13. Chia tay
Cái lý do chia tay nó xàmmmm
-----------------
Căn hộ chung cư của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nằm ở tầng thứ 12 trong trung tâm thành phố. Với thu nhập của hai người thì việc thuê một căn chung cư như vậy vốn chẳng phải chuyện gì đáng để suy ngẫm. Dù sao thì ở khu vực trung tâm cũng sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian đi lại hơn. Tiêu Chiến rất thích ngôi nhà nhỏ của mình, vì ở đó có Vương Nhất Bác, có tình yêu của cậu.
Tiêu Chiến tựa đầu vào tường thang máy, đưa mắt nhìn theo những con số màu đỏ đang nhảy múa trên bảng điện tử nhỏ. Quả thực hôm nay là một ngày mệt mỏi, công việc chẳng có nổi một chút suôn sẻ. Cuộc sống vốn không phải lúc nào cũng thuận lợi, những chuyện xui rủi cũng thường hay tới cùng một lúc. Trò đời mà...
Ngay lúc này đây anh chỉ muốn ngả người xuống chiếc giường quen thuộc mà chẳng cần phải suy nghĩ bất kể điều gì nữa, muốn quay trở về trong vòng an toàn của mình.
Thế nhưng khi cánh cửa mở ra, anh còn chưa kịp bước chân vào, một vật gì đó được ném ra từ trong nhà, Tiêu Chiến không kịp tránh, khiến thứ kia đập lên bả vai mình.
Thứ này không khiến anh bị đau, nhưng làm anh bất ngờ: một chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ, áng chừng chỉ lớn bằng hai ngón tay, nằm chỏng chơ dưới nền nhà. Sau đó là tiếng la của trẻ con, không chỉ một mà là hai đứa. Tiêu Chiến tròn mắt nhìn hai đứa nhóc trước mặt, lại nhìn sang đống đồ chơi ngổn ngang trong phòng khách, vẻ mặt hoài nghi không biết mình có vào nhầm nhà hay không. Anh còn chưa kịp ra ngoài nhìn lại biển số nhà thì từ bên trong vọng ra một giọng nói trầm ấm quen thuộc:
"Anh về rồi sao? Hôm nay về sớm vậy?"
Vương Nhất Bác từ trong bếp bước ra, trên tay còn cầm theo hai hộp sữa trẻ em. Tiêu Chiến trông thấy cậu, tự trấn an bản thân rằng mình đã vào đúng nhà, anh mới đưa tay đóng cửa lại. Hai đứa trẻ vẫn đứng tại chỗ nhìn anh không chớp mắt như vừa trông thấy một điều kì quái. Mãi cho tới khi Vương Nhất Bác lên tiếng gọi: "Tiểu Ngọc, Tiểu Hoàng, lại đây nào" thì chúng mời rời mắt khỏi anh mà chạy đến chỗ cậu.
Vương Nhất Bác bế hai đứa nhóc lên sofa, cắm ống hút vào hai hộp sữa rồi đưa cho chúng. Bọn trẻ nhận lấy hộp sữa, khoanh chân trên sofa ngoan ngoãn ngồi uống. Vương Nhất Bác nhìn chúng, bất giác thấy vui vẻ liền nở một nụ cười, đưa tay xoa đầu hai đứa nhóc. Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh quan sát hành động của cậu, cuối cùng không nhịn được mà cất giọng hỏi một câu:
"Nhất Bác, hai đứa trẻ này là thế nào?"
"Chúng là con của anh họ em. Vợ chồng anh ấy có chút việc nên muốn nhờ em trông giùm hai đứa nhỏ vài hôm. Anh không phiền chứ?"
Tiêu Chiến cũng chỉ cảm thán một tiếng, rồi lại im lặng đứng bên cạnh nhìn cậu cùng hai đứa nhỏ. Hai đứa trẻ có vẻ rất thích Vương Nhất Bác, cậu nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu, thi thoảng còn vươn tay ôm lấy cổ cậu, chu chu cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh hôn lên môi cậu một cái. Tiêu Chiến ở bên ngoài trông thấy khẽ nhếch mày, vẻ mặt anh lúc này chỉ toàn hiện lên sự khó hiểu và một chút không vui.
Vương Nhất Bác chơi với hai đứa trẻ một hồi, phát hiện ra Tiêu Chiến vẫn còn đứng đó, liền ngẩng đầu lên hỏi anh:
"Anh sao vậy?"
Tiêu Chiến bị giọng nói của cậu làm cho giật mình.
"Anh... anh hơi mệt. Anh nghỉ ngơi một lát đã"
Anh vội vàng vào phòng ngủ đóng chặt cửa. Vương Nhất Bác cảm nhận được có chuyện gì đó, quay sang nói với hai đứa trẻ:
"Tiểu Ngọc, Tiểu Hoàng, hai đứa ngồi đây xem tivi, chú Vương đi một lát rồi quay lại nhé!"
Đứa nhỏ tên Tiểu Ngọc níu lấy tay áo cậu, đôi mắt to tròn chớp chớp, ngây ngô hỏi Vương Nhất Bác:
"Chú Vương đi đâu vậy?"
"Chú Vương phải đi dỗ một bạn nhỏ khác. Hai đứa ngồi ngoan ở đây, không được chạy lung tung. Lát nữa chú Vương mua kem cho nhé!"
Hai đứa nhóc nghe thấy được cho quà, liền ngoan ngoãn gật đầu. Vương Nhất Bác hài lòng xoa đầu bọn trẻ, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Tiêu Chiến đang cuộn người trên chiếc giường lớn màu ghi, đưa lưng về phía cửa, không rõ là anh ngủ hay còn thức, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều giữa căn phòng im lặng như tờ. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đóng cửa, tiến lại ngồi bên cạnh anh, đưa tay vuốt nhẹ vành tai anh, sau đó cúi xuống hôn lên má anh, dùng tông giọng trầm ấm dịu dàng lướt nhẹ bên tai anh:
"Bảo bảo sao vậy? Không khỏe à?"
Tiêu Chiến thở dài một tiếng, sau đó xoay người, rướn người lên ôm lấy cổ cậu. Vương Nhất Bác chống tay xuống giường, hơi cúi người xuống để anh không bị mỏi, trên gương mặt đẹp đẽ vương chút ngạc nhiên.
"Bảo bảo hôm nay sao vậy, còn chủ động..."
"Em không thích à?", Tiêu Chiến vùi mặt vào vai cậu, hít sâu một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Em thích, nhưng hôm nay anh lạ lắm. Có chuyện gì, nói em nghe đi"
"Mình chia tay nhé"
Một lời nói ra của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác điếng người. Cậu không nghe nhầm chứ, Tiêu Chiến vừa mới nói chia tay? Đột nhiên cơ thể Vương Nhất Bác như có một dòng điện chạy qua, đầu óc bỗng trở nên váng vất lạ thường.
"Anh đang nói gì vậy?"
Vương Nhất Bác nắm lấy hai bả vai anh, kéo anh đối diện với cậu. Trong mắt anh lúc này chỉ toàn là sự u buồn ảm đạm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Anh nói là mình chia tay đi"
"Tại sao? Em đã làm gì sai? Anh có chuyện gì, mau nói em nghe đi!"
Đáp lại sự lo lắng đang trực chờ trên gương mặt Vương Nhất Bác vẫn chỉ là sự mệt mỏi cùng cái lắc đầu của Tiêu Chiến. Anh không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Tiêu Chiến hơi đẩy Vương Nhất Bác ra, đứng lên muốn vào phòng tắm. Thế nhưng chỉ vừa mới đứng dậy, Vương Nhất Bác đã nắm chặt lấy cổ tay anh kéo lại, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc một cách đáng sợ.
"Đứng lại, nói chuyện cho rõ ràng"
"Bỏ đi, anh không muốn cãi nhau lúc này"
Tiêu Chiến thở dài, buông một câu chán nản, cố gắng đẩy bàn tay to lớn đang siết chặt lấy cổ tay mình kia ra, nhưng càng muốn thoát ra, Vương Nhất Bác càng nắm chặt, khiến anh bây giờ một chút cảm giác ở cổ tay cũng không thấy được nữa.
"Em bảo anh đứng lại. Không nói chuyện cho rõ ràng thì đừng hòng đi đâu cả"
Giọng Vương Nhất Bác lớn thêm một âm vực, nghe qua giống như đang mắng người. Bình thường giọng Vương Nhất Bác vốn đã trầm, nếu đang vui thì nghe rất dịu dàng, nhưng khi nổi giận thì cũng thật đáng sợ. Điều này Tiêu Chiến không phải không biết, chỉ là khi ở cạnh anh, cậu rất hiếm khi tức giận, nhưng đến lần này anh thực sự cũng phải giật mình.
"Em muốn nói gì?"
"Nói gì? Tự nhiên anh nói một câu không đầu không đuôi như vậy rồi bỏ đi. Nếu anh là em anh có chấp nhận nổi không?"
Tiêu Chiến im lặng hồi lâu. Có lẽ cậu nói đúng, người khơi mào chuyện này là anh, ai mà bình tĩnh nổi khi nghe người mình yêu đột ngột buông một câu chia tay mà không rõ lý do chứ.
Trông bộ dạng của anh lúc này, Vương Nhất Bác chỉ đành kéo anh vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
"Có chuyện gì nói em nghe đi. Tại sao lại muốn chia tay em?"
"Nhất Bác, em muốn có con không?"
Tiêu Chiến trả lời câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi. Vương Nhất Bác tròn mắt nhìn anh, dù rất khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
"Em muốn"
"Nhưng anh không thể sinh con. Em nên tìm một cô gái để chăm sóc và sinh con cho em. Anh..."
Vương Nhất Bác đột nhiên bật cười, cắt ngang câu trả lời còn dang dở của Tiêu Chiến. Anh hơi nheo mắt nhìn cậu, chẳng lẽ anh nói gì sai ư?
"Vậy đó là lý do anh muốn chia tay em?"
Tiêu Chiến chẳng hiểu nổi vì sao Vương Nhất Bác lại cười như vậy, vì câu trả lời ngớ ngẩn của anh, hay vì cái đáp án vốn đã biết sẵn từ lâu này? Vương Nhất Bác hôn một cái lên môi anh, sau đó lại bật cười, thậm chí còn cười lớn hơn ban đầu.
"Em cười cái gì?", Tiêu Chiến bắt đầu thấy xấu hổ, đưa tay cấu nhẹ lên mạn sườn của cậu người yêu.
Vương Nhất Bác dù bị ăn đau nhưng vẫn chưa ngừng cười. Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, lại giơ tay đấm một cái thật mạnh lên ngực cậu.
"Đừng có mà cười nữa!"
"Con thỏ con này, anh muốn chia tay em chỉ vì anh không thể sinh con cho em ư?"
"Không... không đúng à? Anh đã bảo đừng có cười nữa!"
Nhìn tên người yêu vẫn còn đang cười mình, Tiêu Chiến vừa giận vừa xấu hổ, quay đầu muốn chạy đi lại bị Vương Nhất Bác giữ lại. Cậu ôm lấy eo anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, sau đó mới bình thản mở lời:
"Em không cần anh phải sinh con cho em, chỉ cần anh ở bên cạnh em là đủ rồi"
"Nhưng em vừa nói là em muốn có con, em cũng thích trẻ con nữa, hai đứa nhóc vừa rồi, em..."
"Tiêu Chiến, em thích trẻ con, nhưng em thích anh hơn"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Sự mệt mỏi, bực bội cũng đột nhiên tan biến. Anh vòng tay ôm lấy cổ cậu, khóe miệng vẽ thành một nụ cười thật đẹp, hình như đã lâu rồi, anh mới được nghe lại những lời nói như thế này từ miệng Vương Nhất Bác. Tên người yêu này nếu không cà khịa anh thì cũng sẽ đè anh xuống nói chuyện bằng hành động.
"Sau này nhất định không được tự ý nói lung tung như vậy, nếu không thì đừng trách em"
Vương Nhất Bác nghiêm giọng nhắc nhở anh. Tiêu Chiến lúc này cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu. Đúng là anh đã quá hồ đồ rồi. Rồi đột nhiên Vương Nhất Bác lạnh lùng cất giọng, càng khiến Tiêu Chiến thêm hiểu rằng mình vừa làm ra một điều ngu xuẩn không thể cứu chữa.
"Dám nói toàn điều xằng bậy, đáng bị phạt"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip