Chương 21: Vạch Trần (1)
Vương Nhất Bác gấp gáp đưa Tiêu Nhữ Lăng tới bệnh viện, trên đường đi gọi luôn cho ba mẹ hắn không biết lạc trôi nơi nào.
"Ba, mẹ, xảy ra chuyện rồi. Tiêu Nhữ Lăng và A Tán lại xảy ra xích mích, Tiêu Nhữ Lăng bị ngã cầu thang rồi."
"Đương nhiên không phải anh ấy đẩy ngã. Con biết điều đó. Dù anh ấy có căm tức một người đến đâu, cho dù anh ấy muốn một người chết quách đi, anh ấy cũng sẽ không giết người. Đây là tai nạn. Con, con sợ anh ấy nghĩ quẩn. Ba mẹ hãy mau về nhà và chắc chắn Tán Tán sẽ không có vấn đề gì."
Vương Nhất Bác cúp máy, nhìn Tiêu Nhữ Lăng cấp cứu khẩn cấp, tâm trạng rối rắm phức tạp. Hắn đã nhìn thấy Tiêu Tán ở trên cầu thang, hắn thấy anh sửng sốt và bàng hoàng, hắn nghĩ mình nên hỏi anh đã có chuyện gì, hắn chắc chắn anh không đẩy ngã Tiêu Nhữ Lăng, chỉ có thể do vô tình lúc xảy ra tranh chấp giữa hai người. Thế nhưng hắn không có thời gian để hỏi điều đó, sự việc diễn ra quá nhanh và hắn không thể để mặc Tiêu Nhữ Lăng sắp chết.
Hắn biết anh là một con người lương thiện, lương thiện đến thà tự hại chính mình còn hơn dồn kẻ khác vào cái chết.
Và hắn biết sự thật Tiêu Tán không hề đánh Tiêu Nhữ Lăng.
Tuy anh có thần kinh bất ổn, dễ kích động lên cơn động kinh nhưng anh tuyệt đối sẽ không đánh người, anh thà tự làm chính mình bị thương còn hơn. Và quan trọng anh sẽ không đánh người nếu người đó không dồn ép anh quá đáng, trường hợp này rất hiếm.
Ngay cả vị giáo sư thực tập lần trước xảy ra va chạm với anh, anh bị dồn ép còn không đánh hắn ta.
Hắn biết anh luôn có vẻ bị nghẹn cổ họng mỗi khi Tiêu Nhữ Lăng ở gần, hắn biết tâm trạng anh không tốt mỗi khi nói đến Tiêu Nhữ Lăng, dường như anh căm ghét sự tồn tại của cô ta sâu sắc.
Cho dù Tiêu Tán có ghét Tiêu Nhữ Lăng, anh hoàn toàn không có bản lĩnh nổi ý giết người hay đẩy ngã Tiêu Nhữ Lăng xuống cầu thang, không thể tự dưng hai người tranh chấp ở đó vì Tiêu Tán rất nhát, lúc Tiêu Nhữ Lăng tiếp xúc còn co rúm người trốn sau lưng hắn, hơi thở nặng nề, hắn tin chắc chắn anh không sai, hắn tin anh, hắn tin vào bản chất đơn thuần và lương thiện hiền lành của anh, vậy nên hắn đã cùng ba mẹ tìm hiểu nguyên nhân.
Cho dù có thế nào, hắn vẫn nguyện ý tin tưởng anh.
Hắn tin vào Tiêu Tán như cách hắn tin vào suy luận và trực giác của bản thân.
Hắn tin, thế nhưng Tiêu Tán không thể hiểu được hắn nghĩ gì, ngày đêm thấp thỏm lo âu, mắc kẹt với những suy nghĩ của mình và tự mình héo úa theo thời gian trong tuyệt vọng vì nghĩ mình không được người yêu tin tưởng. Cho dù hắn ở tương lai đã ôm được anh trong lòng, hắn đã nhận được lời tha lỗi và bao dung của anh, Vương Nhất Bác vẫn không có cách nào tha thứ cho chính mình, bởi lẽ đó là lỗi của hắn khi không thể biểu đạt và quan tâm anh một cách tốt hơn.
Hắn không thể khiến anh quên đi, đó là điều không thể, hắn nói hàng ngàn lời xin lỗi và nhìn vào vết thương khó lành của anh, hắn sẽ luôn khóc và sám hối đến chết.
Khi đang cấp cứu cho Tiêu Nhữ Lăng, ba mẹ hắn gấp gáp tìm gọi Tiêu Tán trong căn nhà, dĩ nhiên, không một lời hồi đáp.
Cho đến khoảnh khắc bất an nhất, họ phá cửa phòng tắm và nhìn thấy Tiêu Tán đang chìm trong làn nước đỏ ấm nóng.
"Không! Không con ơi! Aaaaa"
Mẹ Vương lao đến đỡ lấy anh và cả cổ tay bị cắt sâu hoắm, giục giã chồng hãy ngay lập tức gọi cho xe cấp cứu, còn bà thì lấy hộp cứu thương nhanh chóng sơ cứu tạm cho anh, hô hấp nhân tạo cứu người.
"Con ơi. Con ơi ba mẹ sai rồi. Con có gì chúng ta cùng nói chuyện được mà con. Đừng bỏ lại chúng ta."
Bà hy vọng Tiêu Tán có thể nghe thấy, bà áp vào lồng ngực anh, rồi lại hô hấp sơ cứu, dẫu nhịp thở của anh mỏng manh, dẫu Tiêu Tán đã chẳng buồn thiết tha gì nữa, bà không thể mặc anh được, bà nhất quyết sẽ đem được Tiểu Tán của mình trở về.
Con ơi, con có nghe thấy mẹ không, mẹ còn đang chờ con đây.
Đừng đi về nơi có ánh sáng, quay trở lại đi.
Có ba mẹ, có Nhất Bác, chúng ta vẫn cần con mà.
Hai người cố gắng níu kéo từng đoạn hơi thở của anh, họ biết anh đã từ bỏ mọi trách nhiệm với họ và quyết tâm tìm đến cái chết. Nhưng họ sẽ không để đánh mất sự sống của bản thân, bằng mọi giá, họ sẽ cứu Tán Tán của họ trở về.
...
Tiêu Tán đi lang thang trong bóng tối rất lâu, hướng về nơi có ánh sáng, anh không biết mình đã đi bao lâu, có lẽ bản thân anh sẽ cứ đi mãi đến địa ngục.
Có lẽ nơi đó sẽ phù hợp với mình, Tiêu Tán nghĩ.
Lúc đi trên con đường mãi chẳng đến điểm cuối, Tiêu Tán thi thoảng nghe thấy giọng nói văng vẳng bên tai, một giọng nói dịu dàng và đau đớn, tha thiết gọi tên anh.
"A Chiến, con tới rồi."
Tiêu Tán ngẩng đầu lên, là bảo mẫu của anh, cũng là người anh xem như mẹ.
"Mẹ ơi..."
Tiêu Tán sà vào lòng mẹ, nức nở:
"Mẹ ơi, mẹ đã ở đâu suốt thời gian qua thế? Con đã cô độc và sợ hãi biết bao khi không có mẹ ở bên. Con không thể ngủ ngon giấc, con đã không thể ăn nổi trong một thời gian dài không tìm được mẹ. Con ghét điều đó. Con chỉ ước được gặp mẹ mỗi ngày."
Người phụ nữ hiền từ ôm lấy anh, nhẹ giọng dịu dàng:
"Đứa trẻ ngốc, con lại làm mình bị thương rồi."
"Mẹ ơi, xin hãy tha thứ cho con." Tiêu Tán nghẹn ngào "Con xin lỗi, mẹ ơi."
"Vì điều gì chứ, con yêu?"
"Con đã làm mẹ bị tổn thương, con khiến mẹ đau và con thật vô dụng, con không thể làm gì để cứu mẹ. Cho đến bây giờ, con vẫn khiến mẹ không nhận được gì ngoài nỗi đau."
"Con ngoan của ta, con biết không, mỗi khi con cận kề cái chết, ta đều cầu nguyện con có cơ hội lần nữa để sống, hết lần này tới lần khác. Con... đã vì ta mà tự cô lập chính mình khỏi thế giới, phải gánh lấy việc bị tách biệt khỏi mọi thứ đến mức liều lĩnh vứt bỏ mọi thứ."
Khung cảnh xung quanh biến thành biển hoa yên bình, mẹ nuôi của anh tiếp tục nói và vỗ về đứa trẻ tội nghiệp:
"Mẹ vui lắm, con biết không, A Chiến? Mẹ mừng vì con có thể đến một nơi đón nhận được tình yêu thương chân thật, được sống với tình yêu đúng nghĩa. Con đã có người con yêu, điều đó thật tốt."
"Con à, mẹ không có gì để nói, nhưng con đừng sống vì ai nữa, cũng đừng chết vì ai, hãy sống cuộc đời của chính con, vì bản thân con đi."
Tiêu Tán ngẩn ngơ, một nơi thuộc về anh, những tình yêu thương chân thật của gia đình họ Vương là dành cho anh, không chỉ đơn thuần là sự tử tế thôi ư?
"Đứa trẻ ngoan, con còn quá sớm để tới nơi này, hãy quay về đi, con nhé?"
Tiêu Tán ghì lấy vạt áo mẹ nuôi, bặm môi, lắc đầu, lí nhí:
"Con... con không dám đâu mẹ ơi."
"Con đang sợ hãi gì vậy? Con yêu. Con đang sợ sao? Sợ họ thất vọng về con?"
Tiêu Tán rụt người, yếu ớt gật đầu, hẳn họ đã khủng hoảng hãi hùng lắm khi tìm thấy anh đã tự tử. Nếu quay về, anh sợ phải thấy gương mặt thất vọng của mọi người. Làm sao anh có thể làm như chưa có gì xảy ra? Liệu tình thương của họ sẽ vì điều này thay đổi?
Liệu rằng anh sẽ hối hận vì tự tử hay không?
Bản thân tôi có thể xứng đáng sống tiếp hay không?
"A Chiến, con hãy nghỉ ngơi đi. Và hãy sớm quay trở về nhé, nơi có mọi người đang đợi con. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp đến chỗ ta đâu con à."
"Dạ, mẹ...Con sẽ ngoan mà... nên đừng bỏ rơi con nữa nhé. Hãy thăm con nhiều hơn nữa."
Tiêu Tán thiêm thiếp ngủ đi trong vòng tay của mẹ, anh mơ màng nghe thấy những giọng nói thân thuộc gọi tên anh. Anh sợ hãi lắm, anh sợ phải đối diện với họ, anh sợ phải nghe thấy Vương Nhất Bác nói không tin anh mà lựa chọn Tiêu Nhữ Lăng.
Giấc mộng ngắn ngủi này quá đẹp đẽ, Tiêu Tán không muốn tỉnh dậy chút nào.
Nếu sống lại, nếu như trời cao cho anh cơ hội tỉnh lại, anh tuyệt đối không vì Vương Nhất Bác mà chết đi, càng không vì hắn sống nữa.
«Tiểu Tán, hãy trở về với mẹ nhé. Xin con.»
«Tán Tán, dậy đi con, ba sai rồi. Ba nên dũng cảm hơn vì con, nên quyết đoán hơn thay vì trốn tránh trách nhiệm với con.»
"Có ba ở đây, Tán Tán, quay về đi con, ta sẽ chờ con. Đứa trẻ tội nghiệp, đừng bỏ cuộc, ba luôn đứng về bên con mà con ơi."
"Tán Tán, em xin lỗi vì đã không chăm sóc anh. Xin anh hãy mở mắt ra nhìn em đi. Đừng từ bỏ. Cầu xin anh, nếu nghe thấy em nói, em còn rất nhiều việc muốn cùng anh làm, hãy còn nhiều điều dang dở, xin hãy tỉnh lại và quay lại với em."
Tiêu Tán lặng lẽ rơi nước mắt, nỗi đau uất nghẹn khó giãi bày, hóa thành lệ rơi không ngừng. Giọng nói đau khổ gọi tên anh ấy, anh chỉ hy vọng người ấy đừng tiếp tục gọi anh một cách đau khổ như vậy nữa.
...
Khi tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã ở bên anh từ lúc nào. Hắn như già đi mười năm vậy, gương mặt anh tuấn hốc hác gầy sọp đi trông thấy, gò má sữa phúng phính như bánh bao nhỏ hao thịt, nhìn vào thật khiến người ta xót xa. Hắn sững người trợn tròn mắt khi thấy anh tỉnh lại, vui mừng bật khóc như một đứa trẻ, vội đi tìm bác sĩ.
"Bác sĩ. Bác sĩ anh ấy tỉnh rồi!"
Nghe thấy tiếng hắn gọi, ba mẹ ở bên ngoài đều xông vào chỗ anh nằm, nước mắt giàn giụa trên những gương mặt tiều tụy.
"Con ơi, con nhận ra chúng ta không?"
"Con sao rồi? Có khó chịu đâu không con?"
"Tán Tán, ba đây. Con thấy thế nào rồi con? Con có đau chỗ nào không con?"
Tiêu Tán có thể nhận ra những người ở trước mắt, có ba mẹ Vương, có ba Tiêu, có Vương Nhất Bác, anh không nói gì cả, chỉ có nước mắt chảy dài.
Anh vẫn chưa chết, mẹ không cho phép anh chết vì chưa tới thời điểm.
Thật đau đớn.
Nhưng anh đang được mọi người ôm lấy, những con người yêu thương anh thật lòng và không muốn anh chết đi. Tiêu Tán đón lấy những cái ôm nặng trĩu, nước mắt thẫn thờ tuôn rơi.
Khi anh đang đứng bên bờ vực cái chết, những người này đã luôn ở đây và gọi anh liên tục, cầu xin anh tỉnh dậy.
Anh nghĩ mình đã không còn cô đơn nữa đúng như mẹ nói, anh cũng xứng đáng được yêu thương.
Vương Nhất Bác trong chốc lát lại không thấy đâu, anh lại làm kiểm tra với bác sĩ, bác sĩ làm xong đi dặn dò người nhà tránh để anh kích động tiếp, tinh thần anh tạm thời ổn định khá tốt.
Bác sĩ nói, nếu để anh kích động, rất dễ tăng huyết áp rồi gây hành động điên khùng khó kiểm soát.
"Vương Nhất Bác đâu rồi ạ?"
Tiêu Tán ngây ngốc hỏi mẹ hắn, mẹ hắn vuốt ve mái tóc anh, cười hiền từ:
"Nó đi làm chuyện nó nên làm rồi, con yêu. Hãy cứ nghỉ ngơi đi nhé."
...
Vương Nhất Bác trong mấy ngày Tiêu Tán hôn mê bất tỉnh, hắn bần thần suy ngẫm về những chuyện đã qua, hắn tự trách mình không bảo hộ anh thật tốt, chắc chắn bản thân đã sai mới khiến anh tuyệt vọng tự sát. Hắn trở về nhà tìm kiếm manh mối từ phòng anh, hắn ngoại trừ tìm ra những bức tranh anh vẽ trộm hắn, hắn phát hiện ra cuốn nhật ký dính vết máu nhỏ nằm ở góc cửa.
Bác sĩ nói Tiêu Tán có vết va đập nhỏ, là cái này đập trúng anh ấy sao?
Hắn mở cuốn nhật ký ra, mỗi giây mỗi phút hắn đọc những con chữ trong đó, hắn rùng mình rợn người trước sự thật vạch trần bộ mặt giả dối của thế nhân qua con mắt của Tiêu Tán, đặc biệt là những gì Tiêu Nhữ Lăng đã làm khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip