Hoàng tử Tiền triều (Phần 1)

Hoàng Hậu ngồi trên Phượng vị, lệ tuôn ướt đẫm khuôn mặt mỹ miều. Ấy thế mà trên môi y nở một nụ cười thoả mãn.

Hoàng Đế băng hà, cơn ác mộng kéo dài bao nhiêu năm nay của y cũng theo hắn mà xuống suối vàng.

"Mẫu Hậu nén đau thương." Thái tử mười sáu tuổi quỳ một chân bên cạnh Hoàng Hậu, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của người tôn quý nhất thiên hạ.

"Con ngoan." Hoàng Hậu ôm đầu Thái tử, không để lộ một tia sung sướng.

Vương Thượng thư cầm lấy chiếu thư được đóng dấu rồng mà trong lòng ngổn ngang. Hôn quân không còn, nhưng Thái tử không xứng đáng trở thành vua.

Đơn giản vì trong cơ thể chàng không chảy huyết thống của Hoàng Đế.

Chuyện kể bắt đầu từ mười tám năm trước, khi mà Hoàng Hậu vẫn còn là Cửu Hoàng tử tiền triều. Tiên Đế là huynh trưởng của y, một vị minh quân hiếm có.

Cửu Hoàng tử có một vị thanh mai trúc mã tên là Nguyên Liệt, con trai Nguyên Tướng quân. Từ nhỏ Nguyên Liệt theo chân cha tới biên ải sinh sống. Nguyên tướng quân gọi con trai là Tiểu phúc tinh, vì khi có con trai ở bên ông đánh đâu thắng đó, mở rộng bờ cõi cho quốc gia.

Đến năm Nguyên Liệt mười tuổi, Hoàng Đế cho vời chàng tiến cung làm bạn với Cửu Hoàng tử đỏng đảnh.

Cửu Hoàng tử Tiêu Chiến, con trai út của Tiên Đế, sinh ra khi Ngài đã ở tuổi xế chiều. Hoàng Đế sau khi lên ngôi rất cưng chiều vị Hoàng đệ này. Chỉ là chiều quá sinh đỏng đảnh, Ngài đành tìm bạn chơi cho y.

Nói thế nào thì nói chứ không thể để y làm bạn với con cái nhà thư hương thế gia được, không một công tử nho nhã nào chịu được Cửu Hoàng tử coi trời bằng vung cả.

Thế mà con trai ngài Đại tướng quân lại chơi được với Cửu Hoàng tử, tài thật. Đến tận bây giờ Tiêu Chiến vẫn không hiểu tại sao.

Nguyên Liệt có một đệ đệ là Nguyên Trinh, mười bốn tuổi nhập cung làm phi tần của Hoàng Đế.

Nguyên Liệt xót thương đệ đệ, nhưng phận làm thần tử không thể kháng lệnh vua, đành ngậm ngùi tiễn Nguyên Trinh tiến cung. Hoàng Đế cứ thế nắm trong tay hai bảo bối của Đại tướng quân, không lo ông tạo phản.

Cái đêm Nguyên Trinh tiến cung cũng là đêm mà Cửu Hoàng tử nhận ra tình cảm của mình. Nhìn Nguyên Liệt buồn bã sầu não, lồng ngực y tức thở, trái tim y đau như vỡ ra vậy.

"Nguyên Liệt, hãy ở bên ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ Nguyên Trinh thay huynh, sẽ không ai bắt nạt được nó cả. Ta cũng coi nó như đệ đệ của ta mà." Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay của Nguyên Liệt, chủ động kề hai đôi môi sát nhau.

Nguyên Liệt bấy giờ mới bừng tỉnh, chàng ta cũng yêu thầm Cửu Hoàng tử từ rất lâu rồi, chỉ là không dám thổ lộ.

Hai cơ thể quấn sát lấy nhau, chỉ là không dám làm tới cùng.

Lý Đoan là vương gia khác họ, con riêng của Lý Hoàng Hậu, Hoàng Hậu của Tiên Đế. Đây chính là bí mật Hoàng thất, vết nhơ lớn nhất của Hoàng cung. Hắn tuấn tú, tài giỏi, chỉ là không tới thời. Tiên Đế cũng không mặn mà đứa con riêng này của thê tử, nhưng cũng không thể vứt bỏ, đành ban cho cái danh rồi bỏ đó, không trọng dụng.

Nhưng Hoàng Đế có tấm lòng rộng mở, nhìn ra được tài năng của Lý Đoan. Lý Đoan cũng nhất mực trung thành, lại được việc nên rất nhanh đã được Hoàng Đế trọng dụng.

Hắn dâng lên Hoàng Đế tấu chương vạch tội Nguyên Đại tướng quân giấu diếm lương thảo, biển thủ công quỹ làm tư, thông đồng với địch phản quốc. Hoàng Đế tin tưởng, âm thầm hạ lệnh cho trừ khử Nguyên tướng quân.

Lý Đoan từ trên tường thành kéo cung một mũi tên xuyên tim Nguyên tướng quân.

Ông cười nhạt, nịnh thần che mờ mắt minh quân. Cả một đời Nguyên Chiêu Tài trung quân ái quốc, xông pha trận mạc giết địch vô số, đến cuối đời lại chết trong tay minh quân.

Ông chỉ lăn tăn về hai đứa con trai của mình, ông ngã xuống rồi ông biết phải làm sao?

Nguyên Liệt nghe tin cha tử trận, một đường xông thẳng vào Vị Ương cung chất vấn Hoàng Đế. Lý Đoan rót mật bên tai, Hoàng Đế tức giận nhốt Nguyên Liệt vào đại lao chờ xét xử.

Nguyên Phi và Cửu Hoàng tử quỳ ở ngoài trời một đêm xin tha cho Nguyên Liệt nhưng Hoàng Đế không mảy may đau lòng. Tiêu Chiến hận Lý Đoan đến tận xương, hận đến mức muốn chém chết hắn ngay trước mặt Hoàng Đế, rồi bị giam cùng Nguyên Liệt. Nhưng Lý Đoan giờ khác xưa rồi, không còn để Tiêu Chiến bắt nạt nữa.

Nguyên Liệt bị xử ngũ mã phanh thây. Năm con ngựa buộc vào tứ chi và đầu của chàng, xử ngay trước cổng thành. Giây phút cuối đời, người trung thần vẫn hiên ngang bất khuất. Lý Đoan điên tiết hạ lệnh đánh trống kích động cho ngựa chạy về năm hướng khác nhau, xé cơ thể Nguyên Liệt làm sáu mảnh.

Tiêu Chiến gào lên đau đớn, y muốn lao xuống từ trên tường thành chết cùng Nguyên Liệt nhưng Lý Đoan đã giữ y lại, ép y nhớ kỹ cái chết này của người y yêu.

"NGUYÊN LIỆT!!!" Cửu Hoàng tử hét lên từng tiếng xé lòng, rồi ngã vào vòng tay Lý Đoan.

"Ngủ đi, A Chiến. Cuối cùng ngươi cũng đã ngã vào vòng tay ta rồi. Ngủ ngoan, ngày mai thức giấc, ngươi sẽ trở thành Hoàng Hậu.

Nguyên Phi mang thai ba tháng ngất xỉu, tỉnh dậy không ăn không uống làm Hoàng Đế lo lắng không thôi. Dạo gần đây cơ thể của Ngài cũng không tốt, thường xuyên chóng mặt hoa mắt.

Do dạo này nhiều sự việc xảy ra dồn dập, Ngài nhược trí không chịu được cũng từ từ rơi vào hôn mê.

Lý Đoan một tay thâu tóm triều cục, trở thành Nhiếp Chính vương quán xuyến xã tắc.

Rồi một ngày không xa, Hoàng Đế băng hà. Nguyên phi đang mang thai bị giam lỏng dưỡng thai. Dưới gối Hoàng Đế không có con trai, vấn đề người thừa kế vô cùng nan giải.

Nên đợi đứa con trong bụng Nguyên phi ra đời hay lập tức đưa Cửu Hoàng tử lên ngôi? Phe phái trong triều chia làm hai phe, cãi nhau rất kịch liệt.

"Lý Đoan, ta sẽ giết ngươi." Cùng lúc mất đi tất cả người thân, Tiêu Chiến không còn ngây thơ nữa, y muốn báo thù.

"A Chiến, bản vương cho ngươi hai lựa chọn. Trở thành vua và nhường lại ngôi cho bản vương, bản vương sẽ để Nguyên phi và nghiệt chủng kia sống sót. Hoặc không, bản vương tự cướp ngôi, giết chết giọt máu cuối cùng của Hoàng Đế, A Chiến vẫn là Hoàng Hậu của bản vương. Kết cục nào bản vương cũng sẽ lên ngôi, chỉ là cõng thêm một cái bêu danh thôi." Lý Đoan ôm lấy cơ thể của Tiêu Chiến, rót vào tai những lời đe doạ ngọt ngào. Hắn yêu Cửu Hoàng tử từ khi y còn bé, hắn hận Nguyên Liệt khi đã cướp y khỏi hắn.

"Đồ khốn." Đôi mắt Tiêu Chiến hiện đầy những tơ đỏ, điên cuồng muốn cắn bàn tay bẩn thỉu đang bóp cằm mình. Lý Đoan ôm y vào lòng, gặm nhấm vành tay xinh đẹp.

Để bảo vệ Nguyên Trinh cùng giọt máu cuối cùng của Hoàng Đế, y đành phải lựa chọn trở thành vua, rồi sau đó trao lại long bào cho trượng phu của y - Lý Đoan.

Mọi việc được diễn ra nhanh chóng, thuận lợi vô cùng. Tiêu Chiến bí mật đưa cha con Nguyên Trinh đi khỏi kinh thành, tránh xa móng vuốt của Lý Đoan. Đi đến một nơi yên bình, tránh xa những tranh đấu đẫm máu chốn thâm cung.

Lý Đoan trở thành Hoàng Đế, đổi tên nước thành Đại Quang, phong Tiêu Chiến làm Hoàng Hậu.

Cả đời hắn toàn nói những lời nói dối trắng trợn, chỉ duy nhất việc yêu Tiêu Chiến là thật lòng. Nhưng hắn lại yêu y bằng cách làm y tổn thương nhất.

Năm nay Tiêu Chiến hai mươi tuổi, y đã ngồi lên cái Phượng vị này hai năm nhàm chán. Ngoài lần đầu bị Lý Đoan cưỡng bức, y không cho phép hắn đụng tới y lần nữa, nếu không y sẽ tự sát.

Lý Đoan dục vọng bừng bừng lại không được thoả mãn, đành nạp nhiều phi tần vô số. Nhưng ngoài Tiêu Chiến thì không ai làm dập tắt được ngọn lửa dục vọng ấy. Hắn yêu nhất cái lúc y chống đối hắn, chửi mắng hắn. Yêu đến chết đi vẫn còn yêu.

Sắp đến ngày giỗ của Tiên Đế, Tiêu Chiến muốn đến chùa Cảm Nghiệp thắp hương. Tro cốt của Tiên Đế được đựng trong hũ, được Nguyên Trinh mang theo ra khỏi Hoàng cung, đưa lên chùa ngày ngày hương khói.

Nguyên Trinh nương nhờ chùa Cảm Nghiệp, sinh con, rồi cùng các sư vãi trong chùa nuôi con lớn. Y sinh cho Tiên Đế một đứa con trai khoẻ mạnh.

Lý Đoan đành đồng ý, vì chỉ cần làm trái ý Tiêu Chiến hắn sẽ rất đau lòng. Tiêu Chiến dễ dàng đạt được mong muốn, ra khỏi cung không quay đầu lại, không thèm nhìn đến Hoàng Đế một lần.

"Chính Nhi thật ngoan, tiểu thúc tặng con này. Đây đều là quà từ trong cung, Chính Nhi hãy chơi thật vui nhé." Tiêu Chiến mỗi lần nhìn thấy Vương Du Chính đều cảm thấy thổn thức. Đây là huyết mạch duy nhất và cuối cùng của Hoàng huynh y để lại.

"Tiểu thúc tốt như vậy sao lại ít đến thế. Chính Nhi thương nhớ người đến rụng cả tóc rồi." Vương Du chính chìa cái đầu trọc lốc của mình ra cho Tiêu Chiến xem. Y xót xa xoa đầu đứa cháu nhỏ, đau lòng khôn xiết.

"Chính Nhi ngoan." Tiêu Chiến quay mặt đi lau vội nước mắt.

Bỗng lướt qua y là một bóng dáng vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức làm Tiêu Chiến hoảng hồn.

"NGUYÊN LIỆT!" Y hét to rồi nhanh chân chạy theo nắm tay người lại.

"Ai đấy? Sao lại ôm ta? Vị công tử này ngươi nhầm người rồi.

"Không, không nhầm. Ngươi là Nguyên Liệt, chính là Nguyên Liệt của ta." Tiêu Chiến sờ soạng khắp cơ thể người kia, không thể nhầm được.

"Này ta nhịn ngươi lắm rồi đấy nhớ. Nguyên Liệt nào? Ta không phải hắn, đừng có sờ mó ta như thế." Đi chùa cầu duyên mà va ngay phải một mỹ nhân mắt kém.

"Không ngươi có...ngươi không có...Nguyên Liệt không có nốt ruồi trên đầu lông mày...Ngươi thật sự không phải Nguyên Liệt sao?" Tiêu Chiến sờ lên khuôn mặt công tử kia, rồi thất vọng buông thõng tay xuống.

Vị công tử này không phải Nguyên Liệt của y. Nguyên Liệt của y hai năm trước đã bị ngũ mã phanh thây, còn y thức đêm may lại cho chàng từng bộ phận cơ thể.

Nguyên Liệt chết rồi.

"Tiêu Chiến." Nguyên Trinh vội vàng chạy tới, cũng sững sờ khi nhìn thấy vị công tử kia. Chỉ là y đã từng gặp người này nên không kích động bằng Tiêu Chiến.

"Vị công tử này đã nhầm công tử với một người quen, bần tăng mong Vương công tử không để bụng." Nguyên Trinh kéo Tiêu Chiến ra sau lưng, cúi đầu chắp tay nhận lỗi với Vương Công tử.

"Dễ nhầm vậy sao? Thôi được rồi, nể tình nhìn thấy mỹ nhân, bản công tử không để bụng. Về đây." Vương công tử rất mau quên, vẫy tay chào hai người rồi tung tăng bước đi.

"Hắn là ai?" Tiêu Chiến như người mất hồn dựa vào cột, nhìn bóng lưng Vương công tử chạy mất hút.

"Vương Nhất Bác, con trai Vương Tri phủ, nổi tiếng sành chơi nhất vùng này. Thôi nào A Chiến, huynh trưởng ta mất lâu vậy rồi, huynh cũng không thể đau đớn mãi được." Nguyên Trinh vuốt lưng Tiêu Chiến cho y lấy lại bình tĩnh.

"Vương Nhất Bác à." Tiêu Chiến lẩm nhẩm cái tên trong miệng.

Ta muốn nhìn thấy Nguyên Liệt từ ngươi, Vương Nhất Bác.

_Hết phần 1_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip