Chap 40: Cho tôi 1 tuần

- Ông đừng có đùa, mẹ tôi căn bản sẽ không động vào nếu đó là người tôi yêu.

Vương Nhất Bác di dời tầm mắt, cố gắng phủ nhận bằng vài tia lí trí sót lại cuối cùng. Cậu vẫn không muốn tin, không muốn tin vào bất kì điều gì.

- Nhưng lúc đầu thì đâu có phải. Đúng chứ?

Tiêu Khắc nhếch miệng cười, chậm rãi tiến đến vỗ vai Vương Nhất Bác.

Hóa ra đây là cảm giác khi dồn người khác đến đường cùng.

Quá thống khoái đi.

- Con trai, cậu có thể chọn lựa không tin, nhưng toàn bộ đều là sự thật.

- Hãy cứ sống theo cái lí tưởng mà cậu lựa chọn, có thể bảo vệ Tiêu Chiến bằng những đồng lương ít ỏi mà cậu có cũng được. Để RASP chìm trong biển lửa, để tâm huyết của Tiêu Chiến từ từ đi xuống.

Tuy không để ý quá nhiều, nhưng Vương Nhất Bác cũng thừa hiểu rằng Tiêu Chiến đã tốn nhiều tâm tư cho RASP thế nào. Có thể đó không phải nơi làm việc lí tưởng, không phải công việc mà anh mong muốn nhất, hay thậm chí luôn có Tiêu Khắc - người anh không thích ở đó. Tiêu Chiến vẫn luôn tận lực với vị trí này. Anh yêu vẽ, anh yêu thiết kế hơn bất kì ai, kể cả có phải làm những công việc nặng nhọc kèm theo như điều hành, duyệt báo cáo, nghĩ hướng đi mới,.... anh vẫn chấp nhận.

Dường như đã hiểu ra điều gì đó, Vương Nhất Bác bật cười.

Cười nhạo chính bản thân mình.

Mục đích cuộc gặp này, mục đích sau cùng của cuộc nói chuyện này...

Chẳng phải là chuyện đó sao?

Hóa ra ai cũng muốn điều đó xảy ra, chỉ có mình cậu là không muốn.

- Ông nói đi! Lí do ông gặp tôi hôm nay, lí do để ông nói ra những chuyện này, không phải chỉ là để nói chuyện phiếm đúng không? Càng không phải là muốn tôi rời khỏi Tiêu Chiến, phải chứ? - Vương Nhất Bác cất lời, cái nhếch mép vẫn thê lương đọng trên môi.

- Vẫn là Vương thiếu gia tinh ý, bây giờ chúng ta đi vào chuyện chính nhé?

.

.

.

"Vương Nhất Bác."

"Vương Nhất Bác!"

"Cún con!"

- Hửm?

Vương Nhất Bác trong phút chốc lấy lại thần trí, nhìn Tiêu Chiến nhanh chóng lộ ra một nụ cười thật ôn nhu.

- Em lại thất thần nữa rồi.

- Đâu có đâu. - Cậu nâng tay Tiêu Chiến hôn hôn lên mấy đầu ngón tay. - Anh muốn nói chuyện gì à?

Đột nhiên Tiêu Chiến đổi sắc mặt bóp mạnh cằm Vương Nhất Bác, nhíu mày ép cậu nhìn thẳng vào đáy mắt mình.

- Đang tơ tưởng con đĩ nào?

- Đừng tự gọi bản thân bằng cái tên khó nghe như vậy.

Vương Nhất Bác cười rộ lên, đưa tay vuốt nhẹ lấy môi dưới của anh.

Người yêu cậu ghen lên đáng yêu thật mà.

Tiêu Chiến ẩn cậu ngã lên sofa, trực tiếp ngồi trên người Vương Nhất Bác.

- Ở ngay trước mặt đây thì tơ tưởng cái gì? Em đừng hòng lừa thằng này. Nói!

- Ngoài anh ra, em còn nghĩ đến ai được đây? Thời gian làm anh còn không đủ.

Vương Nhất Bác thở dài bất lực nhìn Tiêu Chiến, bàn tay không an phận mà yên vị tại nơi đùi non anh xoa nắn.

- Thế thì thất thần cái gì mấy hôm nay?

Tiêu Chiến cũng không phải dạng vừa, ngả ngớn chống tay dựa người ra sau, nhưng lại nhắm đúng nơi bộ vị Vương Nhất Bác, lực không mạnh không nhẹ mà chống xuống.

- Dạo này em đau đầu chút việc riêng.

Bàn tay cậu đi sâu dần vào trong sờ nắn, những ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại lướt qua vật non ở giữa.

- Đang muốn tìm hiểu thêm mảng kinh tế, có điều không biết bắt đầu từ đâu.

Câu chuyện thì hoàn toàn đứng đắn, nhưng khung cảnh thì ám muội vô cùng.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng không chịu được nữa, giữ tay cậu lại.

- Bớt nói nhảm, nhà chỉ cần 1 người làm kinh tế thôi. Em lo chăm mấy cái xe của em tốt đi đã, mấy tháng rồi còn chẳng thấy tập.

- Thiếu tiền? Tiêu giám đốc nuôi em.

Thị trường kinh tế quả thật rất mệt mỏi cùng đau đầu, người như Nhất Bác không nên dấn thân vào.

- Tiêu Chiến!

- Ừhm?

"Nếu như tôi không chấp nhận những điều kiện này thì sao?"

"Cái này thì tùy ở cậu thôi. Tôi không bắt ép. Cậu không chấp nhận cũng được, căn bản nó không ảnh hưởng gì. Vẫn như kế hoạch ban đầu mà làm thôi."

"Nếu Tiêu Chiến vẫn không đồng ý cưới Lưu tiểu thư thì sao?"

"Cậu cũng quan tâm đến nó quá nhỉ?"

"Được, tôi trả lời cậu."

"Bị gạch tên khỏi Tiêu gia, xóa tên khỏi RASP, triệt đường kinh doanh, đến khi nào đồng ý thì thôi."

"..."

Vương Nhất Bác gọi tên rồi đột nhiên nhìn anh thật lâu.

Ban đầu Tiêu Chiến quả thật không thích lắm, nghĩ thằng nhóc này có chút xấc xược, nhưng bây giờ anh cũng đã quen với cách gọi trống không này của Vương Nhất Bác. Coi như là đặc cách riêng cho Đuôi nhỏ nhà anh đi.

- Anh có thấy em trẻ con không?

Tiêu Chiến bật cười. Sao lại đột nhiên chuyển chủ đề một cách bất thình lình thế này chứ.

- Nhóc con, thắc mắc gì lạ thế?

Vương Nhất Bác liền kéo anh vào một cái hôn mạnh bạo, như muốn nuốt trôi cả anh vào bụng. Sau đó chôn mặt thật sâu vào hõm cổ của anh, đồng thời siết chặt vòng eo Tiêu Chiến.

Phải rồi.

- Nhất Bác, có chuyện gì à?

- Không có gì. Em muốn... / - Thôi đi hôm qua e vừa làm... / - Ôm anh thêm một chút...

- ...

- Tiêu Chiến, trong đầu anh chỉ có vậy thôi à? - Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế, cười rộ lên đến rung bần bật.

Á à dám cài ông mày.

- Ừ đúng rồi thằng này chỉ suốt ngày nghĩ đến những chuyện như thế thôi. Ai như Vương Nhất Bác đây là đóa hoa lãnh diễm không vướng bụi trần, không có phát dục đúng không nào?

- Em có. - Cậu ngẩng mặt, hướng đôi mắt to tròn như cún con nhìn anh, nhưng nụ cười thì gian manh vô cùng.

Cmn.

- Em nhớ câu chuyện "Tâm sự với bàn tay phải" chứ? Chắc là hôm nay em phải ôn lại chuyện cũ đấy. Biết vì sao không? Ồ, vì Tiêu lão sư mất hứng rồi.

- Không có việc gì, mất hứng em gợi lại cho anh.

- ....

Thắc mắc kia cứ như vậy mà bị Tiêu Chiến cho chìm vào dĩ vãng.

"Cho tôi 1 tuần."

"Tôi muốn suy nghĩ thật kĩ."

"Được thôi. Nhưng Vương thiếu gia, Tiêu Khắc tôi đây không có nhiều kiên nhẫn đến vậy đâu."

---------------------

Tôi đi làm lại rồi quý dzị, nên mới ko có thời gian viết á :)))).

Thôi ngắm Ngụy Anh đỡ đi :))), chap mới chắc lâu nữa mới có :)))

Khen vẽ đẹp đê :)))))

*Edit: huhu full ảnh đây, tôi vẽ thật mà :')))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip