Trung
Tiêu Chiến thay một thân đồ nam, đem lớp ngụy trang thường ngày gỡ xuống toàn bộ, anh lẳng lặng ngồi trên giường, đến khi trăng sao thưa thớt, không còn nghe thấy tiếng bước chân của người trong nhà nữa, anh mới đem bao vải vác lên lưng, nhanh chân nhanh tay mở cửa.
Xung quang không người, lá gan anh cũng to lên chậm rãi đi xuống lầu, nhà Vương gia trống trải, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm sàn nhà trải một lớp lụa trắng mỏng. Đây là vấn đề lớn nhất, nếu không cẩn thận tạo ra tiếng động, khẳng định sẽ có tiếng vang, càng dễ bị phát hiện hơn.
Tiêu Chiến bình ổn lại hơi thở, cố gắng không để phát ra tiếng chân.
Qua một lúc lâu Tiêu Chiến mới đến bên cạnh đại môn, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"Cót két. " Có lẽ là lâu ngày không bôi dầu, cánh cửa phát ra tiếng kêu.
Tim Tiêu Chiến nhảy lên tới cổ họng, anh lắng tai nghe∵tiếng động trong nhà, cũng không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, vẫn duy trì tư thế ban nãy.
Có lẽ anh lo nghĩ nhiều rồi, mấy người đang ngủ say chắc sẽ không nghe thấy chút âm thanh này đâu. Tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, nghiêng người trốn ra ngoài.
Chỉ cần nhảy qua được bức tường này, anh sẽ tự do.
Tiêu Chiến lui lại mấy bước, lấy đà chuẩn bị chạy.
Một, hai, ba!
Đúng lúc anh đang nhảy lên, giọng nói của nam nhân vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng như sét đánh bên tai Tiêu Chiến: " Là ai? "
Giật mình, Tiêu Chiến ngã xuống đất.
Người mặc áo dài màu đen bước chân nhẹ nhàng đến gần anh, cơ thể Tiêu Chiến không ngừng phát run, cúi đầu sợ người nọ nhìn thấy mặt mình.
" Tiểu tặc. " Người nọ khẽ cười, " Lại có gan vào trộm Vương gia? "
Tiêu Chiến không nói, căng thẳng đến mức dạ dày có chút đau.
" Ngẩng đầu. "
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghĩ thầm chung quy một kiếp này cũng không trốn được, còn tiếp tục bị nhốt trong này, không bằng chết đi. Nghĩ vậy, anh dùng vẻ mặt thấy chết không sờn ngẩng đầu lên.
Người tới đây đưa lưng về phía trăng sáng, ánh trăng vẽ ra đường nét hòa nhã trên thân thể hắn, hoa mộc lan được thêu bằng chỉ bạc trên quần áo sáng như sao, hắn cầm quạt, một tay đặt ở sau người, ánh mắt vì kinh ngạc mà mở to, thất thần nhìn anh.
" Vương Nhất Bác. " Tiêu Chiến cảm giác mình nói có chút nhanh, giọng nói run rẩy dữ dội, may mà hiện tại không bắt chước phụ nữ nói chuyện, anh cảm thấy may mắn vì điều đó.
" Mẹ? " Vương Nhất Bác nhăn mày, trước mắt rõ ràng là một người đàn ông, nhưng là khuôn mặt kia, cho dù lau đi son phấn, vẫn là diện mạo xinh đẹp động lòng người, xác thực là người mà cha hắn cưới về.
Tiêu Chiến cúi đầu không nói lời nào, xem như cam chịu.
" Ha, này thật đúng là. . . . "
Tiêu Chiến cảm giác trán mình đụng phải một vật cứng rắn lạnh lẽo, anh cẩn thận ngẩng đầu, Vương Nhất Bác vẫn đang đứng trước mặt, chỉ là không biết từ khi nào cái quạt đã đổi thành khẩu súng lục lạnh lẽo. Mắt hắn ở trong bóng đêm lóe lên, giống như Sao Bắc cực, làm lòng người lạnh ngắt.
" Thật sự là trò cười của cả thiên hạ! " Hắn giống như sói xám đang nhe răng, thanh âm không lớn nhưng vẫn khiến Tiêu Chiến nghe rất rõ bên trong tràn ngập phẫn nộ, " Vương gia dùng kiệu tám người khiêng cưới chủ mẫu đương gia, cư nhiên lại là một nam nhân! Nếu để cho nhà khác biết được, mặt mũi Vương gia biết để đâu? "
" Tiêu Chiến, anh tốt nhất nói cho tôi biết mục đích của anh, hoặc là ai phái anh nam giả nữ lẻn vào Vương gia, nếu không! " Vương Nhất Bác nheo mắt lại, " Hôm nay anh sẽ đem mạng của anh lưu lại ở chỗ này, cũng tốt hơn trò đùa mà anh gây ra cho nhà tôi. "
" Cậu. . . . Cậu cho rằng tôi vì sao phải ở lại chỗ này? "
Tiêu Chiến chua xót cười cười, nâng tay bắt lấy súng lục ở trên trán tùy thời có thể kết liễu đời mình, oan ức và oán hận trong lòng cuối cùng có nơi phát tiết.
" Ta bị cha mẹ ruột, tôi tự cho rằng cha mẹ ruột thực yêu thương tôi, bán cho cha cậu, với bộ dáng một người phụ nữ! " Mắt Tiêu Chiến đỏ lên, khóc thút thít, " Cậu cho rằng vì sao tôi phải ngày ngày đêm đêm giả dạng phụ nữ, cố gắng đối với người mình căm hận nhất khéo léo mỉm cười? Tôi là đàn ông! Cũng là vợ của cha cậu! Cậu cảm thấy tôi dễ chịu lắm sao? Vương gia các người, đều hỗn đản giống nhau! "
" Vậy hôm nay anh muốn làm cái gì? Lưng đeo túi lớn như vậy, còn lén lút muốn trèo tường trốn ra ngoài. . . . Nếu cha mẹ anh đã đem anh bán đi, cho dù anh chạy về nhà, bọn họ cũng sẽ không cho anh ở lại, như vậy chẳng khác gì tự chuốc lấy họa. "
Bị một câu nói chọc trúng chỗ đau, Tiêu Chiến cắn môi, nước mắt giống như từng hạt ngọc rơi xuống.
" Bỏ đi. " Vương Nhất Bác dời tầm mắt, tay đặt lại sau lưng, " Dù sao tối nay tôi cũng không ngủ được, không bằng đi cùng anh, để anh hết hy vọng, ngoan ngoãn trở về. "
Vương Nhất Bác chưa từng nghe cha hắn nói qua lai lịch của Tiêu Chiến, dọc đường cùng Tiêu Chiến đi đến nhà anh hắn nghĩ, chẳng có gì khác ngoài một thằng con trai tướng mạo không tồi ăn mặc trang điểm thành con gái nhà người ta, là kiểu lừa tiền cũ rích mà thôi. Nghe Tiêu Chiến nói mình vừa ngủ dậy đã ở trong Vương trạch, cảm thấy phán đoán của mình càng thêm chính xác.
Nhưng dù sao thái độ của cha hắn đối với hắn cũng không rõ ràng lắm.
Hắn nhìn một mảnh hoang toàn bị thiêu rụi trước mắt, quay đầu lại hỏi: " Đừng nói với tôi đây là nhà anh. "
" Nơi này chính xác là nhà của tôi, không thể nào nhớ nhầm. " Tiêu Chiến bước vào, lảo đảo mờ mịt đi trước, không nên làm thế nào mới tốt.
" Anh đừng có lừa tôi. Chỗ này sao có thể có người ở? " Vương Nhất Bác đi theo sát, chẳng lẽ người này coi hắn như kẻ ngốc mà lừa gạt.
" Này! Các người là ai! Nửa đêm nửa hôm vào đây làm gì! " Một giọng nói lớn tuổi truyền đến, Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu lại, thấy thân ảnh cách đó không xa.
" Bác Trần! "
Lão nhân khập khiễng đi tới, nheo mắt quan sát rất lâu, kinh hãi nói: " A Chiến? "
" Là con! " Tiêu Chiến vội chạy tới giữ chặt tay bác Trần, sốt ruột nói: " Nơi này làm sao vậy ạ? Nhà của con đâu? Bố mẹ con đâu? Bọn họ đi đâu cả rồi? "
Lão nhân vừa bình tĩnh lại nghe Tiêu Chiến hỏi vậy, khóc lóc kể lể: " A Chiến à, con mấy hôm nay đi đâu thế? Mọi người đều nghĩ con đã chết rồi! Lão Tiêu cùng với mẹ con ngày nào cũng ra ngoài tìm con, không rảnh rỗi chút nào a! Ông trời ơi, nghiệp chướng, bọn họ cả đời vất vả thành thành thật thật, cách đây không lâu bị mấy bọn xấu để mắt đến, thừa dịp trời tối, một tháng trước phóng hỏa đem nhà con đốt sạch sẽ rồi! Cha mẹ con ngủ ở bên trong đều chết cháy hết! A chiến à, ông trời không có mắt, cảnh sát luôn miệng nói muốn điều tra, nhưng lâu như vậy rồi, một chút tin tức cũng chẳng có! "
Ầm!
Trong lòng như có thứ gì sụp xuống, chân Tiêu Chiến mềm nhũn, ngã xuống.
" A Chiến! "
" Tiêu Chiến! "
Vương Nhất Bác một bước xông lên, ôm lấy Tiêu Chiến. ( Toi cam thay cau huyet :v )
Tiêu Chiến lúc này, thật sự giống như một tượng gỗ, hai mắt vô thần, mặt không chút thay đổi nhìn vào bầu trời đen kịt, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tim Vương Nhất Bác giống như bị cái gì đó hung hăng đâm cho một nhát.
Hắn vụng về ôm chặt Tiêu Chiến, tay từng nhịp từng nhịp vỗ nhẹ lưng anh như dỗ trẻ con, cố gắng khiến cho âm thanh của mình có vẻ ôn nhu một chút: " Đừng, đừng khóc nữa. . . "
" Cha. . . .Mẹ. . . . " Người trong ngực nắm chặt quần áo hắn, thân thể vẫn luôn run rẩy, Vương Nhất Bác cảm thấy trên vai ẩm ướt. Miệng Tiêu Chiến cứ một mực gọi cha mẹ anh, Vương Nhất Bác vẫn cứ luôn ở đó ôm anh.
Cha ơi là cha. . . . . Vương Nhất Bác nghĩ thầm, người thật sự có thể lừa được thiên lí nhân luân?
Người trên đời này, lẽ nào ở trong mắt người đều là con kiến giống như mẹ, tùy người điều khiển, không được phản kháng?
Có cả con trong đó sao?
Đáng tiếc, con cũng không thích sống dưới người ta, cũng không thích mặc cho người khác bài bố.
---------------------------
Thật sự là dịch bộ này từ ngữ có hơi ngượng. . . . Nhiều từ không biết dịch sao cho hợp nữa T v T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip