Chap 20: Giờ đây còn là một thằng gay nữa

Làm việc quên thời gian một hồi cũng đã đến 11h. Hôm nay Tiêu Chiến cần hoàn thành công việc sớm để về nhà gặp ba mình.

Ba anh không phải lúc nào cũng có mặt ở công ty để giải quyết công việc, vì sức khỏe, ông thường làm ở nhà hơn. Mà kể cả khi Tiêu Khắc có đến công ty,  cũng chẳng bao giờ đi gặp Tiêu Chiến.

Khoảng cách cha con giữa 2 người không hiểu từ khi nào mà có, chỉ biết từ khi Tiêu Chiến thay đổi trở thành con người như bây giờ, là đã lớn lắm rồi, không tài nào chắp vá nổi. Tiêu Chiến tuy không gây họa mấy nhưng thường xuyên làm phật lòng Tiêu Khắc, làm ông đã hay trước mặt anh so sánh với Tiêu Khả Dĩ, nay lại càng đay nghiến tợn.

Khi xưa thì nào là Khả Dĩ thông minh xinh đẹp, tính tình hoạt bát, mày nhìn lại mày xem, lúc nào cũng ru rú một góc không mở miệng. Giờ đây thì mày nhìn chuyện tốt mày làm đi, tập trung gây dựng cho công ty thì không, suốt ngày cùng lũ bạn bè chơi bời lêu lổng, em mày thì chạy hết nơi nọ nơi kia, làm đại diện cho RASP. Phủ nhận gần như hoàn toàn những công sức đóng góp của anh. Nhưng càng như vậy, Tiêu Chiến càng làm ra nhiều chuyện chọc tức ba mình.

Cũng là chuyện bình thường thôi, không thích thì đã không thích rồi. Xun xoe xin vài chút yêu thương dư thừa thật hạ thấp bản thân mình quá, nên Tiêu Chiến không bao giờ làm những việc để lấy lòng ông. Kết tinh từ một mối quan hệ không có tình yêu, thì làm gì hi vọng là sẽ được yêu thích. Được vứt một chân giám đốc ở công ty, có khi đã là quá sức tưởng tượng rồi.

Chẳng biết hôm nay gọi về nhà làm gì đây?

Còn là gọi qua Khả Dĩ, bản thân mình đúng là chẳng có tí trọng lượng nào. Tiêu Chiến lắc đầu cười, nhanh chóng thu dọn đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn.

'Cốc cốc'

Bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến.

- Vào đi!

Là Trác Thành.

- Sếp, sếp có cần em đưa đến nhà chủ tịch không? Thuận tiện em cần đến thăm bạn gần đó.

- Vậy được! Cậu xuống chuẩn bị xe đi, tôi xuống bây giờ đây.

Dù sao cũng chẳng có gì to tát!

- Vâng sếp. - Uông Trác Thành nhanh chóng đóng cửa rồi rời đi.

Không có nhiều dịp Tiêu Khắc 'mời' anh về 'diện kiến' thế này, mà có chăng cũng toàn là chuyện chẳng hay, nên anh hoàn toàn không mong chờ gì ở lần gặp mặt này.

Trác Thành đưa anh đi khoảng chừng 30 phút thì đến nơi, đợi anh xuống xe dặn dò vài việc rồi cũng lái xe qua nhà bạn đi mất.

Đứng trước cổng căn biệt thự, Tiêu Chiến thở dài ngao ngán, chẳng có vẻ gì là muốn vào.

- Tiêu thiếu gia!

Một lúc sau có gia nhân ra mở cổng đón anh vào nhà.

- Tiêu thiếu gia, Tiêu lão gia đang chờ cậu trên phòng!

- Tôi biết rồi!

Gật đầu cười nhẹ với người hầu gái, Tiêu Chiến lẳng lặng lên tầng hai, mở cửa phòng của Tiêu Khắc đi vào.

- Xin chào! Lâu lắm rồi chúng ta không gặp. Chẳng hay ông gọi tôi về đây là có điều gì muốn chỉ bảo?

Tiêu Chiến không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Anh muốn nhanh chóng nói chuyện tâm tình rồi cũng muốn nhanh chóng mà đi lè lẹ.

- Tất nhiên là có việc. - Tiêu Khắc vừa nói vừa nhả đám khói thuốc trong miệng ra.

Sở dĩ Tiêu Chiến rất ghét mùi thuốc lá, là bởi vì ba anh có hút.

- Dạo này tình hình công ty sao rồi?

- Tiến độ rất tốt, ông có thể nhìn vào cái đống báo cáo hàng tháng đang để trên bàn kia, thay vì hỏi tôi. - Tiêu Chiến vừa nói vừa hất mặt về đống báo cáo được bày trên bàn ba anh đang xem, giọng nói mang đầy mùi châm chọc. - Vâng, tìm thêm người mẫu đại diện đều là một tay Tiêu Chiến này trong lúc "bông đùa ở ngoài" tìm, thưa "ba".

- Thôi, không nói chuyện xã giao dông dài nữa. Nghe nói mày lại dây dưa với một thằng nhóc diễn viên kém mình 6 tuổi? Đẹp mặt!

- Nếu ông cho người theo dõi tôi, thì không cần bảo là "nghe nói" đâu, sự thật đấy!

- Mày câm miệng lại cho tao! Tao không cho người theo dõi mày, thì sao biết được những "chuyện tốt" mà mày làm? 28 tuổi rồi, là giám đốc một công ty, là con trai cả thì mày nên biết phải hành xử như thế nào chứ?

- Vậy thưa "ba", với tư cách là một người cha, "ba" có biết mình đã hành xử như thế nào không?

- Thằng mất dạy này!

Tiêu Khắc tức giận, đứng dậy đập bàn thật mạnh, giấy tờ, báo cáo rơi vương vãi khắp sàn. Tiêu Chiến không hề sợ hãi nhìn thẳng vào ông.

Lúc này, Tiêu Khắc mới nguôi giận được một chút, như một bước đệm để thỏa hiệp.

- Nhưng thôi, không sao, có việc cho mày chuộc lỗi đây. Tao đã tìm được một gia đình môn đăng hộ đối, là con gái thứ của Lưu gia, là tập đoàn Lưu thị, chắc mày cũng biết. Mày chơi bời sao cũng được, cưới Lưu tiểu thư về, tao sẽ cho mày 40% cổ phần của RASP, chi nhánh cũng cho mày nắm phần luôn.

- Rồi sao?

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Tiêu Khắc, giọng nói bình thản đến lạ.

- Mày nói cái gì?

- Cưới về, rồi lại để sinh ra một thằng như tôi sao? Đối xử với nó như ông đối xử như tôi sao? Bỏ rơi mẹ nó trong bệnh viện để đi với tiểu tam, như ông đã làm trong khi mẹ tôi còn ở viện sao? Để mẹ tôi uất nghẹn đến chết, trong khi bản thân ông đang tay trong tay với người tình? Xin lỗi, Tiêu Chiến này làm không nổi.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, dõng dạc mà đầy đủ, không có chút nào run rẩy cùng sợ hãi.

- Thằng khốn nạn này ai cho mày nói mẹ Khả Dĩ là tiểu tam?

- Không phải sao? Đi với người đàn ông khác trong khi vợ người ta còn đang sờ sờ ở đấy, không phải tiểu tam, vậy gọi là gì? Nhưng mà, tôi đã nhắc gì đến mẹ Khả Dĩ đâu mà ông lại tự nhận như thế? - Tiêu Chiến bật cười, đảo mắt một vòng. - Ah, có lẽ còn chi tiết này ông đã gượng ép bỏ qua, nhưng Tiêu Chiến tôi trong mắt ông, không những mất dạy, khốn nạn, vô dụng, giờ đây còn là một thằng gay nữa!

- Thằng nghiệt súc này!

Đến lúc này, Tiêu Khắc không kìm nén nổi nữa mà cầm lên chiếc gạt tàn thuốc lá ném thẳng vào người Tiêu Chiến. Tàn thuốc rơi tung tóe khắp người, đường bay của chiếc gạt tàn nhắm thẳng đầu anh mà rớt xuống, chỉ cách thái dương vài cm. Tiêu Chiến bất ngờ, hai mắt mở lớn, tay theo phản xạ đưa lên đỡ cũng không tránh kịp độ nhanh của cái gạt tàn.

Tiếng rơi lộp cộp của chiếc gạt tàn dường như là tiếng động duy nhất vang vọng bên trong căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip