Phiên Ngoại
Haiz không biết cái hình bầu play này tồn tại được bao lâu đây 😂 Mấy chap trước up tranh H đều bị wattpad cảnh báo xóa mất 😂
Phiên ngoại.
Báo động trước: Sex trong thời gian mang thai.
🌸🦁🐰🌸
Tiêu Chiến mang thai rồi.
Đó là vào hai tháng trước, hai người vô tâm làm loạn trên giường, Vương Nhất Bác vững vàng đè Tiêu Chiến, trong miệng nói gì đó: "Đến đây, chồng cho em ăn no."
"Anh buồn nôn quá đi." Thân thể Tiêu Chiến giả đò giãy dụa, mặt đỏ lừ nhưng nụ cười lại bán đứng chính mình.
Vương Nhất Bác nhìn thấu Tiêu Chiến nửa chống cự nửa nghênh đón rồi nên liền trực tiếp đẩy chân Tiêu Chiến ra.
Cậu mới cởi dây nịt ra thì Tiêu Chiến lại đột nhiên che miệng, kinh hoàng nhìn Vương Nhất Bác, "Em muốn ói."
Vương Nhất Bác cho là anh đang diễn trò nên cắn má Tiêu Chiến một cái, "Đừng nghịch --"
Tiêu Chiến né tránh nụ hôn của cậu, vẻ mặt đau khổ đè lại dạ dày đang co quắp, hàm hàm hồ hồ lặp lại, "Em thật sự muốn ói."
Vương Nhất Bác luống cuống nhanh chóng đỡ anh đến WC, một bên mở bồn cầu một bên căng thẳng nhớ lại, "Anh nói với em rồi, đừng mới ăn cay xong liền ăn kem, có phải lạnh bụng rồi không?"
Cậu vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền long trời lở đất ói một tiếng. Anh vịn bồn cầu ói một trận lại một trận đến khi dạ dày không còn nôn ra được gì nữa nhưng vẫn cứ nôn khan không ngừng, chỉ có thể thỉnh thoảng phun ra một chút nước chua thưa thớt.
Lòng Vương Nhất Bác co chặt lại, sắc mặt cũng không tốt hơn Tiêu Chiến là bao.
Rốt cuộc đến khi Tiêu Chiến không thế nào ói thêm được nữa cậu liền lập tức đến phòng ngủ lấy áo khoác bao kỹ Tiêu Chiến lại rồi ôm anh vọt xuống dưới lầu, đạp ga một phát xông vào bệnh viện.
Vương Nhất Bác gấp gáp đến khoa Tiêu Hóa, may là không có nhiều người lắm, đứng xếp hàng thêm vài phút đồng hồ liền đến hai người bọn họ rồi.
Bác sĩ hỏi về triệu chứng một chút, mông Vương Nhất Bác còn chưa kịp kề lên ghế đã bắt đầu ở bên cạnh nói thình thịch như súng máy: "Tối nay em ấy ăn một phần tôm hùm đất, đặc biệt cay sau đó lại ăn thêm một cây kem, nằm trên giường chưa đến nửa tiếng thì em ấy đã nói muốn ói, đến WC ói một lúc lâu, cuối cùng ngay cả nước cũng ói không ra, toàn là nôn khan."
Bên cạnh, Tiêu Chiến sau khi nôn xong xem ra lại dễ chịu hơn một chút, lúc này anh không còn khó chịu nữa liền kiên nhẫn nghe bác sĩ nói rồi lại nhìn Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu chuyện gì mà vẫn đang miêu tả tình trạng bệnh, thẹn thùng nháy mắt với bác sĩ một cái.
Bác sĩ cố nhịn nghe cho xong, cô liếc nhìn sắc mặt đỏ hồng của Tiêu Chiến một cái lại nhìn Vương Nhất Bác đang chau mày lo lắng một cái, "Hai người các bạn là một đôi à?"
Vương Nhất Bác nhanh chóng gật đầu.
"Vừa mới kết hôn sao?"
Vương Nhất Bác lại gật đầu.
Bác sĩ hiểu rõ mà cười, kinh nghiệm có thừa mà ngoắc tay về phía Tiêu Chiến, "Đưa cổ tay qua đây đi."
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, ngoan ngoãn đưa cổ tay trái qua. Bác sĩ bắt mạch xong rồi ân cần nói: "Đưa cổ tay kia qua luôn."
Sau khi xem qua cả hai tay, bác sĩ nhìn về phía bản mặt như màu đất của Vương Nhất Bác cùng vẻ mặt vô tội của Tiêu Chiến mà lắc đầu: "Hai bạn không nên đến chỗ này."
Vương Nhất Bác căng thẳng trong lòng, không tới đây thì tới đâu? Trong đầu cậu liền hiện lên khoa X Quang, khoa Ung bướu, vân vân..., nghe qua đã thấy lạnh lẽo u ám rồi, càng nghĩ tay chân càng lạnh lẽo.
Cuối cùng Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ mà nói lắp, "Vậy nên đi chỗ nào ạ?"
"Đi xuống lầu bằng thang máy bên phải, đến khoa sản đi." Bác sĩ cười híp mắt giải thích.
Sau khi đi ra từ khoa sản, Vương Nhất Bác vẫn đơ như cây cơ mà đậu xe, vẻ mặt hốt hoảng mà ôm Tiêu Chiến bị cậu bao lại thành con gấu, về đến nhà ngồi lên ghế sa lon.
Khoảnh khắc mông vừa chạm vào ghế, cuối cùng Vương Nhất Bác mới có chút cảm giác chân thật. Cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến thật lâu sau đó hít vào một hơi, kinh hoàng bóp chặt trán.
Tiêu Chiến nhìn một loạt động tác này của cậu, bất đắc dĩ mở miệng, "Rốt cuộc anh làm gì vậy? Quán quân cuộc thi Drama Queen Mỹ sao."
"Trời ơi." Vương Nhất Bác thở ra một hơi dài, "Em mang thai rồi."
Tiêu Chiến chê cậu phản ứng chậm nửa nhịp, "Thế nào a? Anh không muốn đứa bé này sao?"
Bọn họ sắp có con rồi?
Thật ra Vương Nhất Bác cũng không nói được rốt cuộc tâm trạng của mình là gì. Lần trước cậu không chịu nổi khiêu khích nên đầu óc nóng lên liền thật sự bắn vào trong, không thể không nghĩ tới Tiêu Chiến có thể sẽ mang thai. Nhưng khi bác sĩ khoa sản chỉ vào display nói với cậu mầm mống nho nhỏ này đã hơn bốn mươi ngày rồi, hai mắt cậu vẫn tối sầm, cảm giác luống cuống và vui sướng ập đến cùng lúc khiến người ta khó thở.
Ngược lại Tiêu Chiến rất bình tĩnh. Từ khi biết anh mang thai, bốn vị cha mẹ liền gióng trống khua chiêng chạy tới hỏi han ân cần bái trời bái đất, anh vẫn một bộ dáng bình chân như vại. Công việc cứ đi theo lẽ thường, vẽ cứ theo lẽ thường vẽ, ăn cơm cứ theo lẽ thường ăn.
Ngược lại Vương Nhất Bác lại xấu đi. Ba tháng đầu Tiêu Chiến thường xuyên nôn nghén, mỗi lần anh nôn thì mặt Vương Nhất Bác đều nhăn lại mà lo lắng ở bên cạnh chăm sóc, đau lòng nhưng lại không có cách nào, hận không thể tát miệng mình chửi mình ngày đó tại sao cuối cùng lại muốn bắn vào trong. Nhưng trên thực tế cậu chỉ có thể nhẹ vỗ lưng Tiêu Chiến, trong lòng thầm cầu xin có thể để mình thay Tiêu Chiến chịu nỗi khổ này không.
Đoán chừng chắc là Vương Nhất Bác thật sự thành tâm khiến ông trời cảm động, mấy tháng sau Tiêu Chiến nôn nghén cũng không quá mức nghiêm trọng nữa, cũng không quá nhiều lần nữa. Mỗi một ngày trôi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến càng dần dần phủ lên nét hồng hào sáng bóng nhưng Vương Nhất Bác lại bị giày vò nên gầy đi trông thấy.
Vương Nhất Bác vẫn có tham vọng trở thành đầu bếp mãnh liệt. Từ lúc Tiêu Chiến mang thai tới nay, cả ngày cậu đều dành thời gian chuyên tâm nghiên cứu thực đơn trong thời gian mang thai, tan việc liền trốn trong phòng bếp lắc qua lắc lại. Tiêu chuẩn còn đặc biệt cao, mỗi bữa cơm đều phải có ba món ăn một món canh.
Mẹ của Vương Nhất Bác không muốn thấy Tiêu Chiến chịu khổ như thế nên mỗi ngày đều mang theo hộp giữ ấm xin Vương Nhất Bác cho bà một cơ hội để bà chăm sóc cho Tiêu Chiến đến khi sinh.
Vương Nhất Bác chau mày: "Không cần đâu mẹ, Tiêu Chiến thích ăn cơm của con làm mà."
Lời này thật không giả. Tuy là mỗi ngày đều học nấu cơm cũng không khiến trù nghệ của Vương Nhất Bác tăng thêm nhưng Tiêu Chiến vẫn bị cậu ép ăn nên đã béo lên một chút.
Không cần biết bạn là Michelin hay là đầu bếp riêng gì, cho dù là mẹ Tiêu Chiến nấu nguyên một bàn đồ ăn ngon tại chỗ thì Tiêu Chiến vẫn không ăn nổi một xíu nào.
Thời kỳ nôn nghén cứ ăn là ói, qua kỳ nôn nghén thì nhìn cái gì cũng không có hứng thú nổi. Nhưng nếu như là Vương Nhất Bác ở trong phòng bếp chân tay vụng về làm ra thì anh lại kỳ lạ mà ăn vô cùng ngon. Nào là gỏi gà bưởi, gà chảy nước miếng, đập dưa chuột gì gì đó, dù chỉ đổ thêm một chút dấm vào thôi cũng đã chua đến độ sặc mũi.
Lúc này mẹ Tiêu mẹ Vương xem ra đã hiểu, trai chua nữ cay, Tiêu Chiến không thích món ăn của hai bà là có nguyên nhân, bởi vì hai bà không nỡ bỏ dấm chua vào cho con ăn.
Mẹ Vương đau lòng, lúc ôm cánh tay mẹ Tiêu đi ra khỏi tiểu khu còn tiếc hùi hụi mà túm váy khoa tay múa chân: "Muốn một công chúa nhỏ thật xinh đẹp cơ..."
Mẹ Tiêu hào sảng vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ Vương: "Ôi dào, tôi thấy con trai cũng rất tốt mà."
Tiêu Chiến chỉ thích món ăn của Vương Nhất Bác làm, mẹ Vương Nhất Bác cũng hết cách. Bà gấp đến độ bế tắc, buổi sáng mỗi ngày cũng chỉ có thể nấu canh tẩm bổ cho Tiêu Chiến, hôm nay là canh gà, ngày mai là tổ yến, thỉnh thoảng còn hầm thêm hải sâm cho vào món ăn.
Lúc đầu Tiêu Chiến còn gắng gượng uống vào, sau này vừa nhìn thấy nồi canh quen thuộc kia liền đau đầu.
Chiều thứ bảy mẹ Vương lại tới đưa canh ngân nhĩ hạt sen táo đỏ, bà để nồi canh lên bàn, mỗi một lần đều dặn Vương Nhất Bác phải nhìn Tiêu Chiến uống hết, lại trìu mến mà sờ sờ má Tiêu Chiến rồi vội vàng chạy về trường học để kiểm tra các lớp tự học buổi tối.
Tiêu Chiến ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, mở nắp ra nhìn một nồi hồng hồng vàng vàng nửa rắn nửa lỏng, suýt nữa là buồn nôn theo sinh lý. Anh để cái muỗng sang một bên, gần như thở dài không thể nghe thấy.
Vương Nhất Bác ở bên kia sắp xếp quần áo nhỏ của baby lại thính tai nghe được, trong tay còn nắm một chiếc giày nhỏ liền như một trận gió mà chạy đến ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Chiến, vội vã cuống cuồng hỏi không ngừng: "Làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?"
Tiêu Chiến nhìn trong tay cậu vẫn còn cầm chiếc giày nhỏ kia, phát hiện chưa từng thấy qua: "Cái này là ai cho?"
"Chị Lưu." Vương Nhất Bác duỗi tay đưa chiếc giày nhỏ cho anh xem, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Hôm trước đưa tới hai bộ váy màu hồng, anh nói với chị ấy đừng tặng trước, còn chưa biết là bé trai hay là bé gái mà. Chị ấy xoay người xong, hôm qua lại đưa tới hai bộ đồ màu xanh nhạt."
Không chỉ chị Lưu, hai người bạn đồng nghiệp sau khi biết Tiêu Chiến mang thai cũng bắt đầu liên tục không ngừng mà tặng quần áo giày dép, đồ dùng cho người mẹ, đồ chơi cho baby, không tính những món đồ mặc dùng này, chỉ tính sữa bột nhập khẩu thôi cũng đã chất thành đống khiến cho nhà kho không còn chỗ để đặt chân nữa rồi.
Những chiếc ván trượt và Lego của Vương Nhất Bác cũng đã được chuyển đến nhà để xe được một thời gian rồi, những người này nếu lại tiếp tục tặng suốt như thế thì cái nhà này sẽ không còn chỗ để cho người ở nữa mất.
"Vậy nói với bọn họ đừng tặng nữa nha." Tiêu Chiến cười híp mắt vuốt vuốt chiếc giày nhỏ kia.
"Ok, để lát nữa anh nói với bọn họ." Vương Nhất Bác quan sát vẻ mặt của anh một chút, "Lúc nãy sao lại thở dài thế? Khó chịu chỗ nào sao?"
Sau khi Tiêu Chiến đảo mắt nhớ tới nguyên nhân mình than thở lại không khỏi thở dài một hơi. Anh khó xử đặt tay lên tay cầm của chiếc nồi nhỏ mà lắc đầu, "Em thật sự không muốn uống."
Mẹ Vương Nhất Bác đã tặng canh hai tháng rồi, lúc đầu Tiêu Chiến còn cố gắng một chút liền có thể uống sạch, sau đó Vương Nhất Bác dụ dỗ cậu uống một miếng anh uống một miếng để uống cho hết, đến bây giờ cho dù như thế nào anh cũng không uống nổi nữa.
"Ngoan, cái này bổ khí huyết, giúp thân thể khỏe mạnh." Vương Nhất Bác múc một muỗng, "Em uống một hớp thì tối anh sẽ xào khoai tây cắt nhỏ ngâm giấm cho."
Tiêu Chiến lắc đầu, "Em không muốn uống."
Vương Nhất Bác lại dùng chiêu cũ, "Vậy em uống một miếng anh uống hai miếng."
Tiêu Chiến lại lắc đầu.
Cả ngày hôm nay Tiêu Chiến chỉ ăn một miếng thanh long to bằng ngón tay út nhưng cũng không khát cũng không đói, như hít không khí mà sống vậy. Vương Nhất Bác biết không thể ép buộc anh nhưng càng không thể nghe theo anh được. Không ăn thì tuyệt đối không được, mang thai cũng không thể hủy hoại cơ thể được.
Vương Nhất Bác nhìn cái nồi một chút lại nhìn Tiêu Chiến một chút, bỏ ngân nhĩ cùng táo đỏ qua một bên, múc một muỗng canh bỏ vào miệng, miệng đối miệng đút cho Tiêu Chiến nuốt vào.
Tiêu Chiến giật mình, hai má ngậm một ngụm căng phồng quên cả hoạt động.
"Nuốt xuống đi." Giọng Vương Nhất Bác trầm thấp.
Không nghĩ tới lại được đút như vậy, Tiêu Chiến sửng sốt một chút, ực một tiếng ngoan ngoãn nuốt xuống. Bên mép còn dính một chút nước canh, tai anh đỏ lên không tự chủ liếm liếm, nghe được cổ họng Vương Nhất Bác phát ra một tiếng nuốt nước miếng cực kỳ vang dội.
Tiêu Chiến mang thai đến nay đã ba tháng rưỡi, đã qua thời gian cấm chung phòng rồi.
Trong khoảng thời gian này Vương Nhất Bác không dám cũng không nỡ chạm vào anh, đã hai tháng rồi hai người chưa làm tình nhưng vừa rồi náo loạn như thế, Vương Nhất Bác không tránh khỏi bị gợi lên một chút tâm tư khác.
"Lại uống một hớp nhé?" Cậu thở hổn hển, siết nắm tay để mình đừng suy nghĩ bậy bạ.
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng cậu cố gắng kiềm chế mà không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng anh chứa ý cười, con mắt híp thành một đường cong, "Với điều kiện anh vẫn phải đút em như thế, nếu không... em không uống."
Vương Nhất Bác bị nụ cười của anh làm cho mất hồn. Ánh mắt của cậu không chịu khống chế mà nhìn theo môi Tiêu Chiến lúc mở lúc đóng, muốn nhào qua ngay lập tức lại phải nhanh chóng kiềm chế chính mình, cái muỗng trong tay sắp bị cậu bẻ cong rồi.
Tiêu Chiến nhìn hạ bộ của Vương Nhất Bác đã gồ lên một bọc lớn rồi vì vậy để cái muỗng lên bàn trà, cởi cái quần rộng thùng thình ra liền muốn cưỡi lên người Vương Nhất Bác.
"Không, không được..." Vương Nhất Bác cũng sắp choáng váng, đầu óc của cậu rối tung, vừa khao khát vừa sợ sẽ làm Tiêu Chiến bị thương.
"Nhanh lên nào." Tiêu Chiến cởi hết quần ra, nâng mông lên cà cà dương vật vĩ đại đã nhổng lên thật cao của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đầu hàng trong một giây, thậm chí cậu còn không ý thức được mình đang làm cái gì thì trước tiên tay đã luồn vào áo Tiêu Chiến để nắn bóp hai đầu vú xinh xắn rồi.
Sau khi Tiêu Chiến mang thai thì bộ ngực liền mềm mại hơn rất nhiều. Vương Nhất Bác đẩy áo lên, yêu thích không buông tay mà vừa xoa vừa véo hai bên mềm mại, động tác bú mút cũng không lưu tình chút nào, dường như muốn hút ra sữa luôn.
Tiêu Chiến ngước cổ ưm a rên rỉ, hai tháng chưa làm qua rồi, thân thể của anh dường như vẫn còn ký ức vậy, bị Vương Nhất Bác sờ một cái liền run rẩy không chịu nổi, còn chưa làm gì mà hậu huyệt cũng đã bắt đầu chảy nước ra ngoài rồi.
Vương Nhất Bác gấp đến độ giống như học sinh trung học lần đầu được khai trai vậy. Cậu bóp hai cánh mông Tiêu Chiến, kéo mông thịt co dãn nhẵn mịn sang hai bên khiến cho dịch thể chảy ra từ miệng huyệt của Tiêu Chiến càng nhiều thêm, dính vào cẳng chân của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác hít vào một hơi, kéo dương vật đã cứng đến phát đau ra liền cắm thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn kia. Tiêu Chiến thoải mái đến mức hét lên một tiếng, ngón tay vòng quanh bả vai Vương Nhất Bác liền buộc chặt, khóe mắt rưng rưng ánh nước.
Trong thời gian mang thai dường như Omega đặc biệt dễ dàng mở ra nội khang, Vương Nhất Bác còn chưa đỉnh mấy cái mà cửa khoang sinh sản đã bị cậu đâm mở, mềm mại trơn trợt bao lấy quy đầu của Vương Nhất Bác, sướng đến mức khiến cậu thẳng hông đẩy vào thêm mấy lần. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy vừa tê vừa ngứa, ngón chân anh co chặt lại, ngâm khẽ một cách vô nghĩa. Anh không tự chủ co lại miệng huyệt, kẹp chặt khiến Vương Nhất Bác rên khẽ một tiếng.
Vương Nhất Bác trừng phạt mà bóp cằm Tiêu Chiến qua ép buộc anh nhận lấy nụ hôn cực kỳ hạ lưu, cậu liếm mỗi một góc trong khoang miệng Tiêu Chiến, đầu lưỡi cậu ôm lấy đầu lưỡi Tiêu Chiến không buông, tiếng nước ấp úng lặp lại không ngừng, mãi đến khi Tiêu Chiến hít thở không thông mà càu nhàu một tiếng thì cậu mới thả một cánh môi ra, không kiềm chế được mà bắt đầu lưu manh đùa giỡn.
"Bé con" Quy đầu của Vương Nhất Bác nhàn nhã đâm vào cửa khoang sinh sản của Tiêu Chiến, ngoài miệng lại một bộ cha hiền nói: "Ba ba tới đây, có thấy ba ba không?"
Tiêu Chiến vừa tức vừa buồn cười, biểu cảm anh hơi kinh ngạc mà dùng sức đập vào bả vai Vương Nhất Bác một phát, "Điên à! Anh đó, nói bậy gì thế."
Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ. Cậu mài mài đỉnh đầu, quy đầu đỉnh vào trong nội khang của Tiêu Chiến, nhìn về phía bụng dưới nhỏ bé hơi nhô lên của Tiêu Chiến mà nói: "Lần này có thể nhìn thấy ba ba rồi chứ!?"
"Được, được rồi được rồi." Khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, vừa thở gấp vừa khuyên nhủ, "Ngộ nhỡ bé con... ưm... thật sự nghe thấy thì sao bây giờ."
"Con không chỉ có thể nghe mà còn có thể thấy nữa." Vương Nhất Bác lại cố ý đỉnh đỉnh vào chỗ sâu bên trong, "Đợi lát nữa anh lại bắn vào một đám các em trai em gái cho con nhìn."
Tiêu Chiến khẽ véo miệng cậu, giận cậu miệng đầy lời nói thô tục. Ai ngờ tay anh còn chưa kịp rút ra thì Vương Nhất Bác đã ngậm ngón tay của anh vào miệng. Tiêu Chiến nhanh chóng muốn rút ra thì hạ thân Vương Nhất Bác lại nhân cơ hội dùng sức đỉnh lộng lên, đâm cho Tiêu Chiến ngọt ngào mà thở hổn hển vài tiếng, không còn nghĩ đến cái khác nữa.
Vương Nhất Bác hơi dùng sức cắn ngón tay Tiêu Chiến không cho anh rút ra khiến mấy ngón tay dính nước liên tục. Cậu hôn một cái lên mấy ngón tay đang bao lấy bụng của Tiêu Chiến rồi lấy tay Tiêu Chiến đặt lên đầu vú đang đứng thẳng của Tiêu Chiến, "Sờ sờ đi."
Tự chơi chính mình trước mặt cậu? Tiêu Chiến vô ý thức từ chối, vậy cũng quá xấu hổ rồi.
Nhưng Vương Nhất Bác lại cố gắng đè thấp âm thanh: "Nghe lời, sờ sờ đi, anh muốn xem."
Tiêu Chiến lập tức bị cậu dụ dỗ đến thần chí không rõ vài phần, thế mà thật sự dùng ngón tay ướt nhẹp đi vuốt ve đầu vú của bản thân. Trong lúc làm tình, đầu vú cực kỳ mẫn cảm, Tiêu Chiến chỉ sờ hai cái liền phát ra tiếng khóc nức nở, sướng đến mức tê dại cả da đầu.
Anh thế mà lại tìm ra được niềm vui trong điều này, hoa mắt váng đầu mà chơi mình càng thêm mạnh mẽ, càng về sau dường như theo mỗi lần Vương Nhất Bác đâm chọc càng chơi ngực mình phồng lên, mãi đến khi cả lồng ngực đều phiếm hồng, anh đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại kéo dài, bóp lấy ngực của mình mà bắn.
Vương Nhất Bác nhìn gương mặt vừa xinh đẹp vừa phóng đãng của Tiêu Chiến, hơi thở bất ổn mà cười cười. Cậu thả chậm tốc độ đâm vào, hôn cằm Tiêu Chiến một cái, "Để anh cũng nếm thử xem."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn lại gần, đưa đầu vú đến bên môi Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không khách khí mà ngậm vào, mút mát lôi kéo một viên trong đó vào miệng, cây thịt to cứng rắn lại bắt đầu dùng sức giã vào.
Tiêu Chiến bị kích thích liền vội vàng che bụng mình lại, rất sợ động tác của Vương Nhất Bác mạnh sẽ như vậy sẽ làm bé con bị thương. Dáng vẻ mong manh lại toả ra tình mẹ rực rỡ của anh càng khiến Vương Nhất Bác thấy mà tàn sát bừa bãi muốn bạo phát. Cậu yêu anh bao nhiêu thì cậu càng có suy nghĩ muốn hủy diệt anh bấy nhiêu.
Nhưng Vương Nhất Bác là lần đầu tiên làm ba ba cũng là lần đầu tiên làm tình trong thời gian Tiêu Chiến mang thai, cậu cũng sợ mình không kiểm soát được hành vi của mình. Lúc này Tiêu Chiến cũng đã bắn qua rất nhiều lần rồi, cậu liền khẽ nâng mông của Tiêu Chiến lên, khẽ cắn môi rút mình ra ý muốn dừng lại trận tình ái này ở đây.
Nhưng rõ ràng cậu vẫn còn cứng lắm, hơn nữa còn là loại trạng thái bộc phát hưng phấn dị thường.
Tiêu Chiến thấy liền đè cậu lại không cho cậu rút ra, "Sao lại dừng lại?"
"Anh đi WC tuốt là được." Vương Nhất Bác giải thích.
Lần trước cậu biết được lúc mình làm tình sẽ có bộ dạng không có nhân tính như thế nào rồi. Lần này hai người lại hai tháng chưa làm rồi, nếu để Vương Nhất Bác thoải mái mà nói thì cậu nhất định sẽ làm Tiêu Chiến đến ngất đi. Mà bây giờ thân thể của Tiêu Chiến không cho phép cậu phóng túng chính mình.
Dường như Tiêu Chiến cũng nghĩ đến loại tình huống này rồi nhưng anh vẫn hơi cau mày, cưỡi trên người Vương Nhất Bác không cho cậu đi.
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng anh vặn vẹo không khỏi muốn trêu chọc anh, "Em muốn giúp anh sao?"
Tuyết đối không dám nghĩ tới Tiêu Chiến thật sự tuột từ trên người cậu xuống, quỳ trên mặt đất chuẩn bị dùng kỹ xảo bú liếm ngây ngô của anh để mút cho Vương Nhất Bác.
"Đứng lên!" Vương Nhất Bác sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài, cậu vội vàng kéo Tiêu Chiến từ dưới đất dậy, "Sao em có thể quỳ trên mặt đất chứ!"
Tiêu Chiến đột nhiên mím miệng, trong nháy mắt trong mắt thấp thoáng ánh nước. Anh không kiềm chế được mà nghẹn ngào lẩm bẩm, nước mắt ùn ùn kéo đến chảy đầy mặt: "Mấy tháng này anh cực khổ, anh thương em em đều biết."
Vương Nhất Bác bị nước mắt đột nhiên rơi của anh bắn cho phản ứng đều chậm chạp, sửng sốt một chút liền đi lau sạch nước mắt của Tiêu Chiến, "Sao, làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"
Tiêu Chiến hỏng mất mà che mặt, tự mình khóc rống lên, vừa khóc vừa mơ hồ không rõ mà sám hối: "Hôm trước nửa đêm rồi mà em còn nói em muốn ăn tôm hùm nhỏ ở đường XX, anh phải chạy thật xa để đi mua cho em, kết quả mua về em lại nói em không muốn ăn nữa." Nói tới đây anh hít mũi một cái, khóc lớn tiếng hơn: "Bởi vì em đột nhiên cảm thấy tôm hùm nhỏ bỏ trong túi không thể ăn."
"Còn có tuần trước em nói em muốn ăn cơm hộp trên máy bay." Tiêu Chiến nước mắt nước mũi dán đầy mặt, "Em còn nói em muốn xem một bộ điện ảnh năm sau mới chiếu."
Tiêu Chiến hu hu hu mà khóc, nước mắt chảy càng ngày càng nhiều, những tính khí nhỏ mà anh đã làm với Vương Nhất Bác vì mang thai càng ngày càng hiện rõ hơn trong đầu anh.
"Đừng khóc đừng khóc." Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng, dịu dàng dỗ dành, "Em xem em kìa, anh lại không trách em mà."
"Mỗi ngày vào nửa đêm hay sáng sớm anh đều vào WC để giải quyết em cũng đều biết, hôm nay thật vất vả mới được làm một lần anh lại không được làm cho sảng khoái." Tiêu Chiến nằm úp sấp trên bả vai cậu mà nức nở tiếp tục nói: "Em chỉ biết giày vò anh thôi."
Vương Nhất Bác nghe thấy việc mình mỗi ngày đều dùng tay đã bị Tiêu Chiến sớm biết liền không khỏi thấy xấu hổ mà cứng đờ nhưng cậu càng để ý tới lời nói ngầm của Tiêu Chiến hơn.
Trong khoảng thời gian mang thai này tâm tình của Tiêu Chiến đều không yên, đau lòng khi Vương Nhất Bác lại không thể kiềm chế nổi hoóc-môn tác loạn, thỉnh thoảng lại lo sợ lâu ngày rồi Vương Nhất Bác sẽ chê anh phiền, miên man suy nghĩ đến cuối cùng thiếu cảm giác an toàn.
Vương Nhất Bác yên lặng thở dài, nhận mệnh mà nâng mặt Tiêu Chiến qua, gằn từng chữ: "Nói cái gì mà giày với chả vò chứ, em có ngốc hay không vậy? Anh yêu em nên mới luôn muốn lên giường với em. Yêu em mới là điều kiện tiên quyết, em có lên giường với anh hay không anh vẫn yêu em."
"Em làm sao anh cũng đều yêu em, có muốn mặt trăng anh vẫn yêu em. Cho dù bây giờ anh không thể muốn làm em như thế nào thì làm nhưng anh yêu em không giảm chút nào hết."
"Cũng không phải bởi vì em sinh con cho anh thì anh mới yêu em, con của hai ta đương nhiên vô cùng quan trọng nhưng trong thế giới của anh thì em mãi mãi, mãi mãi xếp ở vị trí thứ nhất, em có hiểu không?"
Vương Nhất Bác như dỗ trẻ con mà từ từ nói hết, Tiêu Chiến thút tha thút thít gật đầu.
Anh tùy ý lau sạch khuôn mặt đầy nước mắt rồi tiến tới hôn Vương Nhất Bác, tay thì xoa nhẹ vỗ về dương vật vẫn còn đang đứng thẳng trong không khí của Vương Nhất Bác, tuốt lộng từng cái từng cái.
Vương Nhất Bác nhận được sự hầu hạ bất ngờ này mà sướng đến thở dài một tiếng. Tiêu Chiến còn loáng thoáng có ý muốn cúi người xuống dùng miệng nhưng đã bị Vương Nhất Bác ngăn lại ngay: Cậu đã không thể chịu thêm càng nhiều khiêu khích nữa rồi.
Sau đó Tiêu Chiến cởi áo, để bàn tay to của Vương Nhất Bác lên ngực mình, không có cách thức gì mà dẫn dắt cậu xoa đầu vú của mình.
"Làm gì vậy?" Vương Nhất Bác thấy anh rất đáng yêu, "Em sẽ thoải mái sao?"
Tiêu Chiến hết sức chuyên chú mà dùng hai tay an ủi tính khí của Vương Nhất Bác, "Anh thoải mái thì em liền thoải mái."
Đáng tiếc Vương Nhất Bác chậm chạp không bắn, trong chốc lát cổ tay của Tiêu Chiến đã mỏi nhừ. Vì vậy Vương Nhất Bác liền tự mình tuốt mấy phát, hôn vành tai Tiêu Chiến một cái, "Giúp anh một chút, nói hai câu dễ nghe đi."
Tiêu Chiến vòng tay quanh cổ cậu, trong mắt sáng lên, "Nhất Bác, em yêu anh nhất, em thật sự thật sự yêu anh nhất."
Xuất tinh đột nhiên liền xông tới, bắn lên bắp đùi Tiêu Chiến một mảnh sền sệt ẩm ướt ngượng ngùng. Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy thỏa mãn không có cách nào nói hết, quả thật tưởng tượng giống trong phim mà đứng trên biển khơi hô lớn một câu: "I'm the king of the world!"
Cậu hôn trán Tiêu Chiến một cái, lại hôn một cái lên cái bụng hơi nhô lên của anh.
Còn cầu mong gì hơn.
Sau khi làm xong Tiêu Chiến mệt mỏi không nhẹ, bám vào trên người Vương Nhất Bác nói muốn lên giường ngủ một chút. Vương Nhất Bác ôm anh, mơ mơ hồ hồ mà cũng ngủ theo.
Sau đó cậu chìm sâu vào một giấc mơ.
Mơ thấy có một em bé trắng trắng béo béo cất tiếng khóc chào đời, mới sinh liền toét miệng cười, giọng sữa ngọng ngọng kêu "Ba ba ba ba."
Mơ thấy lúc diễn ra hôn lễ, cậu thâm tình đọc diễn cảm bức thư mà Jobs viết cho vợ anh ấy, đọc xong liền cùng Tiêu Chiến lập lại một lần nữa câu nói mà cậu thích nhất trong bức thư kia: "Em khiến cho anh say mê đến mức muốn bay lên trời, chân của anh chẳng bao giờ muốn trở về mặt đất nữa."
Mơ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu ôm Tiêu Chiến đã té xỉu bên lề đường về nhà; mơ thấy lần đầu tiên cậu chở Tiêu Chiến trên chiếc motor lớn, tiếng gió rít thổi bên tai.
Cuộc đời của cậu sao lại trọn vẹn được như thế? Đến trong mơ Vương Nhất Bác cũng vẫn suy nghĩ về vấn đề này.
Tiêu Chiến giúp cậu trọn vẹn.
----
Buổi tối Vương Nhất Bác làm khoai tây chiên cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ăn vô cùng ngon, còn một hơi uống cạn canh ngân nhĩ hạt sen còn dư lại.
"Tổ tông à." Vương Nhất Bác sốt ruột thay anh, "Em uống sạch sẽ như vậy thì ngày mai mẹ anh có thể lại bưng tới cho em hai nồi canh đấy, em có tin không?"
"Em không tin." Sau khi Tiêu Chiến ăn uống no đủ liền thoải mái như một con mèo, lơ đễnh ghé vào bàn, "Hai nồi thì hai nồi, em không uống nổi thì anh uống."
"Em được đấy." Vương Nhất Bác nghe xong liền cười nói, "Thì ra còn có một chút kỹ năng rap lắm miệng ẩn tàng cơ đấy."
Tiêu Chiến cũng vui vẻ theo. Anh nhìn Vương Nhất Bác ở phòng bếp chân tay vụng về rửa dâu tây cho anh, cắt cam, còn mở ra một hộp sữa chua, sau khi chuẩn bị toàn bộ xong liền bưng đến bên miệng anh.
Nhưng tối hôm nay anh đã ăn nhiều lắm rồi vì vậy chỉ ăn thêm một chút đầu dâu tây, cắn một chút lõi cam, múc một lớp sữa chua liền lắc đầu từ chối không nể mặt.
Vương Nhất Bác giải quyết hết mấy món còn sót lại rồi tới phòng ngủ lấy áo khoác ra cho Tiêu Chiến mặc vào, hai người chuẩn bị tay trong tay đến công viên nhỏ ở tầng dưới và đi bộ một trăm bước sau khi ăn tối.
Lúc cậu đang đổi giày thì nhìn thoáng qua WeChat, bên trong có hơn mấy chục tin nhắn của bạn bè thân thích gửi tới.
Có tin của mẹ cậu gửi tới hỏi canh ngân nhĩ hạt sen đã uống hết hay chưa;
Có Tiểu Trương gửi tới hình ảnh mấy món đồ chơi của em bé, hỏi anh dâu muốn cái nào;
Còn có đồng nghiệp trong phòng làm việc của Tiêu Chiến len lén nhờ cậy cậu giấu hết mấy bản vẽ của Tiêu Chiến đi, trong lúc mang thai đừng nên làm việc, cùng lắm thì người trong phòng làm việc nuôi anh là được.
Tiêu Chiến đã đến cửa thang máy rồi, hỏi Vương Nhất Bác làm gì mà cứ rề rà, Vương Nhất Bác đáp một tiếng liền nhanh chóng mang giày vào, nhét điện thoại di động vào trong túi.
Phần lớn thời gian cậu đều muốn giấu Tiêu Chiến đi nhưng cậu cũng rất vui mà thừa nhận rằng:
Có rất nhiều người cũng đang cùng cậu cùng nhau yêu thương anh.
Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, đem tình cảm ấm áp bắn ra từ đáy lòng cậu quấn quanh đầu ngón tay của người yêu.
"Tiêu Chiến --"
"Dạ?"
"Tiêu Chiến."
"Dạ?"
Em khiến anh say mê đến mức muốn bay lên trời, chân của anh chẳng bao giờ muốn trở về mặt đất nữa.
Hoàn toàn văn.
🌸🦁🐰🌸
Cuối cùng cũng edit xong bộ truyện này rồi. Tung hoa ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
Đó giờ mình chỉ toàn đi đọc convert hay edit dạo của nhà khác còn bản thân chỉ edit mấy đoản H ngọt thôi vì lười ó 😂 nhưng gặp được bộ này cực kỳ ưng ý nên chịu không nổi mà tự đi mày mò tìm nguồn và xin tác giả để được edit, không ngờ gặp được bạn tác giả này đáng yêu và dễ tính vô cùng nên càng tạo thêm động lực edit mãnh liệt cho mình 💚❤️.
Tính ra 12 chap và 1 phiên ngoại thì ngắn hơn mấy bộ truyện khác nhiều nhỉ nhưng 1 chap cũng dài ghê gớm, ngốn thời gian của mình không ít mà mình khá kỹ tính nữa nên một chap mình beta lại 4,5 lần là ít mà vẫn cứ luôn không vừa ý. Tết nhất nên deadline cũng dày đặt, để mọi người chờ phiên ngoại này lâu rồi, thật ngại quá 🥺
Tinh tâm sự thêm tý nhưng khuya rồi híp cả mắt nên để up stt riêng tâm sự và hội ý thêm cùng các nàng về dự định mới của mình nhé. Good night! ෆ╹ .̮ ╹ෆ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip