Chương bảy
" Ta tu chính là pháp thuật quỷ đạo, luyện âm luật . . . . . . . . " Tiêu Chiến nhớ kỹ lời thoại, miệng dẩu lên một chút, ngưng cười, sau đó Vương Nhất Bác đột ngột hướng anh nói: " Ta đang tu luyện trên mặt đất, ngươi tu luyện ở đâu? "
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, chỉ thấy Vương Nhát Bác mang theo hương vị thiếu niên mà hé miệng cười cười, dấu ngoặc nhỏ bên miệng lộ ra, đuôi mắt cong cong , làm sao còn có bộ dạng băng sơn, quả thực chính là cây kem a.
Khóe miệng cười sâu cùng đôi môi anh đào giống như biến thành hình dạng trái tim ái tình vậy, thiếu niên cười có chút thẹn thùng, đỏ mặt dùng kịch bản che mặt đi.
Nụ cười này rất có sức cuốn hút, Tiêu Chiến cũng không tự chủ mà cong mắt cười theo, lúc anh nhìn Vương Nhất Bác trong nháy mắt cậu cùng anh đối diện nhau trong chốc lát, trong mắt cậu ấy có sao a.
Đột nhiên, trong đầu Tiêu Chiến mơ hồ hiện ra một khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp, rất xinh đẹp, đơn thuần mà lại vô cùng thu hút người ta . . . . . . .
" Cốc " Tiêu Chiến vội vàng đánh bản thân mình, quay về với kịch bản.
................
Những ngày sau khi khai máy thật sự trôi qua rất nhanh, Vương Nhất Bác lại phát hiện có một chuyện thật sự làm cậu rất bất lực, Tiêu Chiến giống như trốn tránh cậu.
Anh ấy dần dần bước vào trạng thái của Ngụy Vô Tiện, ở đoàn phim hoạt bát cởi mở, thật sự rất nghịch ngợm, sẽ cùng người khác đùa giỡn chạy loạn khắp nơi, ngoại trừ bên cạnh cậu.
Điều này làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy có chút thất bại, Chiến ca chán ghét mình như vậy sao?
Hôm nay Vương Nhất Bác lại từ xa nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đến lúc tạm nghỉ thấy trên bàn bày trà xanh ngâm, quạt nhỏ, nước hoa, thuốc nhỏ mắt, còn có đồ ăn vặt như khoai tây chiên, chocolate.
Mà Vương Nhất Bác trông nom những thứ này giống như một cụ ông đã nghỉ hưu, quả nhiên không lâu sau, Tiêu Chiến bị Uông Trác Thành đuổi đánh, chạy thụt mạng, hôm nay vận khí không tốt, không có ai giúp anh, lúc rơi vào đường cùng, Tiêu Chiến hướng Vương Nhất Bác chạy đến.
Ai có thể khiến cho Vương Nhất Bác bên người giống như có một kết giới, đối với sự nhàn rỗi của anh ấy ở đây, có lẽ là ngày hôm diễn hình như vui hơn, hoặc chính bản thân Tiêu Chiến cũng vui hơn mọi khi, anh cũng không trốn tránh Vương Nhất Bác, thời điểm anh hướng bên này chạy tới, Vương Nhất Bác rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình, bùm bụp bùm bụp, mỗi một tiếng phát ra như vậy khiến tai cậu cũng đều muốn điếc rồi.
" Lam Trạm! Cứu ta —— "
Tiêu Chiến nặng nề rống lên một tiếng, Vương Nhất Bác bật người đứng dậy đem anh giấu ở phía sau mình, sau đó nghiêm mặt nhìn Uông Trác Thành.
" Ngươi, Ngụy Vô Tiện! Ngươi ra đây cho ta! " Dưới cái nhìn chằm chằm của Vương Nhất Bác, Uông Trác Thành đành dừng lại, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người.
" Lêu lêu lêu! Ta sẽ không! Ngươi có bản lĩnh thì tới đánh ta a! " Tiêu Chiến hai tay nắm lấy diễn phục của Vương Nhất Bác, cả thân mình giấu ở phía sau cậu, chỉ lộ ra một cái đầu, lại còn thè lưỡi.
" Giang Trừng. " Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng.
" Ấu trĩ. " Uông Trác Thành trở mắt xem thường, đành bỏ mặc mà rời đi.
Tiêu Chiến nhìn thấy Uông Trác Thành đi rồi mới từ sau lưng Vương Nhất Bác đi ra, sau đó có chút ngượng ngùng vì dã vò nát y phục người ta, mỉm cười lấy lòng mà vuốt vuốt lại y phục của Vương Nhất Bác.
" Chiến ca, trời nóng lắm, ngồi xuống nghỉ ngơi đi. " Vương Nhất Bác đem ghế tựa kéo đến phía sau Tiêu Chiến, sau đó rất tự nhiên mà mở lọ trà xanh đã được ngâm từ trước ra, đem nước trà xanh mát lạnh đưa cho Tiêu Chiến.
" Ei, cho tôi? Cậu như thế nào lại biết tôi thích uống trà xanh, cảm ơn a! Hàm Quang Quân thật tốt! " Tiêu Chiến nói xong cũng không khách khí, uống đầy một miệng nước trà xanh, trả lại Vương Nhất Bác còn bật ngón cái.
Vương Nhất Bác thấy anh cười cũng khẽ mỉm cười theo: " Em cũng thích. " Bởi vì mỗi ngày đều chăm chú quan sát anh, cho nên biết được anh thích uống.
" Ăn chút chocolate? " Vương Nhất Bác thuận tay bóc chocolate, đưa cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lúc này một tay cầm bình nước, một tay ôm quạt nhỏ không có cách nào cầm được chocolate, đang lúc anh khó xử, Vương Nhất Bác trực tiếp đem chocolate lớn đút vào miệng anh, Tiêu Chiến có chút mơ hồ ngậm lấy chocolate, chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác.
Ai ngờ Vương Nhất Bác biểu tình rất tự nhiên còn mang theo một tia đắc ý hỏi: " Ăn ngon không? "
" Ưm. . ... .Ừm ừm! Ăn nhon . . .. . . .. " Tiêu Chiến một bên nhai nhai chocolate lớn một bên cong mắt cười.
Mắt thấy Tiêu Chiến nhai chocolate lại rơi ra mấy mảnh vụn, anh lại không thể bỏ xuống cái quạt nhỏ, thời điểm đang khó xử, Vương Nhất Bác lại một lần nữa đứng dậy đi đến bên người anh, sau đó vén y phục ngồi chổm hổm xuống dưới, lấy đi quạt nhỏ trong tay Tiêu Chiến, lại hướng quạt về Tiêu Chiến mà thổi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến cười cười, hất hất cằm ý bảo Tiêu Chiến dùng tay ăn chocolate.
" Ô ô. " Tiêu Chiến nhanh chóng lấy tay đưa chocolate lên miệng, một bên hưởng thụ phục vụ VIP cao cấp Vương Nhất Bác ngồi xổm bên cạnh cầm quạt cho mình.
Không biết vì sao, rõ ràng Vương Nhất Bác không chạm vào anh, anh lại cảm thấy bắt đầu từ đầu gối, nơi tiếp xúc gần nhất với Vương Nhất Bác, thân thể dần dần nóng lên.
Quạt gió mát lạnh thổi thổi đem theo hương nước hoa trên người Vương Nhất Bác, đem nhiệt độ cùng xao động kia giảm bớt một chút, nhưng trên miệng là chocolate ngọt ngọt, trên tay là bình nước trà xanh khoái khẩu, bên người là Vương Nhất Bác cao lãnh mẫu mực đối anh cười khẽ. . . .
Ôi trời ơi.
Tiêu Chiến không biết giờ phút này chính mình bị làm sao, trong lòng trào ra một trận cảm giác hạnh phúc cùng thẹn thùng. Anh biết diễn phim cần nhập vai, anh thật ra phân biệt được Vương Nhất Bác cùng Lam Trạm, cũng phân biệt được chính mình với Ngụy Vô Tiện, chính là hiện tại lại đột nhiên bị cảm giác được sủng nịch này làm cho mê hoặc.
Nuốt xuống miếng chocolate cuối cùng, Tiêu Chiến tự nhủ rằng, không được, không thể trầm mê!
Tiêu Chiến! Mày không phải Ngụy Vô Tiện! Cậu ta cũng không phải Lam Vong Cơ! Tỉnh tỉnh!
Vừa nghĩ vậy, Tiêu Chiến không khống chế hai tay đem Vương Nhất Bác một phen đẩy ra, làm cái tên vừa mang tới sự ôn nhu sủng nịch kia ngã ở trên mặt đất!
Vương Nhất Bác nháy mắt mông lung, chỉ biết ngây ngốc ngồi dưới đất, vừa nhấc đầu nhìn đến Tiêu Chiến cũng là vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, mà mặt anh lại dần dần đỏ lên.
Hậu tri hậu giác Vương Nhất Bác đột nhiên phát hiện: Chiến ca có phải hay không là ngượng ngùng?
" A, tôi, cái kia . . . . . " Tiêu Chiến vội vàng chạy tới ngồi xổm bên người Vương Nhất Bác, hai tay anh ôm lấy một cánh tay Vương Nhất Bác ý đồ đem cậu kéo lên.
Điều này cũng rất tốt đó.
Vương Nhất Bác cúi đầu cười một chút, sau đó lạnh mặt, cánh tay phải dùng sức, lập tức đem Tiêu Chiến đẩy ngã xuống đất.
Tiêu Chiến vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, chỉ thấy nam hài cao lãnh thành thục đột nhiên cười nói: " Ya, Chiến ca, thực xin lỗi, em trượt tay. "
Nói xong cậu còn nhún vai, một bộ dáng thiếu đánh.
Hầy, cái này Tiêu Chiến đành mặc kệ, lập tức lắc lắc mái tóc dài, xoa xoa tay, lao tới Vương Nhất Bác: " Vương E Bác! Tay tôi còn ngứa lắm đó ! ! ! "
Sau đó, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đè trên mặt đất, hai người giống như học sinh tiểu học đánh nhau, anh cào tôi một chút, tôi lại kéo anh một chút, một bên đùa giỡn hùng hùng hổ hổ vừa cười ha ha.
Mãi cho đến khi đạo diễn gọi người, hai con gà tiểu học mới từ mặt đất đứng lên, giống như khỉ đi nghịch bùn đất bị thầy tạo hình mắng cho choáng váng, rồi cả hai trở lại khách sạn tắm rửa.
Nhưng thời điểm bị mắng, hai người thế mà còn tranh thủ đập nhau hai cái.
Lúc đi đến phòng khách sạn, Vương Nhất Bác thậm chí còn khiêu khích nói: " Chiến ca, muốn so xem ai tắm nhanh hơn không? "
" Hờ, sợ cậu a! "
Sau đó hai người nhìn nhau cười, bay vào phòng mình nhanh như gió, bắt đầu PK tắm rửa.
............................
Rất nhanh liền quen thuộc, không biết là vì không đánh không hòa thuận, hay là do Tiêu Chiến ban ngày diễn phim, ban đêm sinh hoạt mất hồn mơ thấy mỹ nhân tóc vàng.
Nhưng quan hệ của anh với Vương Nhất Bác càng ngày càng tốt.
Tuy rằng đối với lúc Vương Nhất Bác tới gần, anh vẫn như cũ sẽ có một chút thẹn thùng không được tự nhiên, nhưng Vương Nhất Bác cũng rất tốt, chính mình càng ngày càng rõ ràng dần dần ỷ lại cậu ấy.
Dần dần, Tiêu Chiến phát hiện mình " không có tay " rồi.
" Này, mau dạy anh nhảy! "
" Ei, khoai tây chiên đâu? "
" Vương Nhất Bác! Buổi sáng hôm nay thế mà không gọi anh dậy! "
" Lão Vương, muốn uống Starbucks. . . . "
" Nhất Bác ca! Quạt nhỏ đâu, nhanh nhanh nhanh, nóng chết anh rồi! "
" Tiền bối! Tôi cũng muốn xịt kem chống nắng của cậu! "
" Aiya, đói bụng ghê, nhị ca ca, cậu có đồ ăn vặt không? "
" Điện thoại hết pin rồi, cho anh mượn chơi chút! "
" A, không được, buồn ngủ chết rồi, Bác ca cho tôi ngủ một lát nha. . . ."
Tiêu Chiến vừa mới nói xong, liền nằm ngủ trong ngực Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cười tự vào cọc gỗ, sau đó cẩn thận đem đầu Tiêu Chiến đặt lên đùi mình, làm cho anh ngủ càng thêm thoải mái.
Bởi vì có cảnh diễn ban đêm, có rất nhiều muỗi, Vương Nhất Bác dùng tay áo rộng thùng thình để làm quạt gió cho Tiêu Chiến, xa xa là ánh đèn trường quay sáng trưng, bầu trời tối tăm mênh mông vô bờ, trong lồng ngực là người mình thích tám năm.
Mặc dù thân thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng Vương Nhất Bác lại tràn ngập xúc động, thậm chí cậu hy vọng thời gian đi chậm một chút lại đi chậm một chút, hoặc là trực tiếp dừng lại lúc này thì tốt rồi.
Nghĩ như vậy, Vương Nhất Bác cũng yên lặng nhắm hai mắt lại, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe được một tiếng.
" Nhất Bác, đừng đi —— "
Ngay lúc vừa mở mắt, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cau mày, đem bàn tay chính mình đặt vào lòng bàn tay anh ấy kề sát lên mặt, ngay sau đó có một chất lỏng chảy đến lòng bàn tay chính mình.
Vương Nhất Bác nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng điều chỉnh tư thế, đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, cúi đầu quan sát anh, mà hình như Tiêu Chiến đang trong mơ bướng bỉnh nắm lấy tay cậu, nước mắt rơi không ngừng.
Trong miệng lặp đi lặp lại: " Nhất Bác, xin lỗi, thực xin lỗi, ca ca thực sự xin lỗi em . . . . . "
" A! Nhất Bác, đau quá! Không cần, đừng mà. . . . . . "
" Nhất Bác, không sao, ca ca không đau, ngoan, chúng ta chưa từng xảy ra cái gì cả, em chỉ là say rượu thôi. . . . . "
" Nhất Bác, em ở đâu. . . . ."
" Nhất Bác chờ anh, chờ anh xuất đạo, chúng ta có thể gặp nhau rồi. . . . . . ."
" Nhất Bác, tạm biệt. "
Tiêu Chiến vẫn liên miên lặp đi lặp lại, âm thanh lúc to lúc nhỏ, mang theo nước mắt, mang theo hối hận, mang theo mê mang, mặc dù đứt quãng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cố gắng nghe kĩ.
Cậu một bên đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực vỗ nhẹ trấn an anh, một bên lâm vào trầm tư.
Chiến ca đang nói cái gì?
Anh ấy kêu không cần, đau quá. . . . . . . . . .
Anh ấy xin lỗi mình, thậm chí nói rằng muốn được gặp mình? !
Nhưng mà, Chiến ca không phải là mất trí nhớ sao?
Chẳng lẽ Chiến ca sắp nhớ lại rồi? !
Bất quá, Chiến ca vì sao lại xin lỗi mình? Mình . . . . . . .
Vương Nhất Bác người tràn đầy đau lòng cùng ảo não, đặt một nụ hôn lên trán Tiêu Chiến.
Sau đó nhẹ giọng nói: "Ca ca, đừng sợ, em ở đây. "
. . . . . . . . . . . . . ..
Sát thanh tới gần, quan hệ của tôi cùng Tiêu Chiến ngày càng tốt lên.
Nhưng buổi tối hôm đó, anh ấy thật sự đã khóc.
Anh ở trong mộng xin lỗi tôi, nói tạm biệt tôi, còn luôn miệng kêu đau.
Tôi thực tin tưởng bọn tôi chưa từng phát sinh cái gì cả.
Tôi bắt đầu rơi vào đau lòng cùng ảo não vô hạn.
Năm năm trước vào đêm say rượu đó, đến cuối cùng đã xảy ra cái gì?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là cường hôn cùng tỏ tình đơn giản như vậy sao?
Em sợ không kịp, không kịp nói em yêu anh.
Mà em với anh lại sắp biệt ly rồi.
—— Vương Nhất Bác.
Beta sương sương thôi, chứ thuộc tình tiết r đọc lại cũng lười :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip