18. Sự cố


Phần này hơi sến nhaaa 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vương Nhất Bác bị thương rồi. Là bị thương ngay chỗ đó. Thủ phạm gây ra thương tích đau thể xác, tan nát tâm hồn này cho cậu nhóc không ai khác ngoài người tình trong mộng, anh bạn cùng giường: Tiêu Chiến.

Biến cố gây sang chấn tâm lý này được bắt đầu từ tối ngày hôm qua, khi hai người vẫn còn đang yên bình nằm ôm ấp nhau. Đột nhiên Tiêu Chiến muốn xuống giường lấy điện thoại. Nhưng thay vì nhờ Vương Nhất Bác như mọi ngày, hôm nay anh lại có nhã hứng muốn tự mình đi lấy. Vì không muốn xuống giường một cách bình thường như bao ngày, Tiêu Chiến lại lựa chọn đứng lên và bước qua người Vương Nhất Bác. Với đôi chân dài nhưng hay bị vấp của anh, hôm nay hẳn cũng không hề có ngoại lệ, chỉ là hậu quả thì lại tang thương hơn bình thường. Tiêu Chiến vấp phải đống chăn bùng nhùng dưới chân, kết quả là mất đà, bàn chân ngọc ngà một đường giẫm thẳng lên "niềm kiêu hãnh" của Vương Nhất Bác.

Khỏi phải nói cũng cảm thấy chột dạ. Nơi đó là điểm yếu đuối nhất của đàn ông, một va chạm nhẹ cũng đủ khiếp vía, nói gì tới chuyện bị giẫm trực diện như vậy, chính là tê liệt toàn phần.

Cũng không cần phải hỏi Vương Nhất Bác cảm nhận thế nào. Bị giẫm như vậy đến thở còn không nổi nói gì tới cảm nhận. Nhưng nhìn nét mặt cậu là đủ hiểu cậu nhóc vừa được trải qua tận cùng của sự đau khổ.

Vương Nhất Bác hai tay ôm hạ bộ, lăn qua lăn lại trên giường, vừa lăn vừa gào la đến thảm thương. Tiêu Chiến lúc này nhận thức được hậu quả cho sự hậu đậu của mình, mặt anh cũng trắng bệch, vội vàng ngồi thụp xuống túm lấy Vương Nhất Bác. Một người la, một người gào, trong phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên thật sôi động.

"Nhất Bác, có sao không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi!!"

Đáp lại anh chỉ là sự đau đớn quằn quại không nói nên lời của cậu. Anh cũng là đàn ông nên anh hiểu, bị đạp vào chỗ đó thì làm gì có ai chịu nổi, huống hồ lực chân của anh cũng không phải nhẹ.

"Em đau lắm không?"

Tiêu Chiến túm chặt lấy Vương Nhất Bác, ngăn không cho cậu lăn xuống giường. Vương Nhất Bác từ đầu tới cuối vẫn là hai tay ôm chặt, mặt không còn một giọt máu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Kỳ này chết chắc rồi...

"Em đau lắm à? Hay đi bệnh viện nhé"

Nhận thấy tình hình ngày một tồi tệ hơn, Tiêu Chiến cũng trở nên hoảng loạn theo. Anh vội vã chạy đi lấy điện thoại, toan gọi cấp cứu thì Vương Nhất Bác đã ngăn anh lại, vừa thở gấp vừa thều thào:

"Không... Đừng gọi"

Bây giờ mà đi bệnh viện thì Vương Nhất Bác còn mặt mũi nào nhìn đời nữa đây. Đau gì cũng được, nhưng đau chỗ này thì nhất định không được đi viện. Nghĩ tới cảnh mấy tay bác sĩ nhìn chằm chằm chỗ nhạy cảm của mình, thật là muốn nổi da gà. Hơn nữa Vương Nhất Bác cũng là vận động viên có chút tiếng tăm, cứ thế này mà vào viện thì đúng là biến đau thương thành hài hước. Mà đám truyền thông thì như hổ đói săn mồi, ngày mai chắc chắn sẽ lên đầu trang nhất các báo với câu chuyện: vận động viên Vương Nhất Bác bị đả thương ngay vị trí nhạy cảm. Nghĩ tới đây lại muốn rùng mình rồi.

Tiêu Chiến sốt ruột muốn gọi cấp cứu, nhưng Vương Nhất Bác lại không cho. Nhìn cậu người yêu lăn qua lăn lại khổ sở trên giường, anh cũng không đành lòng. Nhưng Vương Nhất Bác không muốn thì anh cũng không còn cách nào khác.

"Đưa đây anh xem cho nào"

Tiêu Chiến luồn tay định mang quần Vương Nhất Bác kéo xuống, nhưng lại bị cậu níu lại. Vương Nhất Bác xua tay:

"Không cần"

Mọi ngày anh muốn xem cậu đều hoan nghênh, nhưng hôm nay thì nhất định không được. Bình thường Tiêu Chiến nhìn thấy nó đều trong tư thế khỏe mạnh và ngẩng cao đầu, nhưng lúc này mà để anh nhìn thấy thì còn gì là mặt mũi nữa. Điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho nó vẫn còn dùng được, nếu không thì nguy to, Tiêu Chiến sẽ mượn cớ làm càn, đòi lật đổ đế chế. Vương Nhất Bác cao cao tại thượng mà phải nằm dưới ư, nhất - định - không - bao - giờ - được.

Vậy là đến cuối cùng, Tiêu Chiến đành bất lực ghì chặt lấy Vương Nhất Bác, vừa lo lắng vừa xót xa, nhưng cũng chỉ đành ngồi chờ để cậu dịu đi mà thôi.

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác khó nhọc lết người ra ngoài phòng khách. Hôm qua bị thảm quá, hôm nay bên dưới vẫn còn hơi nhức nhức. Ban nãy khi mới ngủ dậy cậu đã kiểm tra rồi, vì bị đạp trúng nên thành thử lại hơi sưng, nhưng vẫn dùng được. Ơn trời...

Vương Nhất Bác mở tủ lạnh, tùy tiện lấy một chai nước, ngửa cổ tu một hơi dài. Vốn dĩ sáng nay cậu có lịch tập luyện với đội xe, nhưng long thể bất an, tốt nhất là nên ở nhà.

"Nhất Bác, em đỡ đau chưa?"

Tiêu Chiến cũng từ phòng ngủ bước ra, nhìn Vương Nhất Bác đang đứng bần thần trong bếp, anh lại thấy có lỗi. Đúng là bản tính hậu đậu không thể sửa được, đã vậy còn làm ảnh hưởng tới cậu. Tối hôm qua Vương Nhất Bác bị đạp đau như vậy, anh cứ lo cậu xảy ra chuyện gì. Nhưng sáng nay nhìn thấy cậu vẫn bình an vô sự, anh cũng trút bớt được phần nào gánh nặng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang đứng trước cửa phòng ngủ, không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu, rồi lại loay hoay lấy đồ từ trong tủ lạnh ra ngoài, có lẽ là định làm bữa sáng. Nhìn Vương Nhất Bác cứ mải mê mà không thèm để ý tới mình, Tiêu Chiến có chút hờn dỗi. Nhưng biết sao được, mọi sự là tại anh, lúc này không thể thêm trò giận dỗi được. Tiêu Chiến lại gần Vương Nhất Bác, ôm lấy cậu từ đằng sau, áp má mình vào tấm lưng vững chãi của cậu, nhẹ giọng thủ thỉ:

"Anh xin lỗi, làm em bị thương như vậy"

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn không đáp lời, chỉ chuyên tâm vào việc mình đang làm.

"Em giận anh à?"

Thấy cậu người yêu chỉ im lặng, Tiêu Chiến hơi chột dạ. Cậu giận cũng phải thôi, bị ăn đau đến chết đi sống lại như vậy, làm gì có ai đủ từ bi để tha thứ chứ.

"Anh xin lỗi, đừng giận anh mà. Lần sau anh hứa anh sẽ..."

Còn chưa nói hết câu, Vương Nhất Bác đã quay lại nhìn anh, làm Tiêu Chiến có chút giật mình. Anh nói sai ở đâu sao?

"Em không giận anh. Nhưng lần sau đừng đi lại trên giường như vậy. Hôm qua có em, nhưng những lúc không có em thì sao? Anh bị thương, em xót"

Tiêu Chiến tròn mắt nhìn Vương Nhất Bác. Hóa ra cậu không giận anh vì anh lỡ làm cậu bị thương, mà là vì sự tùy tiện của anh. Vương Nhất Bác hiểu rõ Tiêu Chiến trông vậy thôi nhưng rất hay gặp sự cố, cộng thêm sự hậu đậu cùng tâm hồn nhiều lần treo ngược cành cây của anh chắc chắn không ngã thì cũng bị va quệt vào đâu đó. Những lúc Vương Nhất Bác ở bên cạnh chính là đều thay anh đỡ đạn, còn những lúc cậu lỡ rời mắt khỏi anh, không cần nghĩ cũng biết, trước sau gì cũng sẽ có thương tích trên người. Vương Nhất Bác mặc dù kém tuổi anh, nhưng suy nghĩ chín chắn hơn anh. Không rõ vì có người yêu bên cạnh nên Tiêu Chiến cậy thế ỷ quyền, cho bản thân mình cái quyền không cần lớn hay không, nhưng anh chỉ biết rằng ở bên cạnh Vương Nhất Bác rất an toàn, lại vô cùng bình yên.

Anh cũng không thể ngờ rằng, cho dù Vương Nhất Bác bị anh đạp trúng, đau đến tái cả mặt, nhưng vẫn một mực nghĩ cho anh. Điều này lại khiến Tiêu Chiến trong lòng dậy sóng. Như vậy có phải anh đã gặp đúng người rồi không?

Gương mặt Tiêu Chiến chốc lát đã rạng rỡ hơn. Anh ôm lấy cổ cậu, nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười đó có chút hạnh phúc, chút đáng yêu cùng một chút si mê, ngọt ngào như kẹo đường và ấm áp như nắng mai. Một nụ cười chạm tới trái tim người đối diện.

"Dạ, anh biết rồi. Anh sẽ không làm như vậy nữa"

Vương Nhất Bác xoa đầu anh, như một cách biểu đạt sự hài lòng. Có lẽ chỉ có mình Vương Nhất Bác mới cảm thấy Tiêu Chiến thật dễ dạy, còn với người khác thì đừng hòng có đặc ân đó.

"Ngoan, ra ngoài đi. Em làm đồ ăn sáng cho anh"

Thế nhưng Tiêu Chiến dường như vẫn không có ý định rời đi, vẫn một mực đứng chôn chân nhìn cậu.

"Sao vậy?"

Tới lượt Vương Nhất Bác ngạc nhiên. Anh vẫn ôm ghì lấy cổ cậu, vẫn chưa có ý định buông ra. Ngay khi Vương Nhất Bác định mở miệng nói thêm điều gì đó, Tiêu Chiến đã ghé tới hôn lên môi cậu. Thi thoảng Tiêu Chiến cũng thường chủ động như vậy, chẳng vì điều gì cả, chỉ cần muốn đều sẽ chạy tới hôn cậu, tiếp đó là ôm mặt chạy mất, khiến Vương Nhất Bác chết lặng tại chỗ.

"Em còn đau không?"

Tiêu Chiến chuyển chủ đề nhanh tới chóng cả mặt, nhưng Vương Nhất Bác vốn cũng đã quen với điều này, vậy nên bắt nhịp rất nhanh.

"Đỡ hơn rồi"

"Anh đi mua thuốc cho em nhé?"

"Không cần, phiền lắm"

"Hay là...", gương mặt Tiêu Chiến lộ ra chút ranh mãnh, "Anh nhờ Doãn Chính ca ca mua thuốc đến cho em nhé"

"Anh giết em đi còn hơn!"

Vương Nhất Bác nhăn nhó bức xúc. Gọi cho Doãn Chính ca ca khác nào đem chuyện nhà mình đi kể cho bàn dân thiên hạ. Đội trưởng biết thì chắc chắn cả đội xe biết. Như vậy thì cậu phải giấu mặt vào đâu.

"Thế thì em phải cho anh kiểm tra. Nhỡ có vấn đề gì thì sao? Để còn đi bệnh viện"

Tiêu Chiến xụ mặt hờn dỗi. Không đi bệnh viện, không bôi thuốc cũng không cho kiểm tra, xui xẻo có làm sao thì anh ân hận cả đời mất.

Cuối cùng trước vẻ mặt thỏ con hờn giận của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng phải bất lực đầu hàng. Nói gì thì nói, độc chiêu này của anh trước giờ chưa ai đánh bại được.

"Được rồi, kiểm tra thì kiểm tra"

Chỉ chờ có vậy, Tiêu Chiến như bắt được vàng, hai mắt sáng rực. Vương Nhất Bác bị biểu cảm của Tiêu Chiến dọa sợ, chớp mắt nhìn anh đầy hoài nghi. Dù sao hiện tại cũng đã bớt thảm, hơn nữa hai người hàng ngày lăn giường cùng nhau, cái gì cần thấy đều thấy cả rồi, vậy nên không cần phải ngại. Hơn nữa cũng chỉ là nhìn sơ qua thôi, chẳng có vấn đề gì to tát cả.

Những tưởng Tiêu Chiến chỉ là kiểm tra qua một chút thôi, nhưng hành động sau đó của anh mới khiến Vương Nhất Bác nổi da gà. Tiêu Chiến quỳ gối giữa hai chân Vương Nhất Bác, đem quần của cậu kéo xuống. Tính khí được giải thoát khỏi lớp vải thô cứng bật ra. Tiêu Chiến nhìn nó thật lâu. Xem chừng nó lớn hơn so với mọi ngày, đoán là vì bị sưng nên mới như vậy.

"Anh nhìn đủ chưa?"

Vương Nhất Bác đột nhiên có chút xấu hổ. Mọi lần làm tình thì cái thứ kia vẫn bình thường, nhưng hôm nay phát sinh sự cố, quả thực có chút ngại. Cậu toan đẩy anh ra, nhưng Tiêu Chiến lại há miệng ngậm lấy. Vương Nhất Bác cả người như bị điện giật, hoảng hốt kêu lên:

"Anh làm gì vậy? Sao lại ngậm?"

Đầu lưỡi Tiêu Chiến liếm nhẹ lên phân thân mỏng tang, vừa liếm vừa hôn, tựa như đang muốn giúp cậu xoa dịu. Vương Nhất Bác nhìn theo từng cử động của Tiêu Chiến, đến thở mạnh cũng không dám. Đầu lưỡi của anh ở trên đỉnh tính khí thuần thục liếm đến ướt nước, sau đó hôn nhẹ, vừa liếm vừa hôn, cuối cùng thành công đánh thức thứ quái vật to lớn đang ngủ say kia. Vương Nhất Bác bị dụ dỗ đến cương cứng, tính khí vốn đã sưng tấy giờ lại lớn thêm một vòng, thẳng đứng, nhưng dọc phân thân lại có chút buốt buốt, khiến cậu khẽ nhăn mặt.

Đợi tới khi thứ kia đã đứng dậy, Tiêu Chiến bắt đầu nhả nuốt, đem toàn bộ tính khí ngậm vào trong miệng. Bình thường thứ này đã to, hôm nay lại lớn thêm chút nữa, Tiêu Chiến cảm giác như khóe miệng sắp rách tới nơi rồi, cổ họng cũng bị chèn ép đến phát nghẹn. Nhưng bây giờ mà nhả ra chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ không cho anh làm nữa, vậy nên Tiêu Chiến chỉ đành nuốt uất nuốt nghẹn, tận lực dùng miệng thỏa mãn và an ủi cậu. Tiêu Chiến ở dưới nuốt nuốt nhả nhả, Vương Nhất Bác ở trên siết chặt lấy thành bếp, ngửa đầu khẽ gầm nhẹ. Sự đau đớn từ ngày hôm qua dù vẫn còn nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng sự ấm nóng và ướt át từ khoang miệng Tiêu Chiến, giúp cậu như được xoa dịu, lại quên đi sự đau buốt thường trực. Mặc dù lúc này việc giải tỏa có vẻ sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng khoái cảm chờn vờn trong đại não lại khiến người ta hứng thú hơn nhiều.

Tiêu Chiến vẫn luôn kiên trì với thứ to lớn của cậu. Hôm nay anh cũng cảm thấy hơi vất vả, nhưng biết sao được, do anh gây ra cả mà. Tính khí to lớn chen chúc trong khoang miệng nhỏ bé quả thực là không đủ, báo hại Tiêu Chiến cơ hàm mỏi nhừ, cổ họng bị chọc đến khó chịu, nước bọt cũng theo chuyển động ra vào mà trượt xuống theo hai bên khóe miệng. Đôi mắt thụy phượng đẹp đẽ giờ đây đã phủ một tầng sương, mờ mờ mịt mịt đến vô định, hai gò má ửng hồng. Nhìn Tiêu Chiến lúc này dễ dãi như một kẻ say, lại non mềm như một cậu bé mới lớn, thật làm người ta muốn khi dễ.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng tới cực hạn, không một lời báo trước, phóng thích trong miệng anh, tinh dịch màu trắng đục phủ lên cổ họng anh. Tiêu Chiến bị sặc, vội vàng đẩy thứ trong miệng mình ra, ho đến quặn người. Chất dịch trắng cũng theo đó chạy ra ngoài, trải đầy trên sàn nhà lạnh lẽo.

"Anh không sao chứ?"

Vương Nhất Bác đỡ anh đứng dậy. Nhìn Tiêu Chiến lúc này vừa muốn thương lại vừa muốn khi dễ. Vương Nhất Bác ôm eo anh, kéo sát anh lại bên người, dịu dàng đặt lên trán anh một nụ hôn. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt có chút ủy khuất, nhưng giọng điệu thì ngược lại hoàn toàn.

"Vẫn còn dùng được này", Tiêu Chiến cười hì hì, "hôm nay nó lớn hơn mọi ngày, không dùng thì phí lắm, hay là..."

"Hay là sao?"

"Hay là cho anh mượn dùng chút đi"

Vương Nhất Bác nhìn anh hồi lâu, tựa như đang phân vân xem có nên đáp ứng đòi hỏi của anh hay không. Khi nãy lúc bắn trên đỉnh cũng có chút đau đau, nhưng mà Tiêu Chiến đã khơi mào nó lên rồi, cậu bây giờ còn chưa xuống hết được, chẳng lẽ lại cứ như vậy bỏ đi.

"Chồng ơi, cho bảo bảo mượn đi"

Thấy Vương Nhất Bác nhìn mình không đáp, Tiêu Chiến ôm lấy cậu cọ cọ, bắt đầu chiêu làm nũng để được việc, còn không khách khí gọi "chồng" - từ mà trước giờ có đánh chết anh cũng nhất định không gọi.

Vương Nhất Bác thua rồi, thua trước cái dáng vẻ này của Tiêu Chiến, lại còn thêm mấy câu nịnh nọt êm tai, bảo Vương Nhất Bác từ chối sao đành.

"Nhưng hôm nay chồng không dùng sức được, bảo bảo ngồi lên, tự mình động, được không?"

"Dạ, yêu chồng!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip