Chương 9

Khi Tiêu Chiến từ nhà tắm đi ra thì Vương Nhất Bác đã tỉnh lại. Anh cảm thấy hơi khó xử, cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ mong cậu ta tốt nhất nên cảm thấy khó xử mà nhanh chóng về nhà của cậu ta đi.

- Tỉnh?

- Xin lỗi đã làm phiền đến bác sĩ Tiêu. – Nhìn Vương Nhất Bác lúc này thật ngoan ngoãn, biết điều hơn nhiều so với những lúc thiếu đánh.

- Khỏi đi. Lần sau có say rượu thì về nhà cậu ngoan ngoãn mà ngủ, mò sang nhà tôi cẩn thận có ngày tôi đem bán cậu đi. – Tiêu Chiến vừa nói vừa đi thẳng vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy nước uống.

- Bác sĩ Tiêu, tôi bán mình cho anh có được không?

Bác sĩ Tiêu đáng thương đang uống nước cũng không yên, bị câu nói của Vương Nhất Bác dọa cho sợ hãi mà phun nước ra. Ho sặc sụa. Vương Nhất Bác, cậu điên phải không?

Tiêu Chiến bị chọc cho tức giận liền xoay người muốn ra phòng khách tìm người tính sổ, thế nhưng Vương Nhất Bác đã đứng sau lưng anh từ bao giờ. Anh cố nén cơn giận của mình, nở một nụ cười.

- Bạn nhỏ 97, cậu có giá bao nhiêu? Sự cố lần trước, cậu không phải bị dọa à, giờ muốn bán thân? Không muốn chạy nữa? – Mỗi một câu nói Tiêu Chiến lại tiến gần về Vương Nhất Bác.

Quả nhiên tên nhóc này da mặt mỏng, bị anh trêu mấy câu mặt và tai đều đỏ hết lên. Vương Nhất Bác mặt không đủ dày bằng bác sĩ Tiêu, nên càng không đủ trình đấu với bác sĩ Tiêu.

- Anh không để ý? – Vương Nhất Bác ngập ngừng hỏi? – Ý tôi là nụ hôn.

- Cậu bị điên à? Nó là sự cố, tại sao phải để ý? – Tiêu Chiến tỏ ra rất thoải mái, anh không muốn làm cậu ta phải khó xử vì cậu ta có bạn gái, sự cố xảy ra như vậy lại còn là một người đàn ông tất nhiên càng để ý thôi.

- Ờ, vậy thôi, tôi cũng không để ý. – Vương Nhất Bác có chút thất vọng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì bác sĩ Tiêu của hắn hiển nhiên không kì thị chuyện người chạm môi với mình là một tên con trai.

Coi như đã giải quyết xong việc này, từ từ Vương Nhất Bác sẽ có cách khiến bác sĩ Tiêu phải để ý.

- Bác sĩ Tiêu, tôi đói, anh muốn đi ăn đêm không?

Tiêu Chiến cảm thấy thật ấm ức. “Vương Nhất Bác tại sao cậu lại không biết điều như vậy, lần nào cũng muốn ăn ké của tôi?”

- Đêm muộn, tôi không thích ra ngoài. Nhưng tôi có gà rán, ăn chung đi.

- Bác sĩ Tiêu, cảm ơn.

- Đừng cảm ơn, tôi không cho cậu ăn không đâu. Tôi có chút việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.

- Nói đi.

- Tôi chuyển đến đây không lâu, vẫn còn thiếu chút đồ dùng trong nhà, tôi đã đặt trên mạng, mai họ sẽ vận chuyển đến, cậu sang giúp tôi một tay đi. Hai người sẽ nhanh hơn một người.

- Chấp nhận. – Vương Nhất Bác không nói hai lời lập tức đồng ý.

Vương Nhất Bác đương nhiên rất vui vẻ đồng ý, hắn muốn còn không kịp. Chỉ cần có cơ hội tiếp cận bác sĩ Tiêu chút chuyện nhỏ này không thành vấn đề với hắn.

Tiêu Chiến có người giúp đỡ đương nhiên cũng mừng, anh phải tranh thủ dọn dẹp, sắp xếp đồ cho Hân Di để tháng sau cô lên Bắc Kinh có thể ở.

…………………….

Đúng như thỏa thuận, Vương Nhất Bác hôm sau rất ngoan ngoãn sang nhà bác sĩ Tiêu giúp đỡ. Cậu giúp anh vận chuyển đồ vào nhà, chạy tới chạy lui. Không ngờ Tiêu Chiến lại mua nhiều đồ như vậy, tủ quần áo, điều hòa, giường ngủ, tủ sách bày trí trong phòng ngủ rất nhiều thứ, sau khi bày trí hết một lượt, cảm giác đầu tiên của Vương Nhất Bác chính là ấm áp, xem ra bác sĩ Tiêu rất chú trọng đến phòng ngủ.

Vương Nhất Bác mải mê nhìn ngắm căn phòng, hắn bị cảm giác ấm áp lấp đầy, hoàn toàn không nhận ra có điều gì đó bất thường trong căn phòng. Đấy là bàn trang điểm dành cho phụ nữ.

(Vương Nhất Bác tính toán bao nhiêu thì lại có một số vấn đề rất chậm hiểu. )

Tiêu Chiến thích thú nhìn lại căn nhà sau khi đã được lấp đầy đồ đạc, nếu chỉ có mình anh thì tạm tạm cũng được dù sao anh cũng không hay ở nhà, nhưng có Hân Di ở cùng thì khác, cô thích náo nhiệt, thích ấm áp, quan hệ cũng tốt, sau này có muốn mời bạn bè tới nhà thì cũng không lo thiếu thứ gì.

Bác sĩ Tiêu vui vẻ sẽ không quên công sức của Vương Nhất Bác, liền mời cậu ta một bữa cơm, coi như cảm ơn cậu ta đã vất vả cả ngày hôm nay giúp đỡ anh.

Mối quan hệ hàng xóm của Vương Nhất Bác và bác sĩ Tiêu trở lại bình thường thì Vương Nhất Bác hoàn toàn không nhớ đến chuyện đón Hạo Ninh ra viện nữa. Hắn còn đang bận rộn cùng bác sĩ Tiêu đi mua dụng cụ nấu ăn, người kia nhờ hắn giúp đỡ được nên hắn nhờ vả một chút coi như có qua có lại, bác sĩ Tiêu tuyệt đối sẽ không thể từ chối.

Vương Nhất Bác rất thỏa mãn mà tận hưởng khoảng thời gian này, ngày nào hắn cũng cùng Tiêu Chiến ăn tối, còn chủ động hỏi một số chuyện của anh. Vậy mà chẳng được bao lâu bác sĩ Tiêu lại phải đi công tác một tháng ở Mỹ. Chuyện này khiến hắn thật buồn bực.

......................................

Thời gian này không có bác sĩ Tiêu ở nhà Vương Nhất Bác liền chăm chỉ theo Trịnh Phương học nấu ăn. Những ngày đầu học nấu ăn, Trịnh Phương nhiều lần tức giận muốn bỏ cho cậu ta tự sinh tự diệt, cô không ngờ rằng Vương Nhất Bác cái gì cũng không biết, đường, muối, hạt tiêu thì xem như là một, hành, tỏi không phân biệt được còn hỏi khác nhau chỗ nào. Coi như phải dậy cậu ta hết lại từ đầu một số kiến thức phòng bếp mới có thể bắt đầu học nấu ăn.

Vương Nhất Bác cũng muốn bỏ cuộc theo, học trượt ván, học lái xe đều dễ dàng như vậy mà học nấu ăn muốn làm hắn phát điên. Không phải vì còn đang chờ bác sĩ Tiêu trở về thì hắn thực sự không muốn học nữa đâu.

Tiêu Chiến bên này cũng bận rộn không kém, mỗi sáng đều phải đi nghe tọa đạm, buổi chiều thì đến các bệnh viện ở New York thăm khám, thật trùng hợp còn gặp lại những người bạn cũ ở trường Đại Học. Có mối quan hệ rồi thì chuyến công tác sẽ thuận lợi hơn.

Trước khi đi công tác, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có add weibo của nhau, khi anh rảnh rỗi sẽ chủ động nhắn tin cho tên nhóc kia. Bắc Kinh và New York chênh nhau 10 tiếng, nhiều khi đợi Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn thì anh đã đi ngủ.

Còn thời gian gần đây không biết cậu ta bận làm gì, không thấy chủ động nhắn tin cho anh nữa. Anh hỏi gì cũng chỉ đáp một vài câu cho xong. Mãi đến lúc thấy cậu ta up lên weibo một cái video với Hạo Ninh, Tiêu Chiến mới phát hiện ra là đang bận yêu đương. Vào khoảnh khắc đó anh đã tự cười nhạo chính bản thân mình, rốt cuộc anh đang thất vọng cái gì, cũng đang khó chịu cái gì? Có thời điểm rảnh rỗi, hoàn thành xong công việc, yên tĩnh một mình, Tiêu Chiến sẽ nhớ đến cậu ta, nhưng càng nhớ lại càng khó chịu trong lòng.

Từ hôm đó, Tiêu Chiến không chủ động nhắn tin cho Vương Nhất Bác nữa, anh sợ làm ảnh hưởng đến thời gian ở cùng bạn gái của hắn, càng sợ bản thân mình không kiểm soát được sẽ nói linh tinh. Cứ như vậy mà vùi đầu vào làm việc cho đến khi kết thúc chuyến công tác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip