1. Motor play

Vương Nhất Bác là vận động viên đua moto chuyên nghiệp. Trên con đường đua rám màu nắng hoàng hôn, tracer số 85 vừa vượt qua khúc cua cuối cùng, bỏ xa đối thủ người Anh nổi danh "sát thủ". Quay đầu để chắc chắn khoảng cách giữa mình và người kia đã đủ xa, cậu ta nhả tay ga chậm lại, ung dung chạy về đích. Cờ hiệu trong tay cô gái với thân hình nóng bóng được phất xuống, trên màn hình LED khổng lồ bảng kết quả hiện ra, vị trí đầu thuộc về tay đua số 85, Vương Nhất Bác. Lại quán quân nữa rồi.

Tiêu Chiến ngồi trên băng ghế của đội Yamaha mà Vương Nhất Bác đang đầu quân, tay cầm chiếc quạt điện lên ngang mặt, cố gắng hứng chút gió ít ỏi dưới cái nắng chiều oi bức. Anh được đặc cách ngồi gần khu vực thi đấu, vì anh là người yêu của Tracer 85. Tiêu Chiến đối với thể thao không có hứng thú, thực sự là xem không hiểu gì hết. Nhưng hôm nay người yêu anh thi đấu, không thể không tới.

Tiêu Chiến xem đua moto không hiểu nhưng thứ hạng kết quả thì chắc chắn biết. Hình ảnh Vương Nhất Bác cùng khoảnh khắc lúc về đích tràn ngập trên bốn màn hình LED cỡ lớn của sân vận động, đồng đội xung quanh cũng hò reo không ngớt.

Gần hai mươi phút sau lễ trao giải mới bắt đầu. Nói là lễ nhưng thực chất chỉ là đứng trên đó nhận cúp, uống chút rượu ăn mừng. Dân moto không câu nệ chuyện lãnh giải thưởng như thế nào, họ cũng sẽ có cách ăn mừng riêng của mình, tất nhiên là báo chí không thể nào biết được. Nhưng đối với Vương Nhất Bác, cậu ta lại có một cách ăn mừng rất riêng.

Vương Nhất Bác đứng ở vị trí của quán quân, một tay nâng cúp, tay còn lại cầm chai champagne đã được mở sẵn, không khách khí ngửa cổ tu một hơi dài. Dân đua moto có vẻ rất thích thú với trò này, hú hét mãi không thôi. Tiêu Chiến đứng ở phía xa, tách mình khỏi không khí chiến thắng xung quanh. Anh không thích đám đông, nó phiền phức và ồn ào. Hơn nữa dù anh có đứng ở đâu thì Vương Nhất Bác chắc chắn vẫn luôn tìm thấy anh.

Đúng là như vậy, cậu ta ném chiếc cúp sang cho tay đội trưởng đang đứng bên cạnh, nhảy xuống khỏi sân khấu đi về phía anh. Tiêu Chiến khoanh tay dựa lưng vào trụ đèn cao áp, hướng Vương Nhất Bác nở một nụ cười. Uống một ngụm champagne rồi lại vứt chai rượu cho Tiểu Hoàng đi phía sau, Vương Nhất Bác tiến tới giữ lấy eo Tiêu Chiến, áp lên môi anh một nụ hôn, đem rượu đẩy sang miệng anh. Tiêu Chiến ngửa cổ đáp lại, vòng tay ra sau gáy Vương Nhất Bác kéo cậu lại gần mình hơn.

Hai người vốn dĩ đã công khai mối quan hệ cách đây ba tháng, vậy nên ở nơi công cộng bày tỏ chút tình cảm cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ khổ thân cho đám thanh niên ở phía sau bị tống cơm chó đến nghẹn, phẫn uất gào thét trong vô vọng.

"Chúc mừng em sư tử con."

Tiêu Chiến luồn tay vào tóc Vương Nhất Bác, ở bên tai cậu nói lời chúc mừng. Vương Nhất Bác cũng chẳng buồn đáp lại vì cậu ta còn đang mải ở trên eo Tiêu Chiến xoa xoa vuốt vuốt. Hai người tình cảm chẳng được bao lâu, Tiểu Hoàng ở phía sau đã nắm cổ áo Vương Nhất Bác, tách cái đôi đang quấn chặt lấy nhau rải cơm chó cho cẩu độc thân kia ra.

"Được rồi Nhất Bác ca, thời gian cho hai người yêu thương còn dài. Còn phải đi trả lời phỏng vấn nữa kìa."

Trước khi mang người của anh đi Tiểu Hoàng còn quay đầu nói với theo Tiêu Chiến:

"Tiêu Chiến ca, mượn chồng anh một lát, lát nữa đội xe hoàn trả nguyên vẹn."

Tiêu Chiến vẫy vẫy tay với cậu ta ý bảo cứ tự nhiên, dõi theo bóng lưng Vương Nhất Bác trong đáy mắt ngập tràn hạnh phúc và yêu thương. Sư tử con của anh là giỏi nhất.

Vương Nhất Bác vừa đi khỏi chưa được bao lâu đã nhắn tin cho anh. "Về phòng thay đồ của đội xe đợi em."

Phòng thay đồ của đội xe Yamaha nằm ở cuối dãy hành lang, các đội khác đã thu dọn đồ về hết, chỉ có căn phòng cuối cùng là còn ánh sáng cùng tiếng cười đùa. Tiêu Chiến vừa vào đến cửa thì đám người trong đội cũng đang ra ngoài. Doãn Chính là đội trưởng, cũng là anh em thân thiết của Vương Nhất Bác, là người đầu tiên đưa cậu bước chân vào con đường đua moto chuyên nghiệp.

"Tiêu Chiến đến rồi. Nhất Bác vẫn còn đang phỏng vấn, em vào đợi nó một lát."

"Được. Mọi người định đi ăn mừng sao?"

"Đúng, chiến thắng vinh quang như vậy nhất định phải đi ăn mừng."

Tên lắm mồm Tiểu Hoàng lại xen vào.

"Chúng ta đợi Vương Nhất Bác rồi cùng đi ăn mừng. Tiêu Chiến em đi cùng luôn nhé."

"Được. Nhưng mọi người không cần đợi đâu, cứ đi trước rồi gửi địa chỉ, bọn em sẽ tới sau."

Doãn Chính vui vẻ đồng ý, dẫn đoàn con đang ầm ầm như cái chợ hùng hổ ra ngoài, trước khi đi còn không quên vỗ vai Tiêu Chiến đầy thân thiết.

Căn phòng giờ nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn mình Tiêu Chiến bên trong. Anh đi đi lại lại vài vòng, nơi này trước đây lúc Vương Nhất Bác tập luyện cũng thường đưa anh tới. Bên trong cũng chẳng có gì ngoài trang phục bảo hộ, cái giá cúp cùng một loạt moto xếp ngay ngắn. Nói đúng hơn nơi này vừa là phòng thay đồ, vừa là gara riêng của đội xe.

Liếc mắt nhìn thấy chiếc moto dán số 85 quen thuộc, Tiêu Chiến đi một vòng quay nó, không nề nà mà ngồi lên nó. Để được như ngày hôm nay, Vương Nhất Bác đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, bị thương không ít lần. Cứ mỗi lần như vậy anh lại càng yêu cậu nhiều hơn.

Mở điện thoại chụp lại một bảng điện của chiếc moto có gắn số 85 trên đó, đăng lên vòng bạn bè cùng caption: "Sư tử con của anh làm được rồi. Em là giỏi nhất."

Đang mải mê cùng bạn bè nói chuyện trên weibo bỗng phát hiện phía sau chiếc xe nặng hơn một chút, hơi ấm quen thuộc nóng rực vườn nhẹ bên tai anh.

"Mới có một chút đã thấy nhớ em rồi sao?"

Hóa ra Vương Nhất Bác khi nãy phỏng vấn xong quay lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên xe của mình liền rón rén lại gần, ở phía sau vòng tay ôm lấy anh.

"Xong rồi sao?"

"Ừm. Mệt muốn chết."

Vương Nhất Bác gục đầu vào hõm cổ Tiêu Chiến, thưởng thức mùi hương trên cơ thể anh. Loại nước hoa này là cậu chọn cho anh, mùi thơm nhẹ, vừa quyến rũ lại kích tình.

Tiêu Chiến bật cười trước thái độ trẻ con của người yêu. Vương Nhất Bác ở bên ngoài trông lạnh lùng ngầu ngầu vậy thôi, chứ về nhà với anh liền biến thành cún con thích làm nũng, hướng anh nhõng nhẽo, đòi hỏi. Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc nâu hơi bù xù của cậu, nhẹ giọng an ủi:

"Vậy không đi ăn mừng nữa, chúng ta về nhà được không?"

Vương Nhất Bác không ngẩng đầu lên, chỉ hơi gầm nhẹ trong cổ họng. Bàn tay to lớn không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo anh sờ soạng. Tiêu Chiến đã quen với hành động của Vương Nhất Bác, để mặc cậu tự do khám phá cơ thể mình phía dưới lớp áo mỏng.

"Nhất Bác, chúng ta chụp một bức ảnh được không? Mừng em đạt quán quân."

"Được, anh muốn gì cũng được hết."

Vương Nhất Bác gác cằm lên vai Tiêu Chiến chờ đợi. Cậu vốn dĩ không thích chụp ảnh, lại còn là chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè. Nhưng vì Tiêu Chiến, cái gì cậu cũng đều sẽ làm cho anh. Tiêu Chiến ở phía trước giơ máy lên, vốn dĩ biết sư tử con nhà mình không thích chụp ảnh nên chỉ căn góc từ cổ trở xuống. Trên trang cá nhân của anh, ảnh chụp hai người cũng đều che mặt cậu lại. Tấm duy nhất để lộ ra là ảnh hai người hôn nhau, nhưng cũng chỉ là một bên gương mặt cùng mái tóc nâu tạo kiểu tùy ý của cậu. Vương Nhất Bác hiện tại phần trên chỉ mặc một chiếc áo balo đen mỏng, phần áo bảo hộ đã được cởi ra kéo xuống đến ngang hông, lên hình trông cơ bắp lại khỏe mạnh, cực kì thích mắt.

Tiêu Chiến đang xem lại đống ảnh vừa chụp thì bị giữ lấy cằm, đôi môi nhỏ được hơi ấm bao phủ. Vương Nhất Bác lách chiếc lưỡi tinh ranh của mình vào trong khoang miệng Tiêu Chiến đùa nghịch, ở những nơi sâu kín nhất khuấy động một phen. Tiêu Chiến bị tập kích bất ngờ, ban đầu còn có phản ứng nhưng càng về sau lại buông thả bản thân theo từng cái hôn của cậu. Mùi champagne thoang thoảng vẫn còn đọng lại trong khoang miệng người kia, khiến anh say. Ôm lấy cổ người yêu, Tiêu Chiến cuồng nhiệt đáp trả càng khiến Vương Nhất Bác như tưởng được ủng hộ, càng đưa lưỡi vào sâu hơn, như con rắn nhỏ sục sạo trong khoang miệng ẩm ướt.

Vương Nhất Bác càng ngày càng hung bạo, vừa cắn vừa hôn, khiến cho Tiêu Chiến đầu óc váng vất, không thể theo kịp nhịp điệu của người kia. Bị rút hết không khí, anh khó nhọc đẩy đầu Vương Nhất Bác ra, nhưng càng đẩy cậu ta lại càng đưa lưỡi vào sâu hơn, tưởng chừng như sắp chạm tới cổ họng của anh.

Mãi đến khi cả hai đều thiếu dưỡng khí, Vương Nhất Bác mới luyến tiếc rời đi, cả hai thở hắt ra một tiếng. Cả gương mặt anh đỏ bừng, đôi môi nhỏ được giải thoát cố gắng hít vào từng ngụm không khí, lồng ngực vội vã phập phồng lên xuống, cố gắng điều hòa nhịp thở. Bị hôn tới nhũn cả người, Tiêu Chiến vô lực dựa vào vai Vương Nhất Bác nhắm mắt thở dốc, nhưng chẳng được bao lâu cậu ta đã khiến anh giật mình bật dậy.

Bàn tay không yên phận của Vương Nhất Bác ở trên ngực Tiêu Chiến đã lần mò xuống dưới từ lúc nào, chậm rãi mở khóa quần của anh.

"Em... muốn... làm gì?

Tiêu Chiến hoảng hốt giữ tay Vương Nhất Bác lại, nhưng đáp lại anh lại là giọng nói thích thú có phần đùa cợt của cậu:

"Ăn mừng"

"Về nhà... rồi làm..."

"Ngoan, chỉ một lần thôi."

Vương Nhất Bác liếm nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của anh, rồi lại đưa môi trượt xuống nốt ruồi nhỏ dưới môi, khẽ cắn một cái. Lồng ngực phập phồng vì thiếu dưỡng khí của Tiêu Chiến lại bị người ta trêu đùa. Bàn tay to lớn xoa nắn trên vòm ngực, thỉnh thoảng lại bóp một cái khiến anh đau đớn nhăn mặt rên khẽ. Không rõ Vương Nhất Bác này có thù oán gì với ngực anh, mỗi lần đều bóp đến đỏ rần cả hai bên, dường như chỉ hận không thể tại ngực anh bóp đến ra sữa.

Bóp chán chê, cậu ta lại chuyển sang mân mê hạt đậu nhỏ trước ngực. Động tác tay lúc mạnh lúc nhẹ, dày vò đầu ngực anh đến làm nó cứng lên, đỏ hồng.

"Bảo bảo, ngực của anh cương lên như vậy, bây giờ không làm người chịu thiệt sẽ là ai?"

"Không làm... không muốn làm... Mau... a... buông tay..."

Tiêu Chiến bị dày vò vẫn cứng miệng cự tuyệt, càng khiến Vương Nhất Bác thêm dồn lực ở tay, đem hai hạt đầu nhỏ kéo ra một đoạn khiến anh đau điếng người.

"A... đau..."

"Nếu ngực bảo bảo có thể ra sữa, vậy người đầu tiên được nếm thử sẽ là ai?"

Tiêu Chiến cực kỳ căm ghét Vương Nhất Bác những lúc như vậy. Cậu ta toàn nói ra những lời khiến anh đỏ mặt tía tai. Bình thường Vương Nhất Bác dịu dàng là vậy, nhưng khi lăn giường mới lộ ra bản chất: một con sói biến thái chết tiệt.

"Em... là em."

Hai hạt đậu trước ngực bị Vương Nhất Bắc hết ngắt lại kéo, rồi bóp đến sưng đỏ, cùng với khi nãy bị hôn đến nhũn người càng khiến Tiêu Chiến khó nhọc thở ra.

"Ngoan."

Vương Nhất Bác gục mặt vào hõm cổ Tiêu Chiến, tham lam hít hà mùi hương kích tình trên người anh, dưới lớp đồ da dày cộm, thứ to lớn của cậu đã rục rịch đứng dậy. Bàn tay mò mẫm chơi đùa trên ngực anh, tay còn lại thành thục kéo khóa quần anh xuống, luồn vào bên trong lớp quần lót, bắt lấy tính khí đã bán cương của anh.

"A..."

Tiêu Chiến bị người kia tập kích, rên lớn thành tiếng. Bàn tay to lớn nắm chặt tính khí của anh, ngón cái ở trên phần đỉnh ấn mạnh xuống một cái, khiến Tiêu Chiến giật mình đánh rơi chiếc điện thoại đang cầm trong tay xuống nền nhà lát đá, đau đớn kêu lên:

"Đau... Nhất Bác."

"Nhất Bác không đau."

Ấy vậy mà cái tên người yêu của anh không biết điều, còn mở miệng cà khịa ngược. Tiêu Chiến vừa đau vừa tức, ở trên cổ Vương Nhất Bác cắn một ngụm, để lại vết răng sâu hoắm, đỏ hồng. Còn chưa kịp hả hê vì chiến tích của mình, Tiêu Chiến một lần nữa bị tập kích đến phát ra tiếng rên rỉ trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip