Chương 1
"Giáo sư Tiêu!" Trợ giảng Chu Lê đứng ở cửa lớp, trên mặt mang theo nụ cười đen tối, Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện, liền hiểu cô định nói gì.
"Biết rồi, cậu bảo cậu ấy chờ tớ thêm mười phút, còn một đoạn ngắn nữa, viết xong liền tan làm." Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười với Chu Lê.
"Úi chà, đã bốn năm rồi, ngoại trừ lúc bác sĩ Vương làm phẫu thuật không có thời gian, hơn một ngàn ngày đều giống như ngày đầu, đều đến đón cậu tan làm." Chu Lê bĩu môi, "Bác sĩ Vương là bác sĩ mà ngay cả thị trưởng cũng chỉ đích danh làm bác sĩ phẫu thuật chính, mỗi ngày đều bận chân không chạm đất, vậy mà ngày nào cũng cố gắng đến đón cậu tan làm, ghen tị chết đi được.
"Nhiều lời như vậy, báo cáo dự án đã xong chưa?" Tiêu Chiến trợn mắt nhìn Chu Lê, "Cậu ấy đang chuộc tội, cậu ghen tị cái gì?"
"Bỏ đi, Chiến Chiến." Chu Lê ngồi đối diện Tiêu Chiến, ngoài việc là trợ giảng của Tiêu Chiến, cô còn là bạn thân của anh gần mười năm.
Chồng của Chu Lê là giáo sư gây mê tại Đại học Y khoa, sau khi kết hôn và mang thai, Chu Lê xin nghỉ việc và muốn tập trung làm vợ của giáo sư. Nhưng sự thật luôn không như mong muốn, trước khi đứa trẻ ra đời, chồng cô đã bị một học sinh Omega dụ dỗ lên giường và có một đứa con. Khi đó, Chu Lê mang bụng bầu và quyết định ly hôn, thậm chí Tiêu Chiến còn đưa cô vào phòng sinh. Những chuyện kia của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Chu Lê đều biết rõ ràng.
" Năm đó cậu ấy không biết... Cũng không thể trách cậu ấy."
"Ừm, tớ biết." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, "Cậu mau đi đón Nha Nha đi, xong việc tớ sẽ về nhà với cậu ấy, đừng lo lắng."
" Có phải gần đây cậu lại sắp..." Chu Lê cau mày.
" Tớ vẫn luôn đi khám bác sĩ, đang ngoan ngoãn nghe lời điều dưỡng thân thể." Tiêu Chiến gật đầu, "Nhất Bác mỗi ngày đều đến đón tớ sau giờ tan làm, nên tớ sẽ không sao đâu."
"Vậy thì tốt. Hi vọng hai người có thể bù đắp tiếc nuối năm năm trước. Nhanh chóng kết hôn đi..." Chu Lê xách túi, "Tớ chờ kẹo cưới của hai người đã lâu rồi."
"Năm năm trước không phải đã ăn rồi sao!" Tiêu Chiến khoanh tay trước ngực, "Lần này nhất định phải cho tiền đấy!"
" Cho cho cho... chỉ cần là cậu, cho bao nhiêu lần cũng được."
" Hừ, cái gì mà bao nhiêu lần, tớ không muốn kết hôn lần thứ ba." Tiêu Chiến lại cúi đầu, xua tay, " Mau đi đi, bằng không cậu mang luận văn < Quy luật phát bệnh liên quan đến Pompe disease> về nhà viết?
" Đi đây đi đây, tạm biệt, đã hứa với Nha Nha tối nay dẫn nó đi ăn pizza rồi."
Chu Lê vừa rời đi, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra. Tiêu Chiến không cần ngẩng đầu lên cũng có thể ngửi thấy mùi hương thanh lịch, mát mẻ và cay đắng của Vương Nhất Bác.
Hắc kỳ nam có mùi thơm mát và rất khí phách. Mùi hương đầu có hương thơm dược liệu tao nhã. Mùi hương cuối cũng lại mang mùi trầm hương, rất hấp dẫn. Pheromone của Vương Nhất Bác là hắc kỳ nam, là một trong những loại trầm hương hiếm thấy.
Mà hắc kỳ nam vốn đã tươi mát cay đắng, dường như không hợp với hoa diên vĩ tiên khí nhẹ nhàng của Tiêu Chiến, nhưng khoảnh khắc Vương Nhất Bác bước vào phòng, hương dược liệu đã tỏa ra. Sự kết hợp của hai hương thơm không ngờ lại có tác dụng làm dịu và trấn tĩnh tinh thần.
"Anh không thoải mái sao?" Vương Nhất Bác vừa vào cửa liền thấy Tiêu Chiến nhíu mày.
Lúc trước cậu cùng Tiêu Chiến đi khám bệnh, theo tính toán, mấy ngày này đối với Tiêu Chiến là khoảng thời gian đặc biệt. Mấy ngày nay anh chối từ rất nhiều ca phẫu thuật, do những năm trước Tiêu Chiến lạm dụng quá nhiều thuốc ức chế nên thời kỳ đặc biệt hiện tại khác với những omega khác, tất cả các triệu chứng của thời kỳ đặc biệt dường như đều bị phóng đại.
Vương Nhất Bác đi đến phía sau lưng Tiêu Chiến, một tay duỗi ra hết cỡ, lần lượt dùng ngón cái và ngón giữa ấn vào huyệt thái dương ở hai bên, tay còn lại nhẹ nhàng phủ lên tuyến thể sau gáy của Tiêu Chiến.
Nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp đã che đi sự lạnh lùng cay nghiệt của hắc kỳ nam, và mùi dược liệu yên tĩnh khiến trái tim cáu kỉnh của Tiêu Chiến ngay lập tức bình tĩnh lại. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt và khẽ gật đầu.
...
Năm năm trước, Tiêu Chiến vừa nghỉ việc tại bệnh viện Bắc Thành và đến giảng dạy tại Đại học Y khoa Bắc Thành. Bởi vì Omega vì nguyên nhân thân thể mà có những hạn chế khi làm bác sĩ ngoại khoa, Tiêu Chiến lại khỏe hơn so với omega bình thường, vì vậy anh không muốn thua bác sĩ Alpha trong phòng phẫu thuật vì yếu tố thân thể. Ngoại khoa tim ngực phổi mạnh hơn so với cường độ phẫu thuật ngoại khoa bình thường, Tiêu Chiến chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế để ổn định cơ thể quanh năm. Giáo viên của anh đã nhiều lần nhắc nhở anh rằng hậu quả của việc lạm dụng thuốc ức chế sẽ dẫn đến rối loạn kì đặc biệt, đặc biệt là làm trầm trọng thêm nồng độ pheromone trong cơ thể, trường hợp nặng còn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này.
Khi Tiêu Chiến còn trẻ đã không coi trọng việc này, cống hiến hết mình cho sự nghiệp. Có con hay không đối với anh không quan trọng, một khi Omega có con, sự phụ thuộc của anh vào gia đình sẽ tăng mạnh, đặc biệt là sự phụ thuộc vào bạn đời. Dù đây là giới tính thứ ba quyết định nhưng Tiêu Chiến không muốn trở thành công cụ sinh sản hay vật lệ thuộc của alpha.
Mãi cho đến khi thực hiện một ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành xâm lấn tối thiểu, Tiêu Chiến với tư cách là bác sĩ phẫu thuật chính không thể kiểm soát được đôi tay run rẩy của mình giữa cuộc phẫu thuật và phải đưa con dao mổ cho bác sĩ phẫu thuật phụ, anh mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, anh đã đi kiểm tra nồng độ pheromone. Lời khuyên tốt nhất mà bác sĩ điều trị chính dành cho anh là tìm cách điều trị ngay lập tức, nếu không sau này tình trạng run tay, mờ mắt và tim đập nhanh sẽ ngày càng thường xuyên hơn.
Đối với Tiêu Chiến mà nói, nếu anh không thể phẫu thuật lần nữa, anh thà không ở lại bệnh viện. Anh vốn định từ chức, nhưng giáo viên của anh lại đau lòng những kinh nghiệm phẫu thuật mà anh tích lũy lại phó cho dòng nước cuốn trôi, vì vậy đã đề nghị anh tạm thời giảng dạy tại Đại học Y Khoa trực thuộc bệnh viện Bắc Thành.
Trong lớp phân tích bệnh lý đầu tiên, Tiêu Chiến đứng trên bục giảng, ngoài việc truyền đạt kiến thức lý thuyết được dạy trong sách giáo khoa cho học sinh, anh còn đặc biệt chuẩn bị nhiều trường hợp mà anh đã gặp hoặc đã nghe. Vốn là một chương trình học sống động, nhưng các học sinh trong khán phòng cảm thấy rằng anh còn trẻ nên dễ bắt nạt. không phải xem điện thoại thì ngủ, thậm chí có người còn gặm hạt dưa, trò chuyện khe khẽ với người bên cạnh. Thậm chí còn phóng đại hơn là anh nhìn thấy một nam sinh ngồi ở hàng đầu tiên, gần như đối mặt với anh, đeo tai nghe.
Tiêu Chiến nghiến răng và nhìn nhóm học sinh này. Bọn họ sau này sẽ cầm dao mổ và đứng trên bàn mổ, với thái độ như vậy làm sao người bệnh và người nhà có thể yên tâm đặt tính mạng của mình vào tay bọn họ.
Chỉ còn mười phút nữa là tan học, anh rốt cuộc không chịu nổi nữa. Bước đến chỗ nam sinh đeo tai nghe, giật tai nghe của người kia.
Tiếng ồn ào trong lớp lập tức dừng lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh và nam sinh. Nam sinh ngồi trước mặt ngẩng đầu lên và nhìn Tiêu Chiến với vẻ hoài nghi.
"Các em sau này đều là bác sĩ cầm dao mổ đứng trên bàn mổ. Với bộ dạng hiện tại làm sao dám để bệnh nhân đặt tính mạng vào tay các em!"
Tiêu Chiến cúi đầu đón nhận ánh mắt của nam sinh, "Bạn học này, em đã đeo tai nghe từ đầu giờ học. Nếu em cảm thấy lớp của tôi vô giá trị như vậy thì không cần phải học lớp của tôi. Không cần ở trong lớp của tôi lãng phí thời gian xem mấy thứ tào lao gì đó.
Nam sinh không nói gì, nhướng mày nhìn anh rồi ném chiếc điện thoại di động lên bàn "rầm" một cái. Các bạn học xung quanh không ai dám nói lời nào, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, không phải là một bộ phim chứ đừng nói là một bộ phim không đứng đắn, đó là một bác sĩ ngoại khoa từ Bệnh viện Nữu Hâm nước ngoài được xưng là "Bàn tay thần" đã làm phẫu thuật cho một cậu bé bốn tuổi vì té lầu mà dẫn đến xuất huyết ngực.
Ngày hôm qua anh cũng đã xem qua video giải phẫu này, video dạy học cao cấp như vậy, nhất định không dễ dàng tìm được trên mạng. Anh nhìn nam sinh trước mặt và phán đoán thân phận của đối phương.
"Lớp học của tôi nhàm chán như vậy sao?" Lòng Tiêu Chiến còn buồn bã nghiêm trọng hơn cả một bệnh nhân không nghe lời, anh nghiến răng và cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình. Kể từ khi mất cân bằng pheromone, cảm xúc của anh trở nên khó nắm bắt, dễ bùng nổ, cũng dễ thương cảm. Anh biết tất cả những điều này, nhưng anh không thể kiểm soát được.
"Đúng." Nam sinh mặt không biểu cảm, nói từng chữ, "Rất, nhàm, chán."
Hai tay sau lưng Tiêu Chiến siết chặt thành nắm đấm, nếu không phải sáng nay anh có dán miếng dán ức chế pheromone thì có lẽ bây giờ cả lớp đã ngửi thấy mùi hoa diên vĩ rồi.
"Em đi ra ngoài!" Tiêu Chiến dùng toàn bộ sự giáo dưỡng của mình, giơ tay chỉ vào cửa lớp với đôi mắt đỏ hoe. Anh không để ý rằng tất cả các bạn học đang nhìn anh với ánh mắt khó tin.
"Cái gì?" Thiếu niên hừ một tiếng, "Thầy cho tôi đi ra ngoài?"
"Thầy chắc chắn?!"
"Ra ngoài!" Đôi mắt Tiêu Chiến càng lúc càng đỏ, giống như dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên, anh nhìn chằm chằm người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
"Được." Nam sinh nghiêng đầu, lướt qua thân thể Tiêu Chiến, liếc mắt nhìn tên trên bảng, "Thầy tên là Tiêu Chiến nhỉ!"
Nam sinh đứng dậy thu dọn đồ đạc, một lúc sau cầm lấy cặp sách, rút tai nghe từ trong tay Tiêu Chiến, không quay đầu lại đi ra khỏi lớp.
"Nếu có người cảm thấy lớp học của tôi nhàm chán, có thể không cần đi học. Đừng lãng phí thời gian của mọi người, đến lớp chơi điện thoại di động hoặc ngủ, trở về ký túc xá sẽ thoải mái hơn."
Tiêu Chiến nhìn quanh lớp, và tất cả những học sinh vừa rồi khinh thường anh đều đang ngồi ngay ngắn và nhìn anh. Anh thầm mừng rỡ trong lòng, phương pháp giết gà dọa khỉ bất cứ lúc nào cũng có ích.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi lớp, miệng lẩm bẩm. Tiêu Chiến cảm thấy rất khó chịu, ngồi trên ghế, anh cảm thấy cả lớp học quay cuồng, cơ thể anh như bị đốt cháy, trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Chắc là do vừa rồi quá tức giận và tâm trạng dao động quá mạnh dẫn đến pheromone mất cân bằng, kỳ đặc biệt không có quy luật lại đến.
Trước khi kịp thu dọn đồ đạc, anh đã ngửi thấy mùi hoa diên vĩ không ngừng tràn ra từ người mình. Anh dùng bàn tay phải run rẩy che gáy, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, loạng choạng bước ra khỏi lớp.
Mặc dù lớp học của anh ở trong tòa nhà giảng dạy chính, nhưng nó ở trên tầng cao nhất. Sau khi lớp học kết thúc, không có ai ở đó, và tia lý trí duy nhất còn sót lại trong anh đã gợi nhớ rằng phòng vệ sinh ở cuối hành lang phía đông không có ai sử dụng, vì vậy anh đỡ tường chạy một mạch vào phòng vệ sinh, trốn trong căn phòng cuối cùng.
Anh không quan tâm đến khóa cửa bị hỏng, ở đây không có ai đi vào, sạch sẽ hơn nhiều so với anh mong đợi. Anh ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, sau gáy ngứa ngáy không chịu nổi, tức giận xé bỏ miếng dán ức chế, mùi hoa diên vĩ nồng đậm tuôn ra, giống như muốn hút cạn cả người anh.
Vương Nhất Bác cau mày, giáo sư vừa mới đến lại dám đuổi cậu ra khỏi lớp. lúc ra khỏi lớp đi hơi vội, lại quá tức giận, quên cầm cuốn ghi chép trong ngăn bàn. Khi chuông báo tan học vang lên, cậu mới lật đâth quay lại tòa nhà giảng dạy.
Có quá nhiều học sinh sau giờ học, cậu đã đợi hơn mười phút để thang máy từ trên lầu đi xuống. Cậu liếc nhìn đèn báo, quay người chạy về phía cầu thang. Cuốn ghi chép được cha cậu mượn từ chỗ viện trưởng bệnh viện Bắc Thành, nó rất quan trọng và không được làm mất. đều do giáo sư mới tới kia, giáo viên cả trường đều biết cậu là ai và không quan tâm cậu làm gì trong lớp. Cậu đã tự học những kiến thức trong sách giáo khoa khi còn là sinh viên năm nhất, ngoại trừ việc bản thân không có bằng tốt nghiệp và không thể chính thức bước vào phòng phẫu thuật để cầm dao thì cậu không khác gì những trợ lý y sĩ ở bệnh viện Bắc Thành cả.
Vương Nhất Bác men theo cầu thang bộ đi lên tầng mười, ra khỏi cầu thang bộ, đợi trước thang máy, vừa vặn thấy thang máy đi lên, không có người, ấn nút tầng hai mươi ba, không mất bao lâu đã tới. Sau khi ra khỏi thang máy, tầng trên cùng đã không còn ai nữa, cậu bước vào lớp học mà đã bị Tiêu Chiến đuổi ra khỏi đó, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cuốn ghi chép của mình nằm trong ngăn bàn nơi cậu vừa ngồi.
Cậu bỏ cuốn ghi chép vào cặp, vừa định rời đi thì nhìn thấy những thứ mà Tiêu Chiến chưa kịp thu dọn ở trên bàn. Cậu liếc về phía cửa, nhưng không thấy bóng dáng của Tiêu Chiến, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Cậu lặng lẽ đi đến bàn, mở ghi chép chuẩn bị bài học của Tiêu Chiến.
Font chữ rất đẹp, nội dung soạn bài cũng rất chi tiết, thậm chí còn được mở rộng rất nhiều. Có rất nhiều trường hợp Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua, thậm chí có rất nhiều ca bệnh khó mà Tiêu Chiến gặp phải khi còn là bác sĩ.
Hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho sư ca ở bệnh viện Bắc Thành, nhờ hắn hỏi lai lịch của vị giáo sư mới này.
Vừa cất điện thoại đi, cậu liền nhíu mày khi ngửi thấy một mùi hương thanh nhã và thơm ngát thoang thoảng vào lớp.
Có người đang phát tình!
Vương Nhất Bác cảm thấy không ổn, vội vàng ra khỏi lớp và rời đi. Đi đến thang máy, nhấn nút và nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ đang tăng dần. Cậu cau mày thật chặt, quả táo Adam của cậu lăn lên lăn xuống, mùi càng lúc càng nồng, không còn là hương thơm tao nhã tinh tế nữa, giống như có người hất cả lọ nước hoa lên người cậu, khiến thái dương đau nhói không ngừng.
"Chết tiệt..." Vương Nhất Bác thầm nguyền rủa, quay người đi về phía nơi phát ra mùi hương.
Mùi nồng nặc như vậy, đã vượt quá nồng độ pheromone do omega tiết ra trong kì phát tình bình thường. Người này chắc hẳn đang rất đau khổ, nếu họ không được an ủi, những vấn đề khác có thể nảy sinh. Cậu là bác sĩ, tuy rằng còn chưa chính thức cầm dao mổ, nhưng nếu đã gặp phải, nhất định không thể mặc kệ.
Nơi phát ra mùi hương rất dễ tìm, cậu đi đến cửa phòng vệ sinh ở cuối hành lang phía đông. Mùi hương quá nồng khiến cậu không thể ngửi thấy mùi gì khác, quả táo Adam của cậu lại trượt lên trượt xuống. Sự tập trung của cậu mạnh hơn nhiều so với alpha bình thường, nhưng bây giờ đứng ở cửa cậu lại cảm thấy có chút không chắc chắn.
Cậu khẽ thở dài đẩy cửa phòng vệ sinh ra. Mùi hương nồng đậm trong phòng xông thẳng lên đầu, cậu vừa muốn xoay người bỏ chạy thì phòng cuối cùng truyền đến một tiếng nức nở khe khẽ.
"Chào bạn học? Bạn cảm thấy không khỏe à? Có muốn tôi gọi xe cấp cứu cho bạn không?" Vương Nhất Bác ngập ngừng nói, lúc này mới nhận ra cổ họng mình như nghẹn lại.
Trong phòng giống như có một con vật nhỏ đang trốn, nghe thấy giọng nói của cậu, tiếng nức nở run rẩy một lát, cố gắng kiềm chế nhưng không được. Chỉ từ âm thanh cũng có thể nghe thấy cả người đang run rẩy bất lực.
Vương Nhất Bác đi tới cửa phòng, phát hiện cửa không khóa, xuyên qua khe cửa, cậu lờ mờ nhìn thấy một nắm tay nhỏ đang chống trên mặt đất, không ngừng run rẩy, móng tay ngón tay cái đã cào rách da của đốt ngón trỏ, từng vệt máu rỉ ra.
Cậu giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, "Cậu. . . "
Cậu còn chưa nói hết câu, cửa đột nhiên bị người bên trong đẩy ra. Giật mình nhìn xuống người đang ngồi xổm trên mặt đất. Hai mắt đẫm lệ, đuôi mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống từ hốc mắt đầy máu.
Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu còn tưởng rằng là học sinh, dù sao cũng chỉ có học sinh mới gặp phải tình huống tự mình rơi vào nguy hiểm. Làm thế nào mà một giáo viên như Tiêu Chiến có thể ...
Người trước mặt đang nhìn cậu với ánh mắt cầu cứu, anh hoàn toàn khác với người đã đuổi cậu ra khỏi lớp vừa rồi. Tiêu Chiến hiện tại giống như một con hồ ly nhỏ bị thương, ngồi xổm trên mặt đất, quần đã bị cởi ra một nửa, một nửa đồn bộ của anh lộ ra bên ngoài.
"Muốn tôi giúp thế nào?" Vương Nhất Bác ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến, nhớ lại chuyện vừa rồi. Cũng không biết hôm nay ai xui xẻo hơn, là mình hay người trước mặt.
Tiêu Chiến há miệng, muốn nói lại không nói được, sau đó nhắm chặt hai mắt, cúi đầu kịch liệt lắc đầu, không biết là cự tuyệt hắn, hay là cố gắng duy trì một tia lý trí.
Bị pheromone chi phối, khó ai mà chịu nổi được. Hầu hết người trưởng thành đều đeo miếng dán ức chế hoặc thuốc ức chế để ngăn bản thân trở nên như thế này. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Chiến, vì vậy anh đã trốn ở đây và đặt mình vào một tình huống nguy hiểm như vậy.
Theo động tác của Tiêu Chiến, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Vương Nhất Bác, mát lạnh sảng khoái. Cậu nhìn xuống và khẽ thở dài, giơ tay và xé miếng dán ngăn trở sau gáy.
Một mùi hắc kỳ nam mát lạnh cay đắng nhanh chóng hòa quyện với mùi hoa diên vĩ tỏa ra từ cơ thể Tiêu Chiến. Nhưng cũng không bao lâu sau mùi hoa diên vĩ chiếm lĩnh, mùi hắc kỳ nam bị phủ lên.
Vương Nhất Bác "chậc" một tiếng, "Phiền phức thật!"
Cậu tỏa ra mùi hương hắc kỳ nam nồng độ cao hơn, nhưng người trước mặt cậu dường như đang cạnh tranh với cậu, một lúc sau lại không ngửi thấy mùi hắc kỳ nam trong phòng nữa.
"Nếu còn như vậy tôi sẽ..." Đôi mắt Vương Nhất Bác đầy hơi nước sâu thẳm, giống như vực sâu không đáy.
"Ưm ..." Tiêu Chiến làm như không nghe thấy gì, vừa rồi mùi của hắc kỳ nam khiến anh cảm thấy thoải mái, anh theo bản năng tiến lại gần Vương Nhất Bác, muốn tìm kiếm thêm.
"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác nghiến răng, dùng hai tay giữ lấy vai người đang đè lên mình.
Tiêu Chiến tựa hồ nghe được lời của hắn, ngẩng đầu lên, môi hơi hé mở, môi đỏ răng trắng, trong mắt là sóng xanh phá tan vực sâu trong đáy mắt.
"Tôi có thể không?" Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi. Không hỏi ý kiến của đối phương là vi phạm pháp luật.
Một giọt lệ lớn lăn từ khóe mắt Tiêu Chiến xuống, uốn lượn như hình trăng lưỡi liềm, gật đầu nhắm mắt lại.
Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến, vị mặn của nước mắt từng chút một lan tràn trong miệng, vị đắng nhanh chóng tan biến, biến thành vị ngọt của hoa diên vĩ.
Cậu phóng xuất ra hắc kỳ nam có nồng độ lớn nhất, cơ thể căng chặt của người trong vòng tay cậu đang dần duỗi ra. Nụ hôn của Tiêu Chiến rất vụng về, anh chỉ vô thức mở miệng để đầu lưỡi của Vương Nhất Bác luồn vào trong miệng mình, cùng với mùi hương có thể khiến anh cảm thấy ổn định xâm nhập vào cơ thể bản thân.
Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào bờ mông lộ ra một nửa của Tiêu Chiến, ẩm ướt và trơn bóng, dịch thể vẫn đang không ngừng tiết ra từ trong cơ thể anh.
Cậu cởi quần ra, ngồi dưới đất, để Tiêu Chiến cưỡi lên người, không cần bôi trơn gì cả, cậu đẩy hạ bộ cứng ngắc của mình vào trong cơ thể đối phương.
Sự tỉnh táo của Tiêu Chiến biến mất không một dấu vết khi anh ngửi thấy mùi pheromone của Vương Nhất Bác. Đây là lần đầu tiên anh được an ủi như vậy trong thời kỳ đặc biệt, nó thoải mái hơn nhiều so với thuốc ức chế mà anh đã sử dụng trong quá khứ. Anh vặn vẹo eo và mông, khát khao người kia tiến vào sâu hơn, cứ như vậy thì có thể dập tắt ngọn lửa trong người.
Môi lưỡi của Tiêu Chiến bị chiếm giữ bởi những tiếng rên rỉ và thút thít nhỏ, không thể nói ra một lời nào. Vương Nhất Bác nhìn người trên người mình, mặc dù phóng túng tình dục của bản thân nhưng trong lòng vẫn còn sót lại chút lý trí. Tiêu Chiến này hoàn toàn khác với người đứng trên bục giảng, cậu cảm thấy thú vị, giáo sư ngày đầu tiên đến lớp đã bị học sinh của mình đè trong nhà vệ sinh và xảy ra quan hệ, cũng không biết sau khi đối phương tỉnh táo lại thì điều gì sẽ xảy ra?Từ chức sao? Hoặc chuyển sang khoa khác.
"Thích không?" Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến nằm trên mặt đất, hung hăng tiến vào từ phía sau, trong thời kì đặc biệt của đối phương còn hỏi những câu xấu xa như vậy. May mà Tiêu Chiến không nghe lọt tai bất kỳ câu hỏi nào của cậu.
Lúc sắp xuất tinh, Vương Nhất Bác liền rút hạ thân xuất tinh thẳng lên mông đối phương. Mặc dù Tiêu Chiến trông thực sự không tệ, ngọt ngào vừa miệng, nhưng cậu vẫn chưa bị mê hoặc đến mức phải đánh dấu đối phương.
Thầy Tiêu, đánh dấu anh tạm thời rồi. Vương Nhất Bác sửa sang lại quần áo, "Tôi đi trước."
Vương Nhất Bác đứng trước cửa nhà vệ sinh, nhìn người đàn ông còn chưa hoàn hồn, lạnh lùng nói: "Lần sau đừng đi làm vào thời kỳ đặc biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip