01. Năm 1998
(Lưu ý: Một số mốc thời gian có thể không chuẩn, tình tiết, sự việc tự bịa, có yếu tố viễn tưởng )
Tháng 8, năm 1998, sau khi kết án đường dây buôn bán ma túy chấn động Hà Lam chưa đầy một năm. Trịnh Bắc nhờ vào mối quan hệ ở cục cảnh sát, không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng phát hiện được di cốt của ba Cố Nhất Nhiên.
"Tìm được rồi." Trịnh Bắc ngắt điện thoại, hướng Cố Nhất Nhiên đang đứng bên cạnh, vẫn luôn hồi hộp theo sát từng nét mặt của hắn.
" Thấy rồi ? " Anh vừa vui vừa ngờ vực, vì quá lo lắng, lồng ngực khó khăn phập phồng. Giống như chỉ cần Trịnh Bắc xác nhận một câu, anh liền nhào tới mà ôm lấy hắn. Nhưng đâu để anh chờ lâu, hắn khẽ gật đầu, bàn tay vững vàng kéo lấy người vẫn đang rối rắm ở bên cạnh mà ôm vào lòng.
" Đúng, tìm thấy ba anh rồi." Trịnh Bắc thả nhẹ một câu xác nhận với anh. Bàn tay to lớn của hắn có vài vết chai do dùng súng và đấm đá lâu ngày tạo nên, mạnh mẽ thô ráp. Nhưng khoảnh khắc chạm vào mái tóc mềm mại của người kia thì chỉ còn lại sự ôn nhu dịu dàng đến tận tủy. Cứ thế nhẹ nhàng vỗ về, nhẹ nhàng an ủi, cảm nhận hơi thở gấp gáp của người nọ dần dịu lại, mang theo thứ ấm nóng thấm qua lớp áo phông mỏng, chạm tới nơi hõm vai. Cố Nhất Nhiên, Cố lão sư, Tiểu Cố của hắn khóc rồi. Hắn biết có lẽ đây là lần hiếm hoi hắn thấy em ấy khóc. Hắn biết, hắn đã yêu em từ lâu rồi nhưng cứ bồn chồn mãi chẳng dám nói ra. Mà ngay lúc này đây, hắn mới có thể đường đường chính chính làm chút chuyện cho em rồi ôm em vào lòng như thế này. Cố Nhất Nhiên của hắn, A Nhiên của hắn, hắn sẽ bảo hộ em ấy cả đời.
.
Vài ngày sau, hắn cùng anh trở về Hoa Châu, quê hương của người hắn để tâm. Tháng 8 thu sang nhưng thời tiết ở miền Nam vẫn nóng như lửa đốt, cái nắng nóng giữa trưa khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng điều đó chẳng còn là vấn đề khi mà hắn sắp tới thăm bố mẹ "vợ". Trịnh Bắc thầm nghĩ rồi lại cười tủm tỉm.
" Thời tiết Hoa Châu hôm nay tốt đấy! Ngày tốt, đại cát đại lợi." Hắn ngân nga. Cố Nhất Nhiên đi bên cạnh thì cực kỳ khó hiểu.
" Anh bị sao đấy ? Chẳng phải vừa kêu nóng à?" Anh hỏi.
Trịnh Bắc nhìn anh rồi lại tỏ ra bận rộn với đống lễ nạt trên tay, tùy tiện thả một câu:
" Nóng thì đã sao,? Ai bảo đây là quê của anh."
Cố Nhất Nhiên nghe hắn nói liền khựng lại, trái tim đột nhiên hẫng một nhịp. Giống như một dòng điện tê dại truyền qua nơi đầu tim. Đây không phải lần đầu tiên anh có cảm giác khó tả như vậy. Cảm giác đó có lẽ dạo gần đây anh thường hay cảm nhận được, mà mỗi lần như vậy đều là do cái người tên Trịnh Bắc này nói cái gì đó lạ lùng.
Con người này đôi lúc thật khó hiểu nhưng cũng rất đáng tin.
Cố Nhất Nhiên nhìn một thân nam nhân cao ráo, mạnh mẽ xách đống đồ lỉnh kỉnh trên tay nhưng chẳng hề có chút chật vật. Chẳng những thế, còn tỏa ra khí chất đặc biệt khiến người ta không thể rời mắt. Cố Nhất Nhiên không tự nhủ mà cảm thán" Đúng là mẫu người chồng lý tưởng của mọi nhà mà ". Suy nghĩ một hồi, lại lắc lắc đầu. Không hiểu nổi bản thân từ bao giờ lại có mấy cái suy nghĩ linh tinh như vậy nữa.
.
Chuyến đi Hoa Châu xử lý chuyện di cốt của ba Cố Nhất Nhiên rất suôn sẻ. Thời tiết ủng hộ, lúc nào cũng khô ráo nắng ấm. Chả vậy mà chỉ tốn thời gian 3 ngày đã xong xuôi. Chỉ có điều, cái người nào đó đi cùng không biết từ lúc nào đã quen thân với tất cả xóm nhà anh.
Trước đây Cố Nhất Nhiên luôn bận rộn, sau khi tốt nghiệp lại ra nước ngoài du học mấy năm, lúc trở về cũng là thời điểm gia đình xảy ra biến cố, không lâu sau liền trở nên thu mình. Đi đi về về giữa trường học và nhà, cũng không có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với ai, đùng nói là giao du giữa hàng xóm láng giềng. Nhưng mà anh như vậy thì cũng thôi đi, sao cái người mới từ Hà Lam đến ở nhà anh được mấy ngày mà bọn họ còn thân quen hơn cả người ở đây hơn 2 chục năm như anh vậy chứ ?
Cố Nhất Nhiên bất lực nhìn Trịnh Bắc đang bị bao vây bởi một đám phụ nữ lớn nhỏ. Ngay cả mấy đứa nhóc trong xóm cũng chạy đến bấu chân hắn.
" Ây ya, cậu trai này làm cảnh sát đây, giói quá. Trẻ như vậy không biết đã lấy vợ chưa?" Một bác gái không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay cạnh Trịnh Bắc hỏi han nhiệt tình. Còn chưa để " chàng trai trẻ" lên tiếng, một bác gái đang nhặt rau cạnh đó đã chắc như đinh đóng cột:
" Bà nói gì vậy, nhìn là biết chưa có rồi. Tôi nói mấy cô cậu làm cảnh sát thì làm gì có thời gian mà hẹn hò. Chàng trai trẻ à, dì có cô cháu họ vừa mới từ tỉnh về, thông minh, xinh xắn nhà gia giáo hay là để dì giới thiệu cho."
" Bà lại nhầm, tôi thấy là trăm phần trăm là có vợ rồi. Hàng tốt thì có bao giờ ế đâu!" Một bác gái cũng không biết từ đâu ra, trên tay còn xách theo con gà đang cắt tiết dở, huyết dịch còn chảy tong tỏng dí tới nhiệt tình tham gia. Chốt xong quan điểm thì liền quay qua hướng Trịnh Bắc mà cố hỏi cho ra.
"Này chàng trai, cậu nói xem là có hay chưa? "
"Đúng rồi, cậu đẹp trai nói xem nào?"
" Đúng vậy, không có để thẩm làm mối cho."...
Mấy bác gái khi nãy còn cãi nhau um tỏi bây giờ lại đồng loạt đánh chủ ý lên người hắn. Đây là muốn ép cung mà !!
" Haha, không cần phiền bác gái đâu ạ. Thực ra... cháu có người trong lòng rồi. Hơn nữa, còn chuẩn bị rước người ta về nhà."
Hắn chống nạnh cười cười, không biết là thật hay diễn cho ai xem mà nói với ánh mắt tình nồng ý đượm khiến cho mấy bác gái vừa rồi còn nhiệt tình giới thiệu cháu gái cũng phải xuýt xoa.
" Ây ya, tiếc quá đi.."
Nhưng khi Cố Nhất Nhiên vừa lúc đi đến, nghe được loáng thoáng câu chuyện lại chỉ nhớ năm chữ " có người trong lòng rồi" bỗng thấy khó chịu vô cùng. Trong lòng bức bối, nhìn thấy thủ phạm vừa làm mình bực dọc thì ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho, trực tiếp chào hòi qua loa mấy người lớn tuổi rồi đi vào trong nhà, cửa cũng theo tâm trạng không tốt của chủ nhân mà sập một cái động tĩnh lớn.
* Rầm*
" Ôi chao, người trẻ tuổi mà tính khí nóng nảy quá nha~ Bảo sao mấy năm nay vẫn chưa thấy dẫn ai về. " Bác gái vừa mới mai mối không thành cho cô cháu gái quay qua đánh giá, tiếp tục 7749 câu chuyện buôn dưa lê. Còn cái người vừa bị cho ăn bơ thì đứng như trời chồng suy ngẫm về sự đời.
Trịnh Bắc nhìn cánh cửa vừa mới bị người kia trút giận có chút ảo não. Không phải em ấy lại hiểu lầm gì đó chứ? Hắn chẳng lê thê dài dòng cùng mấy bà thím hàng xóm có chút nhiệt tình quá này nữa, dứt khoát thoái lui, đi dỗ người.
Mà Trịnh Bắc đoán không sai, hắn - người ( vô tội) không hiểu mình đã làm sai cái gì mà bây giờ lại bị Cố lão sư của hắn cho ăn quả bơ. Hơn nữa, như này là nhốt " chồng" ngoài cửa hả?
Hắn cầm tay nắm cửa, vặn vẹo một hồi vẫn chẳng thể mở được ra liền giơ tay gõ gõ " cộc cộc" vài tiếng lên tấm cửa thép sơn một màu xanh lè.
" Về rồi à? Tiểu Cố? " Một khoảng không yên tĩnh đáp lại hắn.
" Cố lão sư ơi ~" Sự im lặng đáng ghét đáp lại hắn.
" Cố Nhất Nhiên! Cố bảo bảo! A Nhiên ! Tiểu Nhiên Nhiên à ~"
Rầm một cái, cánh cửa mở ra, đập ngay vào mắt hắn là nụ cười mỉm style ma nơ canh mà đã lâu hắn không còn nhìn thấy.
" Thật ngại quá, vừa nãy không nghe thấy" Cố Nhất Nhiên thả nhẹ một câu.
Mà Trịnh Bắc vừa nghe thì lông tơ cũng dựng ngược. A, đừng có nhìn hắn như vậy chứ ! hắn thực sự vô tội mà. Nếu có thể hắn muốn chạy đến phủ Khai Phong kêu oan một tiếng. Cố đại nhân, tiểu nhân bị oan.
" Không sao, mà anh vừa đi đâu về vậy " Hắn xua xua tay tỏ ý không vấn đề gì, muốn đổi một chủ đề để nói.
" Cũng không có gì quan trọng." Cố Nhất Nhiên lười đáp
" Ồ, vậy ngày mai chúng ta xuất phát về Hà Lam. Có đồ đạc gì cần mang theo không ? tôi giúp anh chuyển." Hắn vừa lách qua cánh cửa màu xanh đáng ghét vừa nhiệt tình hỏi han người nọ. Nhưng Cố Nhất Nhiên nào có cho anh mặt mũi, anh trực tiếp từ chối một cách hết sức khách sáo.
" Không có, cảm ơn" Cố Nhất Nhiên không nhanh không chậm đáp lại hắn, nhưng hắn sợ nhất cái kiểu đột nhiên lịch sự này của anh. Thà cứ đập tay vào bàn mắng hắn, hắn còn biết hắn sai ở đâu mà giải thích, còn như bây giờ hắn thực sự rất khổ tâm.
" Tôi làm gì khiến anh không vui à? " Hắn cẩn thận thăm dò nhưng đáp lại hắn vẫn là nụ cười mỉm khiến hắn rợn tóc gáy. Và đương nhiên là câu trả lời quen thuộc kiểu như " không", " không có gì", " không sao", " không hề" liên tục được truyền vào màng nhĩ.
Cái thái độ này mà còn nói là không tức giận ??? Trịnh Bắc thực sự muốn gào thét.
Trời ơi, có ai đó nói cho hắn biết là hắn làm gì sai rồi không??
---------
🥒: Đoán xem ai là gà ai là thóc :))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip