Phiên ngoại
Mùa đông của năm năm sau màu đỏ của lá phong vẫn còn in sâu vào trong tâm trí của mỗi người. Tiêu Chiến ở giữa khung cửa cầm lên chậu cúc họa mi vừa được chăm bón kĩ càng vừa quan sát tất thảy sự đẹp đẽ tinh khôi của nó.
Anh mãi đắm chiềm trong cảnh mộng tình ý thơ thì tiếng chuông điện thoại lạnh lùng cắt ngang.
" Alo !"
"..."
Từng động thái trên cơ mặt của Tiêu Chiến đều đi qua muôn vàn biểu cảm đa dạng, anh lúc này cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, từng lời của người phụ nữ trong loa điện thoại cứ đều đều phát ra, miệng anh cư nhiên bất động. Đến khi bên kia tưởng chừng như anh bốc hơi khỏi thế giới mới cất tiếng hỏi.
" Alo...alo...phụ huynh em Vương Uy San có còn đang nghe không ạ ?"
" À..vâng...tôi...tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ đến trường ngay, thật ngại quá, đã làm phiền cô giáo..."
Nói rồi đầu dây bên kia vừa tắt hai đầu lông mày của anh sắp sửa dính chặt với nhau, nghĩ đoạn liền ấn vào cái tên "Lão công" trên màn hình gọi đi. Không quá hai hồi chuông đã được bắt máy.
" Bảo bối, nhớ em rồi sao ?"
" Bác, em mau về nhà, quý tử của em gây ra họa rồi !"
Vương Nhất Bác tâm tình phẳng lặng như tờ, tưởng như chuyện này cũng chẳng còn lạ lẫm nữa, cậu đáp.
" Giáo viên chủ nhiệm lại gọi cho anh đấy à ?"
" Chúng ta cần đến trường gấp, em về nhà đi ?"
" Nhưng anh phải nói cho em rốt cuộc San San đã phạm lỗi gì ?"
" Đánh bạn, phụ huynh người ta đang om sòm trên trường đấy !"
" Cái gì ??"
Đầu dây bên kia không đợi tiếp nhận thêm một lời dư thừa nào nữa trực tiếp ngắt máy. Vương Nhất Bác bên này mồ hôi cũng túa ra theo hai bên thái dương, cái gì mà đánh bạn, tiểu tử thối này nay lại còn dám dùng bạo lực học đường.
Cậu vội đứng dậy lấy áo khoác rồi hướng cửa chính đi đến, bước chân gấp gáp nhưng vẫn không quên thầm rủa trong bụng.
" Vương Uy San hôm nay xem cha dạy dỗ con thế nào !"
.................................
Trường Mầm Non SkyLine
Trong một góc nhỏ Vương Uy San đang hứng chịu hình phạt phải quỳ trên nền đất lạnh lẽo, hai tay đưa lên đỉnh đầu. Khắp mặt và thân thể đều có vết trầy xước thâm tím, đôi mắt tròn sáng như ngọc phát ra tia lửa phóng thích về phía đứa trẻ đối diện đang được mẹ bế trên tay suýt xoa không ngừng. San San càng nhìn càng tức giận, hai nắm tay vo thành một cục bé xíu. Cậu bé vô cùng phẫn nộ.
Từ xa San San đã nhận ra hai dáng người quen thuộc dần dần tiến lại gần, bé con phấn khích nhưng không hề thể hiện trên mặt, bé biết cứu tinh của mình đến rồi.
Rất nhanh sau đó Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã vào đến cửa lớp, anh nhìn về phía góc tường phát hiện con trai mình cả người đều bị xây xát, đáy lòng không chịu được mà nhói lên một trận. Anh hướng San San đi đến ẵm bé con trên tay kiểm tra mấy vết thương nhỏ, thở dài.
" San San, nói cho ba nghe, chuyện này là sao ?"
San San cụp đuôi mắt, im lặng từ chối giải thích.
Vương Nhất Bác sau khi nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm của San San liền đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, cậu đưa tay bế bé rời khỏi anh rồi đặt xuống đất, đôi mắt như hình viên đạn nhìn đến con trai mình, gằn giọng.
" Tại sao lại đánh bạn ?"
San San phát hiện sự tức giận từ cha mình trong lòng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó lấy lại tinh thần, mãi sau đó mới mở miệng lí nhí trả lời.
" Bạn ấy... là người xấu !"
Vương Nhất Bác hai tay vòng trước ngực, vẫn thái độ đó nhưng kiên nhẫn hơn.
" Ai cho phép con đánh bạn ? Cha chưa đánh đòn nên con chưa sợ phải không ?"
San San từ đầu đến cuối đều rất cứng rắn, một giọt nước mắt cũng chưa hề rơi ra, ấy vậy mà khi đứng trước người cha này lại mất sạch. San San mếu máo rồi khóc nấc thành tiếng, miệng lẩm bẩm.
" Là vì bạn ấy...hức...hức ăn hiếp Tiểu Vi...nên..con...hức...hức...mới đánh bạn ấy..."
Tiêu Chiến thấy con trai oan ức vậy liền ẵm vào lòng, anh hướng Vương Nhất Bác ra hiệu dừng lại. Anh vuốt tóc con rồi thì thầm.
" San San ngoan, đừng khóc, dù gì con cũng không được đánh bạn, nếu bạn có làm sai thì con nên nói cô giáo mới phải, lần sau con không được đánh bạn có biết không ?"
San San gục trên vai anh gật gật đầu.
Sau một lúc Tiêu Chiến đưa San San đến trước mặt mẹ và bạn nhỏ kia. Mặc dù trong lòng còn đang rất ủy khuất nhưng bé vẫn không thể cãi lời ba và cha, San San mím chặt môi, một lúc lâu mới lí nhí.
" Xin lỗi vì đã đánh bạn !"
Bạn nhỏ kia nảy giờ được mẹ ẵm trên tay nghe tiếng San mới quay đầu nhìn xuống, cục u trên trán vẫn còn sưng tấy, hai mắt bụp lại vì khóc quá nhiều, trông thế nào cũng rất thảm. Đứa bé kia khi nhìn thấy San San rất nhanh quay đầu, không chấp nhận thành ý của đối phương.
Tiêu Chiến hướng phụ huynh và cô giáo xin lỗi.
Lúc chuẩn bị ra về, San San đang cặm cụi mang giày khi ngước lên đã nhìn thấy Tiểu Vi trước mặt. Cô bé có đôi mắt to tròn với hàng lông mi dài cùng má lúng đồng tiền vô cùng xinh xắn. Tiểu Vi nhìn San San đôi mắt hơi buồn còn đọng một tầng sương mỏng, một đoạn mới thủ thỉ.
" Cảm ơn cậu, cái này tặng cậu !"
Tiểu Vi nhanh nhẹn đặt vào tay San San một ống thủy tinh be bé rồi chạy đi mất. Bên trong có mấy ngôi sao được xếp bằng giấy màu xinh xắn, còn có một mảnh giấy nhỏ.
San San nảy giờ đứng im lặng cầm ống thủy tinh trên tay, hai má dần dần ửng hồng lên.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nảy giờ đứng hình mất mấy giây cuối cùng mới nhìn nhau mỉm cười.
_________________
Mùa đông nhanh chóng trôi đi, thời tiết vào xuân cư nhiên lại vô cùng ấm áp. Thời tiết trong xanh cùng hoa cỏ tươi mát vẽ nên một vùng ngoại ô đầy mãn nhãn. San San ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa kính, nhóc con hai mắt sáng rực phấn khích vì sắp được gặp ông bà ngoại.
Ba mẹ Tiêu rất cưng chiều cháu, năm nào vào xuân Vương Nhất Bác cũng đưa anh và con trai về thăm ông bà.
Còn nhớ năm năm về trước khi ba Tiêu nghe tin anh cùng cậu là mối quan hệ đó, ông cực kì tức giận, một thời gian từ mặt anh. Đến tận mấy tháng tiếp theo khi cả hai nhận được kết quả về việc thụ tinh nhân tạo thành công anh và cậu mới dám về nhà gặp ba Tiêu.
Máu chảy ruột mềm, có cha nào lại không thương con, không thương cháu, khi nghe tin mình chuẩn bị được lên chức ông ngoại thì mọi chuyện trước đó ông cũng không còn hà khắc nữa. Còn có tấm chân tình của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến ông đã tận mắt chứng kiến, mưa dầm thấm lâu, bẵng qua một thời gian cũng phần nào cảm hóa được ông, đến bây giờ ba mẹ Tiêu đều rất yêu thương cậu, xem cậu không khác gì con trai của mình.
.
.
.
.
Chiếc xe đỗ trước cổng, vừa nghe tiếng mẹ Tiêu đã nhanh nhẹn đi ra đón. Nhìn thấy cháu trai bà vui hơn tết.
" Con chào mẹ !"
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đồng thanh. Bà Tiêu vui mừng đáp.
" Ừ hai đứa về rồi !"
Bà chưa kịp nói thêm câu nào đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cháu trai mình từ trong xe bước xuống, lúc này xem như mọi thứ không có gì quan trọng bằng nhân vật này rồi. Bà ẵm bé con trên tay thơm thơm vào má sữa cưng nựng.
" U...ui..cục vàng của bà cuối cùng đã về rồi, nói xem San San có nhớ bà không nào ?"
" Dạ có ạ, bà ngoại ơi... cháu đem rất nhiều phiếu bé ngoan, lát nữa cháu sẽ cho bà xem."
Vừa nói bé con vừa chỉ vào balo hình gấu đang đeo trên lưng, khuôn mặt cười đến sáng lạn.
Ba Tiêu từ trong nhà nghe ồn ào một trận cũng đi ra tới nơi, nhìn thấy con trai và cháu ngoại thì không khỏi vui mừng. Ông đến phụ Vương Nhất Bác lấy hành lí xuống rồi vui vẻ hỏi.
" Hai đứa tự lái xe có mệt không ?"
Cậu nhìn ba Tiêu nở nụ cười.
" Dạ không ba, con chạy từ từ, vừa đi vừa ngắm cảnh, anh Chiến và San San rất thích ngoại ô, lúc đi còn dừng lại chụp được rất nhiều hình, thế nào lát nữa cũng đem khoe cả nhà cho xem."
Cả hai cười khoái chí, Tiêu Chiến ở bên huých vào vai cậu một cái bĩu môi.
" Anh như thế bao giờ. Xì..."
Hai bà cháu bên này thì cứ tôi tôi ta ta một hồi đến khi Vương Nhất Bác cùng ba Tiêu đem hết hành lí xuống khỏi xe mới giục.
"Mau mau vào nhà thôi !"
Vào đến nhà đã nghe mùi thơm nức mũi, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt hướng ba Tiêu hỏi.
" Tiêu Nhi đâu rồi ba ?"
Ba Tiêu sắp hành lí vào một góc ngay ngắn rồi đáp.
" Con bé sớm giờ phụ ba nấu ăn, đang ở dưới bếp."
Bây giờ ông mới hướng mẹ Tiêu tranh bà ẵm cháu.
Mẹ Tiêu nhìn cả hai nói.
" Hai đứa đi đường xa chắc mệt rồi, lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi chút rồi xuống ăn cơm. Để San San dưới này mẹ lo.."
Cả hai vui vẻ vâng dạ, sau đó hướng bếp đi xuống nhìn Tiêu Nhi một cái.
" Em gái hôm nay đảm đang quá nha !"
Tiêu Nhi nghe tiếng vui vẻ quay đầu cười híp mắt.
" Anh hai, anh rể, hai người về rồi... lát nữa sẽ cho hai người nếm thử tay nghề của em !"
Vương Nhất Bác bật ngón cái lên trước mặt trả lời.
" Được, tụi anh sẽ đợi, cố lên em gái !"
.
.
.
Bữa cơm ấm cúng đầu xuân trải qua vô cùng vui vẻ, cả căn nhà đầy ắp tiếng cười, hạnh phúc chẳng đâu xa, chỉ như vậy là đủ.
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng.
" Tân xuân vạn hạnh, phúc lộc dồi dào ! Cạn ly !"
___________________
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip