì mà nghiêm trọng vậy mẹ ?"

Bà Tiêu không giấu giếm nữa liền đem lời trong lòng mà bày tỏ.

" Chuyện là ta có một người bạn, bà ấy tên là Ngọc Diệp, là bạn thân của ta từ hồi còn đi học, gia đình rất là gia giáo. Bà ấy có một đứa con trai và một đứa con gái. Đứa con trai thì hai hôm nữa là kết hôn, ta cũng là vì điều đó mà lên tận đây để tham dự, còn có đứa con gái nhỏ hơn con bốn tuổi vừa mới du học ở Pháp trở về, ta đã gặp qua con bé một lần thấy nó rất là ngoan và xinh xắn. Rất lâu trước đây bà ấy có mở lời là để hai đứa cùng nhau gặp mặt một lần, nếu mà được thì tính xa hơn một chút, con xem có thể nào suy nghĩ qua một chút được hay không ?"

Tiêu Chiến hai mắt nhìn mẹ Tiêu không ngừng lay động, nhất thời chưa kịp thông suốt hết lời bà nói, vẫn là im lặng không lên tiếng.

Tiêu Nhi ngồi bên cũng nghe được hết ý tứ của mẹ mình từ nảy đến giờ, nó có chút bất ngờ mà đánh mắt về phía anh ngay lập tức vô tình thấy idol của nó đang đứng đằng sau lưng mẹ và anh trai cách một khoảng không xa, chắc chắn ít nhiều cũng nghe hết được câu chuyện. Tiêu Nhi trong giây lát phát hiện idol nó tròng mắt bất ngờ cụp xuống, khuôn mặt từ đó cũng trở nên khó coi đi vài phần, bất quá nó chưa kịp nhìn rõ đã thấy người kia quay lưng bước đi về phòng.

Mẹ Tiêu nhìn con mình mãi cũng không thấy phản ứng, bà lay tay Tiêu Chiến.

" Con à, có thể hay không nể mặt mẹ mà gặp qua con bé một lần ? Nhà người ta có thành ý như vậy mình chưa gì đã từ chối thì thật là không phải phép !"

Tiêu Chiến nhìn bà, mặt vẫn còn nghệch ra đó, lại nghe mẹ Tiêu không ngừng bồi thêm nhưng câu sau khiến anh không cách nào có thể chối từ.

" Con xem, bây giờ con đi làm đến thời gian tìm bạn gái cũng không có, ba mẹ ở nhà cũng không thể sống đời với con được, chỉ mong là trước lúc lâm chung nhìn thấy con cái được yên bề gia thất thì dưới suối vàng chúng ta mới có thể nhắm mắt yên lòng !"

" Mẹ, sao người lại nói những điều không tốt như vậy ?"

Tiêu Chiến nghe thấy câu kia của mẹ Tiêu liền mặt mày biến sắc mà lên tiếng trách móc.

" Được rồi, con...con sẽ suy nghĩ, người từ nay về sau cũng đừng nói gỡ như vậy, người nhất định sẽ còn sống thật lâu thật lâu với chúng con !"

Mẹ Tiêu nghe đến đây tâm tình cũng có chút vui vẻ, bà nắm tay anh.

" Được được, lần sau mẹ không nói như vậy nữa. Chỉ cần con đồng ý là được, mai mẹ sẽ gọi điện cho cô Diệp sắp xếp cho hai đứa gặp nhau !"

" Mẹ, có cần phải gấp như vậy không ?"

Anh nhìn mẹ mình, thấy mặt bà vui mừng sốt sắn đến không còn gì tả hết.

" Người ta đã ngỏ ý rất lâu rồi bây giờ mình mới trả lời thì tính ra không có gấp đâu con à. Vậy ngày kia con đưa mẹ đi dự lễ cưới nhé, thuận tiện cho hai đứa gặp nhau trước một chút !"

Tiêu Chiến thấy mẹ mình vui vẻ khẩn trương đến vậy cũng không cách nào từ chối được nữa, bất quá anh chỉ còn cách nghe theo để bà tránh phải khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip