08. Mang thai

" Cái gì ? Có thai rồi? " Cố Nhất Nhiên đập bàn hét lên. Còn vị bác sỹ vừa đưa ra kết luận mặt vẫn không đổi sắc, ông cười cười gật đầu như khẳng định kết luận của mình.

" Đừng đùa, tôi là cảnh sát đấy!" Cố Nhất Nhiên hậm hực cố hù dọa đối phương. Tôi sẽ bắt ông vì tội lang băm.

" Cũng không ai nói cảnh sát không thể mang thai." Vị bác sỹ già lập luận sắc bén, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười đức mẹ.

Cố Nhất Nhiên nghe xong thì mày nhíu chặt hơn, anh thật sự phản bác không lại, lời đến môi lập tức nuốt vào

" Ý tôi không phải vậy..." À thì cũng không phải là không thể nhưng không phải nói tỉ lệ thụ thai của nam giới chỉ có 1% thôi à? Sao đến lượt anh lại thành ra một phát ăn luôn thế này?

" Vậy tôi phải làm sao?"

Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, ảo não ngồi lại xuống ghế, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đông đến rồi, những cánh tuyết trắng đã bắt đầu rơi xuống trên bệ cửa.

" Tuyết rơi rất đẹp nhưng khi nó tan ra, mặt đất đều lầy lội, chẳng còn đẹp nữa..." Giọng Cố Nhất Nhiên nói rất chậm, có hơi mất tinh thần.

Vị bác sỹ nhìn anh, nét mặt vẫn giữ ý cười. Ông viết một vài đơn thuốc rồi đưa cho anh kèm theo một tờ ghi chú nhỏ

" Đúng vậy, nhưng chẳng phải năm sau khi tuyết rơi lần nữa, mọi người đều rất háo hức sao. Người trẻ ấy mà, đừng nhìn mọi thứ bi quan như vậy"

Thấy Cố Nhất Nhiên vẫn không có ý gì là vui vẻ lên, bác sĩ chỉ thở dài, vỗ vỗ vai anh đông viện.

"Nam giới mang thai khó hơn phụ nữ, tỉ lệ đậu thai 1%, tỉ lệ sinh con cậu có biết là bao nhiêu không ? Chỉ có 0,1 % thôi"

Cố Nhất Nhiên nghe xong thì có hơi sững người, anh vốn biết tỉ lệ sinh con ở nam giới rất thấp nhưng không ngờ lại thấp như vậy. Vừa khi nãy nghe mình mang thai lại suy nghĩ linh tinh nhiều chuyện sắp phải đối mặt. Nhất thời cảm thấy rất lạc lõng, nhất thời không biết phải làm sao. Mà khi nghe xong cái tỉ lệ này, triệt để đánh gục lớp chống đỡ của anh.

" Vậy sao? Vậy chẳng phải tôi là một người may mắn nhỉ?" Anh cười khổ, cố nén dòng nước ấm nóng đang trực chờ trào ra. Cố Nhất Nhiên không tiếp tục ở lại, anh xoay người bước ra cửa. Trước khi rời đi vị bác sĩ lại nói với anh.

" Con cái là một món quà, hãy trân trọng nó..." Ông nói đến đây thì dừng lại rồi đưa cho anh một tờ giấy.

" Nhưng cậu cũng có thể lựa chọn không nhận món quà này." nói xong thì tiễn người ra ngoài. Cố Nhất Nhiên hiểu tờ giấy này có nghĩa là gì. Giữ hay bỏ lựa chọn ở anh. Nhưng làm sao anh có thể làm được điều độc ác đó chứ? Anh vò nát tờ giấy ném thẳng vào thùng rác bên cạnh không chút đắn đo. Còn chưa đi được mấy bước, vị bác sĩ già khi nãy đã thò cái đầu hói bóng loáng gọi với ra, tay không quên tặng kèm một nút like và cái nháy mắt trông rất xì teen."

" À, đúng rồi chàng trai. Cậu nhớ cẩn thận ba tháng đầu, không được làm việc nặng, không đánh nhau, không cáu giận. Đặc biệt là không được làm chuyện đó. Cậu hiểu mà phải không?"

Cố Nhất Nhiên nghe xong thì xém chửi thề. Làm cái đầu ông !  Anh tức giận lườm một cái, chuyện mang thai này cũng quá khó đỡ rồi. Nhất thời vẫn là không thể tiếp nhận được. Anh không quay trở về cục mà đi dạo loanh quanh trên phố. Con đường trước mắt đã phủ một lớp tuyết mỏng, trời cũng trở nên lạnh hơn. Buổi sáng Cố Nhất Nhiên vội ra ngoài chẳng kịp mang áo khoác, anh đi một hồi từ cục bắt xe đến bệnh viên. Hôm nay Trịnh Bắc ra ngoài điều ra nên chẳng có chuyện hắn đưa anh đến bệnh viện. Mà không đưa cũng tốt, anh hiện giờ chẳng muốn nhắc đến cái người họ Trịnh đó chút nào.

Mang thai a... anh phải làm sao đây...

Cô Nhất Nhiên ngồi ở bên đường hồi lâu, anh không biết mình nên làm gì tiếp theo. Chuyện con cái chung quy vẫn là điều ngoài ý muốn. Nhưng nói thật, anh rất muốn sinh nó ra, anh rất trân trọng sinh linh bé nhỏ này nhưng...

Cố Nhất Nhiên đỡ trán, cảm thấy hơi chóng mặt. Dạo này sức khỏe thường xuyên bất ổn, khi thì đau đầu chóng mặt khi thì buồn nôn bởi vậy mà anh cữ nghĩ do bản thân chưa thích ứng được với thời tiết đột nhiên trở lạnh ở miền Bắc. Còn không thì là do anh ăn quá nhiều vào ban đêm nên đau dạ dày rồi?. Kết quả hôm nay đang ăn trưa lại phải chạy vào nhà vệ sinh nôn ói, tình trạng hết sức không ổn, liền bắt xe đến bệnh viện. Bệnh thì không có nhưng lại có thêm một sinh linh đang ở trong bụng. Hiện giờ đầu vừa đau vừa loạn. Những việc không nằm trong kế hoạch luôn có thể xảy ra với anh. Thế nhưng anh lại không có biện pháp. Chỉ một lần thôi, một lần say đó đâu có ai nghĩ là sẽ có được luôn cơ chứ? Thật điên mà!

Cố Nhất Nhiên đột nhiên muốn khóc. Tại sao lại vậy nhỉ? Anh cũng không biết nữa, một chút vui một chút tủi hờn, một chút bất lực. Đứa con này, anh sẽ phải dùng cả tính mạng để đánh đổi. Như vậy vẫn sẽ ổn thôi nhỉ? Chẳng phải bản thân vẫn luôn lo lắng ba mẹ Trịnh Bắc sẽ khó chấp nhận khi anh không thể mang thai sao? Chẳng phải bản thân vẫn luôn áy náy vì đã khiến một người yêu trẻ con như Trịnh Bắc nói không cần có con hay sao? Chẳng phải đã từng mong mỏi nhưng cứ nghĩ đến khoảnh khắc đứa con mình mang nặng đẻ đau chào đời bản thân lại không được gặp thì lại chẳng còn thấy ổn nữa... Cái gọi là nam giới sinh con, cửa sinh luôn gắn liền cửa tử. Anh có thể vượt qua được không ?

Cố Nhất Nhiên rất muốn khóc nhưng lại khóc không được, anh ngước nhìn bầu trời Hà Lam tuyết đã rơi dày. Những bông tuyết đầu mùa còn lạnh và dễ tan, khi vươn tay ra đón lấy, chúng chẳng bao lâu liền bị nhiệt độ cơ thể làm cho tan chảy, hóa thành giọt nước trong veo rơi xuống mặt đất.

Cũng không biết anh ngồi đó bao lâu, bên tai liền vang lên giọng nói quen thuộc.

"A Nhiên, sao em lại ngồi ở đây? Ăn mặc kiểu gì thế này?"

Trịnh Bắc đang lái xe về cục thì thấy bóng người quen thuộc ngồi một góc ở bên đường, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tanh, sắc mặt tái nhợt như sắp ngất. Hắn vội vàng cởi áo khoác ra, chùm lên người anh, lo lắng một hồi nhưng người nọ vẫn mím chặt môi im lặng.

"A Nhiên? " Hắn ngồi xuống trước mặt anh, nắm lấy bàn tay đỏ lên vì lạnh.

" Xảy ra chuyện gì rồi? Cảm thấy không khỏe chỗ nào? A Nhiên..." Bàn tay đang được hắn nắm lấy khẽ run lên, một thứ ấm nóng giữa tiết trời lạnh buốt rơi xuống mu bàn tay hắn, trượt qua từng lớp da thịt rồi rơi xuống. Trịnh Bắc nhất thời sững sờ, Cố Nhất Nhiên rất ít khi khóc, nhất là trước mặt hắn. Hắn luôn biết nội tâm người nọ tuy mềm yếu nhưng luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Trái lại nhiều khi, hắn còn muốn nhìn thấy Cố Nhất Nhiên có thể khóc trước mặt hắn, có thể bộc lộ hết cảm xúc ra bên ngoài, có thể làm nũng với hắn. Nhưng giờ đây, nhìn thấy em ấy khóc như vậy, hắn lại thấy đau lòng thế này. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn không biết em ấy tại sao lại khóc. Nhưng hắn biết hắn nhất định sẽ bảo vệ em ấy. Hắn ôm lấy người vẫn đang run rẩy trong lòng, chặn đi cái lạnh thấu xương giữa tiết trời đông chí. Hắn không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng hắn.

" Sẽ ổn thôi! Không sao đâu, A Nhiên... Chúng ta trở về nhà!"

---------

🥒: Ngọt quá điii! Phải đi đánh răng thuiii (*/ω*)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip