Chương 4

Tiêu Chiến đỗ xe, vừa nhìn thời gian liền cảm thấy không ổn, đã trễ gần nửa tiếng so với giờ hẹn. Đôi khi người ta thực sự không thể nói dối, nói với cha trên đường bị kẹt xe, kết quả lái xe lên đường cao tốc thì bị kẹt xe thật. Đi cũng đi không được, mà xuống thì cũng xuống không xong, đành phải cắn răng gọi điện thoại xin lỗi gia đình chú Vương.

“Xin lỗi, xin lỗi, thật sự là trên đường…”

Người phục vụ dẫn anh vào ghế lô, anh vội vàng xin lỗi trưởng bối ở đối diện, còn chưa nói xong một câu đã nhìn thấy người ngồi ở sát mép.

 “Con xin lỗi chú Vương và dì Lưu, đường trên cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ, tắc đường quá.” Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng vòng qua ba và cha, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vương Nhất Bác. Đối phương nhìn anh cau mày, cười như có dự tính khác. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn chơi từ nhỏ tới lớn của ba lại là hiệu trưởng của Đại học Y khoa Bắc Thành và cũng là lãnh đạo của anh. Con trai ông lại là học trò của mình, tối hôm qua còn ở nhà mình...

Quan hệ rối tung lên, Tiêu Chiến nóng mặt, muốn chui xuống gầm bàn ngay lập tức.

“Không sao đâu, Tiêu Chiến cũng lớn như vậy rồi, da dẻ tốt hơn dì, trắng nõn hồng hào, con thường bảo dưỡng ở chỗ nào vậy?” Trên mặt mẹ Vương nở nụ cười kỳ lạ, Tiêu Chiến nhìn thấy trong lòng liền sợ hãi.

“À thì…Con bảo dưỡng ở một phòng làm việc trên đường Tân Đông.” Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác với một chút bối rối.

“Tiệm đó rất nổi tiếng, nhưng mỗi lần đều có quá nhiều người, không thể hẹn trước.” Mẹ Vương nói một cách tiếc nuối.

“Ông chủ là bạn của con, dì muốn đi có thể nói trước với con, con hẹn giúp dì.”

“Được, được, lần sau con đi thì hẹn một chỗ giúp dì.”

Mẹ Vương càng nhìn Tiêu Chiến thì càng hài lòng.

“Mẹ, thầy Tiêu rất bận, mẹ như vậy là ép buộc người ta, làm sao người ta có thể từ chối mẹ.” Vương Nhất Bác không phải đang nói thay cho Tiêu Chiến, chẳng qua là cậu không thích dáng vẻ làm như thân thiết của mẹ mình mà thôi.

“Không sao.” Tiêu Chiến lắc đầu, “Mỗi tuần con sẽ đến đó một hai lần, lần sau con sẽ báo thời gian trước với dì.”

Tiêu Chiến thận trọng nhìn hiệu trưởng Vương đang ngồi bên cạnh mà không nói lời nào, ánh mắt của đối phương tình cờ nhìn sang anh.

 “Chiến Chiến, đã quen với công việc chưa?”

“Dạ, con cũng quen rồi.” Anh còn có thể không quen cái gì, dạy học ở trường thoải mái hơn ở CTS nhiều, nhưng cuộc sống thoải mái như vậy không nên thuộc về anh.

“Hiệu trưởng Vương, chú biết con từ khi nào…” Tiêu Chiến liếc nhìn ba mình.

“Chú cũng vừa mới biết.” Ba Vương trườn qua bàn vỗ vỗ bả vai ba Tiêu, “Ba con vẫn luôn giấu chú.”

“Không phải tôi sợ Chiến Chiến sẽ không vui, nói tôi lợi dụng mối quan hệ với ông để đặc biệt quan tâm đến nó hay sao.” Ba Tiêu hiểu rõ con trai mình, công việc kinh doanh của gia đình cũng thuận lợi, nhưng Tiêu Chiến ra ngoài chưa bao giờ đề cập đến chuyện nhà mình làm gì.

“Hiệu trưởng Vương, xin đừng chăm sóc con đặc biệt ở trường.” Tiêu Chiến biết mối quan hệ giữa ba và ba Vương rất tốt, nhưng anh không muốn những giáo viên khác trong trường biết về mối quan hệ này.

“Yên tâm đi.” Ba Vương cười nói: “Vậy con cũng đồng ý với ta, sau khi ra khỏi trường không được gọi ta là hiệu trưởng Vương.”

“Vâng, chú Vương.” Tiêu Chiến gật đầu.

“Chú Vương gì?” Mẹ Vương không vui, “Sắp đổi cách xưng hô rồi.”

“Dạ?”

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng thời nhìn mẹ Vương.

“À, hôm nay gặp mặt là để xác nhận hôn sự của hai con.” Ba Tiêu giải thích.

“Cái gì?!”

“Cái gì?!”

Lúc này, hai người đã có một sự ăn ý ngầm đáng kinh ngạc.

Vương Nhất Bác không bao giờ nghĩ rằng hôm nay cậu sẽ gặp Tiêu Chiến trong một trường hợp như vậy, càng không nghĩ tới bị cái miệng thối của Lý Mặc nói trúng, ba mẹ dẫn cậu theo là để đi xem mắt, cũng là bán cậu cho nhà họ Tiêu.

“Ông nội hai con trước kia đã giao ước rồi, ta và ba con cũng không có duyên phận này, xem ra hai con càng có duyên phận hơn.” Ba Tiêu nhìn ba Vương nở nụ cười trêu chọc. Họ cũng từng nghĩ về việc hay là hai alpha thử xem, nói xong mỗi người liền đấm cho đối phương một cú. Se duyên của hai gia đình không chỉ là cố chấp của đời ông nội mà còn là sự cố chấp của hai người ba.

“Đợi đã…” Tiêu Chiến bề ngoài trông rất ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại là đứa nổi loạn nhất.

“Tại sao con phải lấy cậu ấy? Cậu ấy không phải vẫn còn là học sinh sao?!” Anh chưa từng yêu đương, nếu để anh và Vương Nhất Bác yêu nhau thì phải suy nghĩ một chút. Huống chi bỏ qua bước này, trực tiếp kết hôn!

“Đã đồng ý cho con làm bác sĩ ngoại khoa, cũng đồng ý cho con dọn ra ngoài ở, thậm chí mấy năm gần đây bọn ta cũng chưa từng phàn nàn một câu về công việc cũng như cuộc sống tình cảm của con nhỉ.” Cha mở miệng trước, trong lòng Tiêu Chiến đã lạnh đi một nửa.

 Ở nhà, nếu ba có quyết định gì, chỉ cần anh không muốn thì còn có thể tìm cha nói chuyện. Nhưng cha đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

“Đó là hai chuyện khác nhau…” Tiêu Chiến buồn rười rượi, đột nhiên mất bình tĩnh. Cảm thấy chán nản và tâm trạng tồi tệ, pheromone bắt đầu phát ra từ gáy một cách liều lĩnh, ngay cả khi đã dán miếng dán ức chế thì cũng không thể kiểm soát được.

Mùi hoa diên vĩ không ngừng tỏa ra, tràn ngập căn phòng.

“Tiêu Chiến!” Vương Nhất Bác thấp giọng nhắc nhở. Hai người mới ở bên nhau đêm qua, Vương Nhất Bác nhạy cảm với pheromone của Tiêu Chiến hơn ba và cha anh.

 “Mùi hương này…” Mẹ Vương nhìn Tiêu Chiến, rồi nhìn con trai mình.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy không ổn.

“Tối qua hai người ở cùng nhau sao?” Mẹ Vương nhẹ nhàng ném một quả “bom” lên bàn. Quả nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

“Mẹ sẽ không ngửi sai.” Mẹ Vương nói một cách khẳng định. Omega cũng rất nhạy cảm với pheromone trên người Omega khác, ba không nhận ra vấn đề này vì hầu hết mùi hoa diên vĩ trên người Vương Nhất Bác đều bị nước hoa che mất.

“Lúc sáng khi Nhất Bác về nhà, trên người nó có mùi này.”

Tiêu Chiến đỏ mặt cắn môi dưới, nói cái gì cũng vô dụng.

Bữa ăn tràn ngập cảm xúc, trừ anh ra, dường như cả năm người ở đây đều rất vui vẻ. Vương Nhất Bác rất được ba và cha yêu mến, ba mẹ của Vương Nhất Bác có vẻ cũng rất thích anh.

Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác mặt trời trên đỉnh đầu dần dần trôi về phía chân trời. Trong phòng, ngoại trừ diên vĩ của anh, còn có mùi hắc kỳ nam nhàn nhạt do Vương Nhất Bác cố ý tỏa ra. Sự kết hợp của hai mùi hương không thể trái tim anh bình tĩnh trở lại. Nhưng bốn vị trưởng bối dường như đồng thời mất đi khứu giác, không để ý đến sự quấn quít của hai loại pheromone xung quanh.

Sau bữa ăn, cuối cùng anh cũng phải miễn cưỡng chấp nhận sự thật này. Ngay cả khi chuyện giữa anh và Vương Nhất Bác không bị người lớn phát hiện, thì cuộc hôn nhân của họ cũng không thể thay đổi được nữa. Chỉ là bây giờ vì mối quan hệ của anh với Vương Nhất Bác mà bốn trưởng bối đều rất vui vẻ, thậm chí ngày nhận giấy chứng nhận và thời gian tổ chức hôn lễ cũng đã được ấn định.

“Nhất Bác, con đưa Chiến Chiến về nhà đi. Tình trạng của nó lái xe không an toàn.” Sau khi giải thích cho con trai xong, mẹ Vương lại nắm tay Tiêu Chiến, “Ngày mai mẹ sẽ cho người mang một số nguyên liệu điều dưỡng đến nhà con. Con đừng căng thẳng quá. Cho dù con kết hôn, chúng ta cũng không mong con có con ngay. Nhất Bác còn trẻ, con còn có sự nghiệp riêng, bọn ta đều tôn trọng quyết định của con.”

Tiêu Chiến trong lòng dở khóc dở cười, tôn trọng thì không nên trực tiếp, ngay cả việc sinh con cũng đã nghĩ thay cho anh rồi.

 “Chiến Chiến tuần sau nên xin phép nghỉ ngơi trước đi.” Bố Vương cũng đứng bên cạnh phụ họa, “Tình trạng của con như vậy ở trường không an toàn đâu.”

“Không cần đâu chú Vương, bác sĩ kê thuốc cho con rồi…”

“Con vẫn gọi chú.” Cha vỗ đầu anh, “Đã đến lúc thay đổi cách xưng hô rồi, bọn ta đều chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Hơn nữa, con đừng uống những loại thuốc đó, chúng có tác dụng phụ. Nếu con cảm thấy không thoải mái thì hãy để Nhất Bác ở bên cạnh chăm sóc cho con.”

Tiêu Chiến cắn môi dưới, pheromone đang gây rắc rối, lại cộng thêm lượng thông tin quá lớn, cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng thời đại này mà mình vẫn gặp phải chuyện như vậy. Đôi mắt tủi thân vẫn luôn đỏ hoe.

“Hai con về trước đi, bọn ta đi uống trà. Nhất Bác, đồ của con mẹ sẽ bảo tài xế mang đến nhà Chiến. Con chăm sóc nó cho tốt.” Mẹ Vương nói xong, bốn trưởng bối lên xe cùng lúc.

Tiêu Chiến đứng tại chỗ cố gắng tiêu hóa chuyện xảy ra hôm nay, đồng thời cũng đang suy nghĩ nên đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào.

“Khó chịu không?” Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, “Như vậy đỡ hơn chưa?”

Tiêu Chiến sụt sịt, “Cậu muốn kết hôn sao? Cậu mới hai mươi mốt tuổi, vừa qua tuổi pháp luật cho phép kết hôn là muốn kết hôn sao?”

“Anh thì sao?”

Tiêu Chiến không nói, anh muốn nói mình không muốn kết hôn, nhưng cũng vô dụng, rất có thể sẽ làm đối phương đau lòng.

“Khi nghe thấy ba anh nói chúng ta sắp kết hôn, tôi cũng chịu không được.” Vương Nhất Bác cười nhẹ: “Tôi còn tưởng bọn họ nói đùa, không ngờ lại sắp kết hôn với anh thật. Vốn muốn từ chối, nhưng trong lòng cũng không có cự tuyệt như vậy. Tôi nghĩ bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cha mẹ ý kiến thống nhất như vậy, hơn nữa họ còn rất kiên quyết. Chúng ta có phản đối cũng vô dụng, vậy…”

“Anh có muốn thử không, để tôi chăm sóc cho anh?”

Giọng nói của Vương Nhất Bác nghe nghiêm túc hơn rất nhiều, khác hẳn với giọng điệu khi nói chuyện với Tiêu Chiến trước đó. Lần đầu tiên anh thấy vai Vương Nhất Bác rộng hơn mình, nhìn rất ấm áp, cũng muốn được dựa vào.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhắm mắt gật đầu, một viên "ngọc trai" trong suốt đáp xuống vai Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình khi ở trong xe. Pheromone rối loạn, cảm xúc trở nên xa lạ và khó nắm bắt. Tại sao anh lại rơi nước mắt trên vai Vương Nhất Bác, anh cũng không hiểu nổi. Cảm động trước lời tỏ tình của Vương Nhất Bác? Hay đang buồn về cuộc hôn nhân sắp tới của mình?

“Anh đã ăn bữa sáng tôi chuẩn bị cho anh chưa?”

Mặt trời đã lặn rồi, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái hờ hững hỏi anh ăn sáng chưa.

“Tôi dậy muộn nên vội ra ngoài.” Tiêu Chiến thành thật trả lời. Trước khi ra ngoài, anh đến nhà bếp uống nước, nhìn thấy mảnh giấy Vương Nhất Bác để lại cho mình, còn chưa kịp vào bếp xem thì anh đã cầm chìa khóa đi ra ngoài.

“Ồ… chắc là sau một ngày thì không thể ăn được nữa.” Giọng điệu của Vương Nhất Bác trở nên có chút thất vọng.

“Nấu gì vậy?” Tiêu Chiến quay đầu nhìn những người đang ngồi trong chiếc ô tô chạy ngang qua cửa sổ xe, tự hỏi không biết trong thành phố này còn có hai người nào có mối quan hệ kỳ lạ hơn anh và Vương Nhất Bác hay không.

"Chỉ là... canh trứng gà."

“Hả?” Tiêu Chiến không nhịn được cười, “Có ai buổi sáng chỉ ăn canh trứng gà chứ.”

“Tôi chỉ biết cái này.”

“Không phải là cậu muốn chăm sóc tôi sao! Ngay cả nấu ăn cũng không biết, ở nhà của tôi, cũng chỉ có tôi chăm sóc cậu mà thôi.” Tiêu Chiến vừa bực mình vừa buồn cười. Vương Nhất Bác kém anh sáu tuổi, đầu óc còn chưa trưởng thành hoàn toàn, cũng chưa từng tiếp xúc với xã hội, nên đưa cậu về nhà chẳng khác nào đón một đứa trẻ.

“Vậy anh theo tôi về nhà?”

Tiêu Chiến hơi nghi ngờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, hiển nhiên không phải đang đùa giỡn với anh.

“Hay là tôi thuê một người làm thêm theo giờ?” Từ mùi hoa diên vĩ trong xe, Vương Nhất Bác có thể biết Tiêu Chiến đang tức giận.

“Vậy tôi sẽ học nấu ăn vậy.”

Tiêu Chiến thở dài, lại cảm thấy đau lòng, “Tại sao cậu lại muốn làm chuyện như vậy?”

“Tôi nói chăm sóc anh không chỉ là nói chơi đâu.” Vương Nhất Bác dừng lại một lát, sau khi làm tình với Omega, cho dù không đánh dấu hoàn toàn, Alpha vẫn có thể nhạy bén phát hiện cảm xúc dao động của đối phương.

Vương Nhất Bác giơ tay phải ra, nắm lấy tay Tiêu Chiến đang đặt trên đùi.

“Hôn nhân là sự thấu hiểu và bao dung lẫn nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn sau khi cưới anh.”

Tiêu Chiến sững sờ hơn mười giây, sau đó rút tay ra khỏi Vương Nhất Bác.

“Cậu đã học những điều này ở đâu?”

“Mẹ tôi... bà ấy đã nói với tôi những điều này từ rất sớm.”

“Trải qua chuyện hôm nay, có bao giờ cậu nghĩ đến…” Tiêu Chiến nuốt nước bọt, “Khi mẹ cậu nói với cậu những chuyện này là đang chuẩn bị cho ngày hôm nay và thậm chí là cả tương lai của chúng ta?”

“Ồ.”

“Ồ?” Tiêu Chiến nghĩ rằng Vương Nhất Bác ngày thường trông rất lanh lợi và cũng rất có chủ kiến, hôm nay khi đề cập đến chuyện hôn nhân, anh hy vọng rằng cậu sẽ vỗ bàn và mạnh mẽ phản đối cuộc hôn nhân này. Nhưng không ngờ người suýt chút nữa đập bàn lại là mình, Vương Nhất Bác suốt buổi không nói một lời phản đối. Bây giờ lại nói chuyện này với anh trong xe, anh không đoán được đối phương đang nghĩ gì.

“Không thể thay đổi sự thật, thẳng thắn chấp nhận chẳng phải sẽ vui hơn sao?” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt yêu thương.

“Tôi không ghét anh, nếu như đối tượng kết hôn là anh thì tôi cảm thấy ok!”

“Ok?” Ngọn lửa âm ỉ trong lòng Tiêu Chiến lại bùng lên, “Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, không phải cậu còn làm bộ như bảo tôi chờ xem sao? Hơn nữa kết hôn chẳng phải là nên thích nhau sao?”

“Thứ nhất, chờ xem, đây không phải là nhìn thấy rồi sao? Thứ hai, không phải ai thích nhau cũng có thể kết hôn, và không phải tất cả những người đã kết hôn đều thích nhau.” Vương Nhất Bác dừng lại, “Không thích thì thử thích từ từ xem.”

Thích không phải đột nhiên động lòng với nhau sao? Có thể thích một người có kế hoạch và tính toán trước như vậy à? Tiêu Chiến không nói, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

“Anh không thích tôi sao?” Giọng nói đau lòng của Vương Nhất Bác lọt vào tai Tiêu Chiến, anh còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngay cả dũng khí quay đầu nhìn cậu cũng không có.

“Tôi không ghét.” Tiêu Chiến nhớ lại cách Vương Nhất Bác ôm mình, không những không ghét mà còn rất thích. Khẩu thị tâm phi, không muốn thừa nhận mình là người thích trước. Nhưng sự yêu thích của anh dành cho Vương Nhất Bác còn chưa đến mức yêu, và thậm chí còn cách kết hôn xa tận vạn dặm.

“Mẹ tôi nói để tôi chuyển đến chỗ của anh, nếu anh cảm thấy không tiện, đợi qua kỳ đặc biệt tôi sẽ về.”

Ngủ cũng đã ngủ rồi, vì vậy không có gì phải già mồm cả. Với sự hiện diện của alpha, nó sẽ chỉ giúp ích cho pheromone bị rối loạn của anh.

“Không sao, cậu ở lại đi.”

Khi về đến nhà, Tiêu Chiến cảm thấy mệt mỏi như thể anh đã làm phẫu thuật cả ngày. Như thường lệ, anh đi từ huyền quan vào phòng ngủ, vừa đi vừa cởi bỏ quần áo trên sàn. Cởi được một nửa mới nhớ ra phía sau còn có một người nữa, quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác đang đi theo anh, vừa đi vừa nhặt quần áo anh vứt dưới đất.

Anh quay đầu nhướng mày, tiếp tục đi về phía phòng ngủ. Anh nhắm mắt leo lên giường, ôm một phần chăn mùa hè vào lòng.

“Vẫn không thoải mái sao?” Vương Nhất Bác coi anh là kiểu người bất an điển hình, và điều đó quả thực sẽ xảy ra khi một omega phát tình.

“Tôi mệt muốn nằm nghỉ một lát.” Khi ở trong bệnh viện, anh luôn dựa vào thuốc để kiểm soát pheromone và duy trì thể lực. Trong khoảng thời gian này, anh đã dừng rất nhiều loại thuốc mà bản thân uống quanh năm, ngoại trừ pheromone không ổn định thì anh cũng dễ bị mệt mỏi hơn trước.

“Anh muốn ăn gì không?”

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh giường bắt đầu cởi quần áo, Tiêu Chiến mở mắt liếc nhìn vết tích mà anh để lại trên người Vương Nhất Bác, sau đó lại nhanh chóng nhắm mắt lại, trở mình.

“Mới ăn cơm xong.”

Chờ thật lâu cũng không có được một cái ôm ấm áp, Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi xổm dưới đất bắt đầu thu dọn quần áo của anh.

“Cậu làm gì vậy?” Tiêu Chiến ngồi dậy, khó hiểu nhìn cậu.

“Giúp anh thu dọn quần áo, ném quần áo mặc tuần này vào máy giặt giặt sạch.”

Tiêu Chiến cảm thấy thú vị, đại thiếu gia có lẽ ngay cả quần áo ở nhà cũng không biết thu dọn, huống chi là giặt quần áo. Anh bò đến bên giường, nằm xuống giường, thò đầu ra khỏi đệm và hướng dẫn Vương Nhất Bác thu dọn quần áo.

“Phải tách màu tối và màu sáng ra.”

“Sẽ bị nhiễm màu.”

“Tất giặt trong túi giặt cùng với quần.”

“Cậu lấy quần áo cậu làm gì?”

Vương Nhất Bác nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu lên và đặt một nụ hôn trực tiếp lên môi anh.

“Sao nhiều câu hỏi thế? Thầy Tiêu không phải đang ở trường…” Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến dần đỏ lên, nhếch mép cười.

“Sao lại... Đột nhiên hôn tôi.” Tiêu Chiến trở mình nằm thẳng ở trên giường, gục đầu ở bên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Cho rằng bằng cách này thì đối phương sẽ không thấy rằng mình đang xấu hổ.

“Của tôi cũng cần được giặt. Cùng với của anh…” Vương Nhất Bác từ dưới đất xê dịch tới bên giường, ngồi khoanh chân trên tấm thảm cạnh giường, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến.

“Anh nói nhiều như vậy, không phải là muốn tôi hôn anh sao?” Vương Nhất Bác nhướng mày cười.

“Làm gì có…” Tiêu Chiến bĩu môi, “Là bởi vì cậu không biết gì cả, còn nói muốn tới…”

Vương Nhất Bác cúi đầu ngắt lời anh, “Nhắm mắt lại đi, Tiêu Chiến.”

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không phải vì nghe lời, mà là vì lúc hôn nên nhắm mắt lại theo bản năng.

Mùi của hắc kỳ nam nhanh chóng bao quanh anh, rõ ràng đối phương vẫn còn dán miếng ức chế sau gáy, nhưng mùi thuốc đắng lại từ mũi trượt vào cơ thể anh.

Nụ hôn của Vương Nhất Bác mềm mại và tinh tế, từ môi đến cằm, rồi từ cằm trở lại mắt. Khi anh không phòng bị thì cả người đã đè trên người anh.

Tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt sau gáy Tiêu Chiến, dùng sức lực xé bỏ miếng dán ức chế trói buộc anh, ném xuống đất.

Hương hoa diên vĩ không ngừng tỏa ra sau gáy, anh theo bản năng áp sát người vào ngực Vương Nhất Bác, tìm kiếm thêm hơi ấm.

Lần này không giống như hai lần trước, anh vẫn chưa phát tình, lý trí đã chiếm thượng phong. Nhưng anh vẫn không thể khống chế được ngọn lửa trong người, anh muốn Vương Nhất Bác ôm anh và hôn anh.

“Tôi sẽ giúp anh giặt đồ sau, được không?”

 _________________________

Xin lỗi mọi người nhá, dạo này mình bận dạy online với chạy dl truyện nên lười dịch fic.
Sẵn pr ai muốn học tiếng Trung sơ cấp thì alo tui nha, yêu nhiều!!!!
 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip