Extra 3: Vương Nhất Bác, em tàn nhẫn lắm

***Extra dưới đây la mình dùng lời kể của Doãn Chính tiên sinh nhé!

---

Gần mười năm trong showbiz quả thật nhàm chán, rất nhàm chán.

Cho đến khi tôi gặp em ấy.

Em ấy không giống bất kỳ loại người nào tôi từng gặp qua. Em ấy mạnh mẽ, chính trực, em ấy trưởng thành, biết nghĩ. Em ấy gạt được qua mọi cám dỗ, thanh sạch như đóa mẫu đơn trắng không ai có thể vấy bẩn, cũng không nỡ vấy bẩn. Cũng đúng thôi, làm gì có ai sạch sẽ đến vậy.

Lần đầu tiên tôi gặp Nhất Bác, là sau khi nhận được sự nhờ vả của mẹ em ấy, khi đó vô tình thấy Nhất Bác bó mình trước phòng tập công ty, cuộn thành một khúc, để khuôn mặt chôn sâu vào đầu gối ngăn cho bản thân bình tĩnh lại.

"Có muốn lên sân thượng làm một điếu, rồi kể với tôi chuyện gì đã xảy ra không? Tôi là tiền bối, có thể sẽ giúp được cậu."

Tôi đã tiếp cận với em ấy như vậy.

Em ấy không nói gì nhiều, càng không than vãn kể đau kể khổ, chỉ hỏi duy nhất một câu:

"Sẽ luôn bị gạ gẫm thế này sao ạ?"

"Chỉ với mấy người đẹp thôi."

Tôi cười, cố chọc em một chút để cho không khí bớt căng thẳng.

"À~"

Em ấy nghe vậy, nhưng có lẽ chẳng vui vẻ hơn là bao, ánh mắt che khuất mờ mịt sau làn khói thuốc, hướng xuống dòng người tấp nập đi lại, ai ai cũng bận rộn chu toàn cho công việc của chính mình.

Dù gì cũng đã nhận lời với cô Trác (mẹ EB), tôi không thể nào làm lơ không vươn tay ra giúp đỡ được.

"Cũng không phải không có cách đâu, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này..."

Nhưng giúp không công như vậy, chắc chắn sẽ làm em ấy thấy tự ái, tôi đành bất đắc dĩ ra thêm điều kiện.

"Không phải giúp miễn phí đâu, trùng hợp ở đội xe của anh đang thiếu người quản lý. Nếu em..."

"Em đồng ý!"

"Thằng nhóc này, anh còn chưa nói hết, nhỡ đâu anh bắt mày đi bán cũng đồng ý luôn hả?"

"Ha~"

Em ấy cười, em ấy cười rồi.

Một nụ cười thanh sạch không vướng bụi trần. Tim tôi dường như vì thế mà vô tình hẫng đi một nhịp.

Tôi và Nhất Bác vẫn luôn gắn bó với nhau từ ấy, tôi luôn ra sức bảo vệ sự thanh sạch của em ấy, ra sức giúp đỡ từ chối tất cả những thế lực có thể sẽ vấy bẩn đi sự trong sáng này, kể cả những cô gái nhỏ bé xinh xắn, tôi cũng không muốn để họ tiếp cận em ấy.

Em ấy chẳng tiếp xúc với ai quá nhiều, chẳng nói chuyện với ai quá lâu, thế giới của em ấy dường như chỉ có tôi làm phần chính, làm tôi vô cùng thỏa mãn về điều này.

Cho đến khi tên đó xuất hiện.

Tôi đã quá lơ là, tôi đã không lường trước được tên Tiêu Chiến đó sẽ dùng mọi cách kéo em xuống, vấy bẩn em bằng chính dục vọng của mình, khiến em lao đao, khiến em suy nghĩ, khiến sự trong sạch thanh thuần của em bị nhúng xuống một vũng bùn đen, khiến em chú ý.

Khiến em động tâm.

Khiến sự sự cố gắng bấy lâu nay của tôi hóa thành tro bụi, bay đến nơi hư không vô tận, khiến sự bảo vệ bấy lâu nay biến thành công cốc.

Tôi tức giận vô cùng.

Vì trên cả, hắn làm được điều mà bấy lâu nay, vì muốn bảo vệ sự thanh sạch của em mà tôi chưa làm được, thẳng thắn nói yêu em.

Dù nó méo mó, nó không trọn vẹn, nhưng hắn đã làm được, hắn thành công bước vào trái tim em, nơi tôi chưa một lần dám tới, hằng đêm chỉ dám tơ tưởng nó trong vô vọng.

Tôi nâng niu em bao nhiêu, hắn lại có thể chà đạp, chơi đùa cảm xúc của em bấy nhiêu. Nhưng tại sao em lại rơi vào lưới tình với con người đó? Vì bấy lâu nay tôi đã quá bao bọc em sao, để chỉ cần một tác động nhỏ nhất cũng khiến em rung động?

Tôi đã muốn vô cùng, giành lại em khỏi đôi tay của hắn, tôi còn lỡ nặng lời với em vì sự dồn nén của mình. Nhưng rồi, tôi đã biết tôi không thể, khi một Vương Nhất Bác cao cao tại thượng, chẳng màng đến tình cảm tư dục, chẳng biểu lộ tình cảm trước bất kỳ ai, ngày hôm ấy lại ngồi trước mặt tôi mà khóc, nói rằng em nhớ tên kia. Em đau, nhưng không biết khi ấy tôi cũng có bao nhiêu đau đớn. Nghe một người mình đơn phương nói về tình cảm của bản thân đối với người khác, dù câu chuyện đó chẳng phải là về một tình cảm đẹp đẽ gì, không những thế còn chỉ toàn bi đát, tôi cũng không chịu được.

Ngay ngày hôm sau khi biết em tất ta tất tưởi chạy đến nhà hắn ta không màng cơn váng đầu hoành hành sau một đêm say khướt, là tôi biết mình đã thua rồi, thua triệt để.

Nhưng nếu tôi là người tỏ tình trước, liệu em có đồng ý hay không?

Con người ta luôn bị dằn vặt bởi hai chữ "nếu như".

Phàm là con người, ai cũng có trăm ngàn mối lo, tôi lo em sẽ kì thị tôi, vì em không phải gay, tôi lo mối quan hệ của chúng ta sẽ chẳng giữ được như ban đầu, tôi lo bản thân sẽ vấy bẩn lên sự trong sạch của em bấy lâu nay. Trăm ngàn mối lo là điều khiến người ta do dự chùn bước. Nhưng giờ đây tôi lại chỉ ước rằng nếu khi ấy tôi có đủ can đảm để thổ lộ với em, thì đã tuyệt biết bao nhiêu.

Tất nhiên, suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, khi sự thật phũ phàng vẫn luôn hiện lên trước mắt. Em cho tôi thấy những mặt em chưa bao giờ thể hiện với ai khác, kể cả với tôi. Em chăm sóc hắn dịu dàng, luôn vẽ lên khuôn miệng một nụ cười ôn nhu, nâng niu đến từng cử chỉ.

Nhưng điều tôi sốc nhất, chính là việc em giải nghệ quay về gia đình để bảo vệ tên Tiêu Chiến kia, em nói em muốn cho hắn ta một cuộc sống tốt đẹp hơn. Khi ấy tôi nhận ra, Tiêu Chiến đối với em còn to lớn hơn cả đam mê bấy lâu nay em theo đuổi.

Hắn ta đã làm gì để xứng với đoạn tình cảm đẹp đẽ ấy của em chứ? Chẳng gì cả, đến cả câu chuyện thực sự của em ấy hắn cũng chẳng biết được một câu. Vậy mà lại thành công có được cả trái tim của Nhất Bác em sao?

Vương Nhất Bác, em tàn nhẫn lắm.

Nhưng sau khi thấy em nghiêm túc với đoạn tình cảm này đến thế, tôi cũng phải chấp nhận một điều, rằng có lẽ cách thức tôi yêu em ấy sai rồi, có lẽ Tiêu Chiến mới là chìa khóa mở ra chiếc hộp pandora bên trong em ấy, mang em ấy đến một thế giới chứa đựng những gam sắc của hỷ nộ ái ố nhiều hơn, thay vì trong thế giới đơn sắc nhàm chán mà tôi đã tạo cho em.

Có lẽ, tôi đã sai rồi.

Vương Nhất Bác, cảm ơn em đã cho anh biết trên đời này có một người tuyệt vời đến thế.

Cảm ơn em đã mang lại cho anh những mảng kí ức thật đẹp.

Có lẽ sau này chúng ta không thể bước trên con đường tình yêu như anh hằng mong nghĩ, nhưng có lẽ là do anh không có đủ can đảm để yêu em.

Được làm bạn với em có lẽ cũng là điều tuyệt nhất đối với anh rồi.

Hi vọng từ nay về sau, chàng trai của anh sẽ luôn được hạnh phúc, vì em xứng đáng với điều đó.

Và anh cũng sẽ tiếp tục đi kiếm tìm hạnh phúc khác của đời mình.

Cả hai chúng ta, đều phải sống thật vui vẻ nhé!

.

.

.

.

Lời au:

- Trước mình thấy các bạn cứ đoán già đoán non anh Chính có tình cảm với Nhất Bác hay ko, thì mình làm nguyên chap này để giải đáp thắc mắc của các bạn đây :)))

- Đăng 2h sáng chả biết có ai đọc ko nhưng thây kệ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip