Chương 7
“A Chiến!”
Vương Nhất Bác đuổi theo Tiêu Chiến, lôi cậu liền đi về phía bên kia xe mình. Tiêu Chiến mạnh mẽ hất tay Vương Nhất Bác ra, giận dữ nói:
“Vương Đại Bạch! Từ lúc nhìn thấy anh ông đây chưa từng trải qua một ngày an ổn! Tôi cảnh cáo anh! Sau này cách tôi xa chút!”
Vương Nhất Bác ngẩn ra, một lát sau nói: “Túi của em vẫn trên xe tôi.”
“. . . . . .”
Tiêu Chiến hầm hừ trở lại bên cạnh Porsche, kéo mở cửa xách balo xuống xoay người rời đi. Đi ngang qua Lạc Quân Hàm chán nản ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối khóc, cậu đột nhiên trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời. Nói cho cùng hắn không phải loại người lòng dạ ác độc, mặc dù tính tình thiếu gia của Lạc Quân Hàm phải trị, nhưng đánh người ta xong bản thân cậu cũng cả người run rẩy theo.
Không chỉ là tức, nhiều hơn là cảm giác áy náy mà tổn thương người khác mang đến.
Tiêu Chiến vừa ra khỏi bãi đỗ xe quẹo vào đường dành cho người đi bộ xe của Vương Nhất Bác đi theo lên, bánh xe cơ hồ nghiền nát bánh răng cưa đường lớn. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Vương Nhất Bác ngữ điệu trầm thấp mà yêu cầu cậu: “Lên xe, tôi đưa em về.”
“Vương Đại Bạch anh không nghe hiểu tiếng người à?” Tiêu Chiến xoay người đối diện bánh xe đá “rầm” một cái, “Bảo anh cách xa ông đây chút!”
Kết quả một đạp này của cậu khiến bản thân phiền toái — Bánh xe vẫn đang chuyển động, mặc dù tốc độ cực kỳ chậm nhưng vẫn chệch trọng tâm của cậu, người lập tức ngồi “Bịch” trên mặt đất
Vương Nhất Bác nhanh chóng phanh xe đi xuống, kéo Tiêu Chiến từ trên mặt đất dậy trên dưới trái phải nhìn: “Ngã hỏng rồi hả?”
“Đã nói đụng phải anh là không có chuyện tốt mà! Cút đi!” Tiêu Chiến xấu hổ giận dữ đan xen, mãnh liệt đẩy Vương Nhất Bác ra, không nghĩ tới cú ngã vừa rồi bị trật mắt cá chân, nhất thời đau đến đầu cậu ngã vào trong ngực Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vừa nhìn dáng vẻ đối phương cau mày gập đầu gối trái lên biết ngay Tiêu Chiến bị trật chân.
Năm đó Tiêu Chiến sau khi ngã xuống Dã Trường Thành mắt cá chân trái bị tật, dây chằng tam giác lỏng, đi đất phẳng có khi cũng có thể trẹo chân. Có lần lúc xuống cầu thang chỉ hơi giẫm lệch một chút đã bị trẹo, chân trái sưng tới ngay cả giày cũng không đi được. Cả tuần đều là Vương Nhất Bác cõng cậu từ ký túc tới phòng học lên lớp, biến thành cảnh tượng, lúc ấy không biết có bao nhiêu nam sinh bị người yêu mình gõ đầu nhắc “Anh xem sức lực của bạn trai người ta!”
Trên chân đau bứt rứt, Tiêu Chiến nhất thời khong mở miệng mắng người được, hít khí cong người đỡ lấy đầu gối. Vương Nhất Bác ngồi xổm người xuống, đưa tay kiểm tra một phen, nói: “Xương không sao, hẳn vẫn là bệnh cũ, ngày mai đến viên chụp X-quang xem xem.”
“Tôi coi như là chịu thua rồi, Vương Đại Bạch, thật là —” Tiêu Chiến chau mày,”Anh trước thu thập cục diện rối rắm kia của anh hẵng nói, tôi không cần anh bận tâm, không có anh 10 năm nay tôi cũng trải qua rất tốt, nhưng mẹ nó anh về rồi tôi không phải bị sỉ nhục chính là bị thương!”
Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, nói: “Xin lỗi, A Chiến, khiến em chê cười rồi.”
“Tôi nhưng không cười nổi.” Tiêu Chiến sặc lại nói, “Hãy thương xót, cách xa tôi chút, tôi còn muốn sống thêm mấy ngày.”
Đứng lên, Vương Nhất Bác một tay đỡ cánh tay cậu một tay cầm balo rớt dưới đất lên, “Tôi đảm bảo, bắt đầu từ ngày mai tuyệt không xâm nhập vào bán kính cuộc sống của em, nhưng hôm nay em đừng bướng bỉnh, để tôi đưa em về.”
“Đừng, tôi tự gọi xe là được.” Tiêu Chiến từ trong tay anh túm túi qua, nhảy dựa vào trên cây ven đường, lấy điện thoại ra gọi xe.
Xe taxi gần khách sạn rất nhiều, chưa tới 2 phút đã có một chiếc xe dừng đến ven đường. Vương Nhất Bác vừa muốn nhấc tay đỡ lại bị một cái lườm của Tiêu Chiến tay dừng giữa không trung, đành phải nhìn đối phương nhảy ngồi vào trong taxi.
Lúc này điện thoại trong túi quần rung lên, anh vừa nhìn là Lạc Quân Hàm gọi tới, nhíu mày trực tiếp cúp.
“Ú, Chủ nhiệm Tiêu, chân anh sao thế?”
Mắt thấy Tiêu Chiến khập khiễng đi tới phòng làm việc công cộng, bác sĩ gây mê Tần Phong khơi lông mày.
“Đừng nhắc nữa, toàn con mẹ nó kỳ quặc.” Tiêu Chiến khoát khoát tay, cầm lấy một xấp bản bệnh án trên bàn lật xem, để làm chuẩn bị cho kiểm tra phòng.
“Tôi cũng cảm thấy kỳ quặc.” Tần Phong bĩu môi, từ trên bàn cầm bình thuốc nước trị thương lên, “5 phút trước chuyên vụ Vương vừa đưa cái này tới, tôi hỏi anh ta cho ai, anh ta nói ai cần cho người đó.”
“Quẳng đi!” Tiêu Chiến lật bản bệnh án tới vang “Xoạt xoạt”.
Tần Phong vội vàng cầm thuốc nước trong tay: “Quẳng đi tiếc lắm, đây là sản xuất ở Nam Dương, chuyên trị gân cốt đau nhức bị thương, lúc trước đi Indonesia chơi mang về hai chai dùng hết rồi, anh không cần tôi cầm đi nhé.”
“Tùy tiện, nói chung đừng để tôi thấy nữa!” Tiêu Chiến đang nói, nhíu mày, “Đoan Mộc!”
“Dạ!” Thực tập sinh Đoan Mộc Hoán nghe thấy triệu hồi vội vàng từ trên ghế xoay nhảy lên, vui vẻ mà chạy tới bên cạnh cậu, “Chủ nhiệm Tiêu, chuyện gì?”
Tiêu Chiến vỗ bản bệnh án hỏi: “Lượng nước tiểu của giường 8 sao ít vậy, cậu hôm qua dùng thuốc gì?!”
“Là . . . . . . Là mấy cái ngài hôm qua xét duyệt . . . . . .” Đoan Mộc Hoán cẩn thận đáp.
Tần Phong vừa thấy Tiêu Chiến bắt đầu dạy dỗ người lập tức nắm chặt bình thuốc men theo mép chuồn khỏi phòng làm việc, nếu không sẽ phải chờ ma âm xuyên lỗ tai. Quả nhiên, hắn đã sắp đi tới chỗ hộ sĩ vẫn có thể nghe thấy Tiêu Chiến ở đó ồn ào “Ban ngày mới tăng lên hơn 200 chút cậu cũng không biết trước khi tan làm xin thêm thuốc? Chức năng thận cũng không kiểm tra! Cậu sáng nay tới làm cái gì?”
“Thôi xong, 80% Đoan Mộc lại phải khóc đi kiểm tra phòng.” Tần Phong bĩu bĩu môi với y tá trưởng Tiền Việt, “Chủ nhiệm Tiêu của ta cũng không nhanh chóng tìm bạn tình hạ chút tà hỏa kia đi.”
Nốt ruồi khóe mắt Tiền Việt hơi nhấc lên: “Anh cho rằng ai cũng giống anh, tên cũng không hỏi đã lên giường.”
“Cái này thật oan uổng tôi, tên dù gì cũng phải hỏi, chính là tội gì cầm thẻ căn cước của người ta đi xác định thật giả mà thôi.” Tần Phong nhún vai một cái, “Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ mà.”
“Cái tuổi này của cậu già hơn thiếu niên chút rồi.” Tiền Việt từ trong khu hộ sĩ đẩy xe thuốc ra, “Đừng ở đây cản trở, tôi phải đi thay thuốc.”
“Nè nè, cái này cho cậu.” Tần Phong bỏ bình thuốc trị thương kia vào trong túi áo y tá của hắn, “Cậu lúc trước không phải nói dùng tốt? Vừa lúc lại kiếm được 1 bình, vội vàng mang đến cho cậu.”
“Ở đâu ra?”
“Không cần biết, anh Tần của cậu tôi đây chính là lộ tử dã (*).”
((*) lộ tử dã: chỉ những người có nhiều biện pháp làm việc)
Tiền Việt lắc lắc đầu, đẩy xe đựng đầy túi truyền dịch vào phòng bệnh.
Lạc Quân Hàm không ngừng gọi điện thoại, Vương Nhất Bác dứt khoát kéo người vào sổ đen. Lần này anh không cách nào tiếp tục dùng đối phương trẻ tuổi không hiểu chuyện để thuyết phục bản thân, cho dù không tại chỗ bắt gặp Lạc Quân Hàm lên giường với người khác, nhưng chuyện lạm dụng thuốc đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Nhớ ngày đó anh tham gia thi đấu toàn quốc bị thương, xương cổ tay bị gãy, xương gãy đâm ra da đau đến lăn lộn cũng không dám để cho bác sĩ dùng morphine cho mình ngừng đau chỉ sợ bị nhiễm thuốc nghiện. Trong nhà mở nhà máy thuốc, anh đối với nguyên lí tác dụng của thuốc càng rõ ràng, bất kỳ đồ kích thích trung khu thần kinh nào cũng sẽ khiến cho người ta càng lún càng sâu.
Nhưng Tiêu Chiến làm sao biết Lạc Quân Hàm có thuốc?
Vấn đề này quấy nhiễu Vương Nhất Bác cả đêm, mà kết luận anh cho ra cuối cùng là, Tiêu Chiến ở trường hợp nào đó vừa vặn nhìn thấy. Nhưng ngoại trừ lúc trước đưa Lạc Quân Hàm tới FIX, anh cũng không nghĩ ra hai người này còn có thể đụng mặt ở đâu. Anh cũng không phải kỳ quái Tiêu Chiến sẽ đi night club, dù sao từ hồi đi học đối phương chính là người thích náo nhiệt.
Chỉ bất quá tới night club ngoại trừ uống rượu nhảy nhót, còn có một nhóm người là vì tìm kiếm diễm ngộ. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng, người tướng mạo tinh xảo lại mặt mang hoa đào như Tiêu Chiến ngồi xuống bên quầy bar có thể dẫn tới bao nhiêu ong bướm. Bất quá Tiêu Chiến có cuộc sống của mình, anh không có tư cách quơ tay múa chân.
Điện thoại di động ở trên bàn rung lên, gọi tới hiển thị là “Vương Chí Kiệt”, Vương Nhất Bác xoa lông mày, nhận điện thoại.
“Chào buổi sáng, anh.”
“Quân Hàm gọi điện thoại cho anh, nói các em cãi nhau, xảy ra chuyện gì?” Âm thanh Vương Chí Kiệt nghe có chút mệt mỏi — Hắn vừa xuống máy bay, lệch múi giờ vẫn chưa đổi lại.
Vương Nhất Bác cân nhắc tìm từ, nói: “Em quyết định chia tay với cậu ta.”
“Chia tay?” Âm lượng Vương Chí Kiệt đột nhiên cất cao, “Tại sao?”
“Đừng hỏi, em không muốn nói.”
“Nhất Bác, chuyện em và Quân Hàm đính hôn đã lên tin tức, em hiện tại lý do gì cũng không có đã nói muốn chia tay? Chỗ bác Lạc em muốn giải thích thế nào? Chỗ ba em muốn giải thích thế nào?”
Vương Nhất Bác tức giận nói: “Em bắt gặp cậu ta và người đàn ông khác ở chung một chỗ!”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, hỏi: “Trên giường?”
“. . . . . . Không phải.”
“Vậy em nghĩ thêm cho kỹ, anh lần này bay đến Mỹ chính là ký với bên bác Lạc hợp đồng thành lập công ty liên kết sản xuất thuốc, mục tiêu trong vòng năm năm đưa ra thị trường, ký với người đầu tư thỏa thuận đánh cược 7 trăm triệu, nếu như ngưng hẳn hợp tác sau này liên lụy đến bao nhiêu vấn đề không cần anh nhiều lời.”
“Nhưng đây không phải lỗi của em, anh!”
“Thị trường tư bản mặc kệ lỗi của ai, chỉ nhận tiền!” Sau khi thốt ra lời, Vương Chí Kiệt thả chậm ngữ điệu, “Nhất Bác, Quân Hàm quả thật bị bác Lạc làm hư, nhưng em phải rõ ràng, bác ấy chỉ có độc đinh Quân Hàm, cho dù Quân Hàm phạm phải sai lầm thiên đại, bác ấy cũng sẽ không tàn nhẫn quyết tâm đi trách móc con mình.”
“Anh, lúc này em còn có việc khác, em không muốn nói nữa, chỗ cha em sẽ cho ông ấy giải thích hợp lý, về phần chỗ bác Lạc . . . . . . Em đoán Quân Hàm sẽ không quá phận.” Vương Nhất Bác đè xuống khó chịu ở ngực, “Nếu như cậu ta lại gọi cho anh, anh cứ nói anh cũng không liên lạc được với em.”
Đầu bên kia điện thoại lại là trầm mặc thời gian dài.
“Bên Đại Chính thế nào?” Vương Chí Kiệt chuyển hướng đề tài, “Anh xem báo cáo biểu thị lợi nhuận hơn nửa năm giảm gần 10%, Nhất Bác, cha ký thác kỳ vọng với em, đừng để ông ấy thất vọng.”
“Em biết.”
“Vậy trước tiên như vậy, có tình huống liên hệ kịp thời.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác dùng sức bóp bóp sống mũi, hướng phía sau dựa tới trên lưng ghế ngửa mặt nhìn trần nhà.
Cũng tốt, anh nghĩ, hiện tại xảy ra vấn đề chia tay dứt khoát cũng giống như anh cả của anh kết hôn rồi lại ly hôn phải tới. Hồi đó lúc phát sinh sự kiện vaccine giả nếu không phải quyền cổ phần thu về trong tay vợ chồng Vương Chí Kiệt, dòng tiền mặt của nhà máy thuốc không tới mức lập tức giảm đến mức cần tìm ngoại viện.
Đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng còi cảnh sát, anh nhanh chóng đứng dậy hất cửa chớp ra, nhìn thấy có xe cảnh sát lái vào cửa lớn bệnh viện. Anh lao ra phòng làm việc, vội vàng chạy tới thang máy. Nhìn thấy viện trưởng cũng ở đó chờ thang máy, Vương Nhất Bác hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Viện trưởng đầy mặt lo lắng.
“Chủ nhiệm Tiêu khu 3 bị người nhà bệnh nhân đánh, vừa báo cảnh sát.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip