Chương 7 : Emma
CHƯƠNG 7
01:48 AM - Phòng máy phụ, tầng dưới
Không gian ngột ngạt bao trùm, nặng mùi kim loại và ozone từ những dàn máy móc cũ kỹ.
Ánh sáng nhấp nháy liên hồi từ màn hình vi tính lỗi thời, hắt lên gò má căng cứng của Daniel, khiến khuôn mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi và tập trung cao độ. Bên cạnh anh, Emma đứng lặng như một bức tượng, đôi mắt cô dõi theo từng dòng mã xanh lá cây đang chạy vụt qua trên màn hình, tựa như linh hồn của hệ thống sắp hấp hối, đang trút hơi thở cuối cùng.
Daniel cựa nhẹ ngón tay, một động tác nhỏ nhưng chứa đầy sự dứt khoát. Anh cắm sâu hơn đoạn chip lạ vào cổng quét chuyên dụng, một thiết bị có vẻ ngoài thô kệch nhưng lại là chìa khóa mở ra những bí mật ẩn sâu.
Một tiếng "tạch" khô khốc, nhẹ bẫng nhưng lại vang vọng đến lạ trong sự tĩnh mịch của căn phòng.
Màn hình lớn trước mặt họ tối sầm đột ngột. Rồi… một đoạn file xuất hiện. Không tên. Không định dạng. Chỉ là một chuỗi ký hiệu chồng chéo, rối rắm, nhảy múa lộn xộn, như một ngôn ngữ cổ xưa bị chôn vùi.
: Có vẻ là dữ liệu bị chôn vùi…
Daniel lẩm bẩm, giọng nói lạc hẳn đi, nửa tin nửa ngờ. Anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
: Nhưng nó… tự động trồi lên khi nhận chip. Như thể nó đang chờ đợi chính cái chip này để được giải thoát.
Emma nghiêng đầu, mái tóc ngắn khẽ lay động trong ánh sáng mờ. Môi cô khẽ mím lại, một biểu cảm thường thấy khi cô đang tập trung cao độ, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất. Cô không trả lời Daniel, ánh mắt vẫn dán chặt vào chuỗi ký hiệu bí ẩn.
Daniel không chờ đợi. Anh gõ một lệnh đơn giản. Màn hình vụt sáng, một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ rọi vào hai gương mặt.
Một video.
Hình ảnh chập chờn, nhòe nhoẹt, cũ kỹ, như được ghi lại trên một chiếc máy quay lỗi thời cách đây hàng chục năm. Nó run rẩy, giật cục, nhưng khuôn mặt hiện ra... lại rất quen thuộc, một gương mặt mà họ không thể nào quên.
Olivia.
Mái tóc cô cột cao gọn gàng, nhưng vết bầm tím nơi má trái lại hiện rõ mồn một dưới ánh sáng kém chất lượng của đoạn video.
Tuy nhiên, điều ám ảnh nhất không phải là vết thương vật lý, mà là ánh mắt cô? vẫn y như ngày cuối cùng họ gặp: lạnh lẽo, tỉnh táo, và không hề sợ hãi, dù cái chết đang cận kề.
: Nếu ai đó đang xem cái này, tức là tôi đã không quay lại được.
Giọng Olivia vang lên, có chút rè rè, nhưng rõ ràng, đầy vẻ kiên định, như một lời trăn trối đã được chuẩn bị từ lâu.
: Hoặc… có thứ gì đó đã đi trước tôi.
Emma bước lên một bước, gần sát màn hình. Ngón tay cô đặt nhẹ lên cạnh khung kim loại, như muốn chạm vào hình ảnh đã bị thời gian làm phai mờ của người đồng đội. Daniel lặng thinh, đôi mắt anh không rời khỏi khuôn mặt Olivia, sự im lặng của anh nặng trĩu hơn bất kỳ lời nói nào.
: V.A.C.Or đang bị xâm nhập. Nhưng không chỉ từ trong… như các bạn vẫn nghĩ.
Tiếng thở của Daniel nghẹn lại.
: Mà từ một lớp sâu hơn. Một thứ… mà chúng ta không thể chạm tới, không thể nhìn thấy.
Hình ảnh Olivia rung lên dữ dội hơn, nhiễu hạt phủ kín màn hình, khiến khuôn mặt cô trở nên mơ hồ. Tiếng rè rè ngày càng lớn.
: Tôi không biết ai sẽ còn sống để nghe điều này. Nhưng nếu bạn thuộc nhóm S-Level… hãy nhớ.
: Kẻ tấn công biết rõ từng bước đi của các bạn. Kẻ thù luôn đi trước.
Đoạn video giật cục, và tiếng Olivia yếu dần, như bị nuốt chửng bởi nhiễu sóng.
: Đừng… tin tất cả những gì cô ấy nói…
Tín hiệu ngắt hoàn toàn. Màn hình tối sầm một lần nữa, để lại căn phòng chìm trong ánh sáng nhấp nháy từ các thiết bị khác, và sự tĩnh lặng đầy ám ảnh.
Daniel đứng đờ người, cơ thể anh cứng lại như một khúc gỗ. Tâm trí anh đang cố gắng tua lại, phân tích từng chi tiết một trong lời trăn trối cuối cùng của Olivia.
Nhưng trong đầu anh, chỉ có hình ảnh cuối cùng của cô. Đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính, không sợ hãi, nhưng đầy khẩn thiết, đầy cảnh báo.
Emma hạ tay xuống khỏi màn hình, giọng cô nhẹ như sương rơi, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong căn phòng im ắng.
: Cô ấy ... là ai?
Daniel không đáp, không thể đáp. Cậu đứng đó, cơ thể căng cứng, như thể đang cố phân tích từng chi tiết một trong lời trăn trối đầy bí ẩn ấy. Nhưng trong đầu cậu, chỉ có hình ảnh cuối cùng của Olivia lặp đi lặp lại.
Đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính - không sợ, nhưng đầy khẩn thiết, và sự im lặng của cái tên chưa được gọi tên.
: …Cô ấy biết trước chuyện sẽ xảy ra, Daniel thì thầm, giọng anh khản đặc, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng.
: Cô ấy biết cô ấy sẽ không quay lại.
: Và vẫn đi.
Emma nói tiếp, nhỏ giọng, nhưng mỗi từ đều như một viên đá lạnh buốt rơi vào lòng.
: Tức là Olivia đã chọn cách… đánh cược với mạng sống của mình. Vì một điều gì đó còn lớn hơn cả tính mạng.
Cô lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không rời màn hình đang tối đen, như thể hy vọng đoạn video sẽ hiện lại.
: Lớp sâu hơn… là ai?
Daniel thốt lên, lần đầu giọng anh lạc hẳn, lộ rõ sự bàng hoàng và một chút sợ hãi.
: Không phải chỉ là gián điệp từ trong V.A.C.Or. Không phải chỉ là Jennifer. Có một kẻ thù khác, một thế lực khác đang ẩn mình.
Emma vẫn im lặng, gương mặt cô không biểu cảm, như một mặt nạ hoàn hảo. Nhưng ngón tay cô siết nhẹ viền áo khoác, một dấu hiệu nhỏ tố cáo sự căng thẳng tột độ đang diễn ra bên trong.
: Emma..?
Daniel gọi, giọng anh đầy lo lắng, cố gắng tìm kiếm sự phản hồi từ cô.
: …Chúng ta cần kiểm tra dữ liệu tầng R.
Emma cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô đều đều, lạnh lùng đến lạ.
: Đó là tầng dữ liệu tối mật của V.A.C.Or, nơi lưu trữ mọi thông tin nhạy cảm nhất về các hoạt động bí mật và các mối đe dọa cấp độ cao.
: Nhưng Nvyaris đang giữ mật mã
: Chỉ cô ấy mới có quyền truy cập
- Daniel đáp lại, lời nói của anh đầy sự bất lực.
Emma quay sang Daniel. Lúc này, ánh sáng yếu ớt từ màn hình phụ phía sau chiếu xiên lên gò má cô, khiến vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo đến lạ lùng, gần như vô cảm. Đôi mắt cô, thường ngày vẫn sáng và linh hoạt, giờ lại ánh lên một tia quyết tâm sắt đá, không chút do dự.
: Vậy thì phải lấy được nó
Emma nói, giọng cô dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự phản đối nào.
: Bằng bất cứ giá nào.
Daniel nhìn Emma. Trong một khoảnh khắc, cậu không thể đọc nổi điều gì trong ánh mắt ấy nữa. Vẻ quyết liệt, lạnh lùng đó không phải là Emma mà cậu vẫn biết. Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng anh.
---
01:54 - Hành lang kết nối tầng dưới
- lối tắt bảo trì cũ -
Cả hai rời khỏi phòng máy. Không còn ai nói gì. Chỉ còn tiếng bước chân trên nền kim loại, khô khốc và dội vang như thứ gì đó đang rình rập.
: Chúng ta sẽ không thể lên tầng giữa bằng lối chính.
Emma nói nhỏ.
: Có thể đã bị khóa từ trung tâm an ninh.
Daniel gật đầu.
: Vậy… em có lối khác?
Emma không trả lời ngay. Cô rẽ vào một ngách nhỏ, bảng hiệu rỉ sét ghi dòng chữ.
" Kênh cấp ống D-27: "
" Không phận sự miễn vào. "
: Lối bảo trì cũ. - Emma nói.
: Chỉ các kỹ thuật viên cấp F đời đầu mới còn giữ dữ liệu về nó.
Daniel chững lại
: Sao em biết? Emma.
Emma quay sang nhìn cậu. Gương mặt không đổi sắc.
: Vì Olivia từng là một trong số họ.
---
01:58 – Bên trong đường ống D-27
Lối đi hẹp, bụi bặm và ẩm mốc. Nhưng vẫn có điện. Một vài đèn đỏ nhấp nháy yếu ớt như ký ức sắp bị lãng quên.
Daniel đi sau. Tay giữ con dao gập nhỏ trong túi áo, phòng khi cần thiết.
: Tớ không tin là có ai trong đội mình… phản bội thật sự. - Daniel thì thầm.
Emma không quay đầu.
: Phản bội, hay chỉ đơn giản là bị đẩy đến đường cùng?
: Ý cậu là sao?
: Có những người không phải vì họ muốn… mà vì họ bắt buộc phải chọn.
Một tiếng "cạch" khẽ vang. Emma dừng lại trước một bảng điều khiển phụ, tay gõ vào một dãy mã. Cửa tự động trượt sang, lộ ra một cầu thang hẹp dẫn thẳng lên tầng giữa.
: Vẫn còn dùng được. – cô nói, như thể đã kiểm tra từ trước.
---
02:00
Họ leo lên. Cánh cửa dẫn đến trung tâm vẫn khóa, nhưng Emma móc ra một thẻ bạc - quét.
Đèn quét nhấp nháy.
Sai quyền truy cập.
: Chúng ta sẽ bị phát hiện mất. - Daniel lo lắng
Emma hít sâu.
: Không nếu cậu giữ im lặng.
Rồi cô quay sang nhìn Daniel, ánh mắt lần đầu ánh lên thứ gì đó giống như… thách thức.
: Hoặc cậu có thể quay lại. Giờ vẫn còn kịp.
Daniel không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip