5. Xe chấn
Cách đây hai tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác dày vò tới đi không nổi, thở cũng không xong. Ở phòng nghỉ của đội xe mang anh ra xuyên xỏ đến mềm người, tới khi đưa anh vào phòng tắm cũng không nề hà dùng cái thứ to lớn kia của mình khuấy đảo trong cơ thể anh.
Nhưng tình hình hiện tại thì cũng không khác là bao. Tiếng rên rỉ vụn vặt cùng tiếng môi lưỡi chạm vào nhau bị chủ nhân của nó giam lại trong chiếc xe ô tô chật hẹp. Tiêu Chiến vòng tay ôm cổ Vương Nhất Bác, bên trên bị hôn đến ngạt thở, bên dưới lại bị cự vật to lớn ra ra vào vào liên hồi tựa như những tiết tấu nhịp nhàng của một vũ điệu tình ái nào đó.
Tiêu Chiến chỉ vừa mới thắt dây an toàn, nhìn thấy Vương Nhất Bác ở bên cạnh đang chực chờ lao vào mình lần nữa, ngay lập tức muốn mở cửa chạy xuống xe. Thế nhưng anh làm sao nhanh bằng cậu người yêu của mình. Chớp mắt Vương Nhất Bác đã ghì chặt anh lại, với tay ấn nút khóa cửa xe. Cậu tháo dây an toàn của anh, kéo anh đặt ngồi trên đùi mình, hai tay tựa vào eo anh, siết nhẹ
"Còn muốn chạy? Tiêu Chiến, anh chê mình đi lại đủ nhiều rồi đúng không?"
"Không có"
Tiêu Chiến nhìn cậu người yêu trước mặt mà trong lòng có chút run sợ. Bình thường cậu đội anh lên đầu, nhưng những lúc làm tình thì anh có nằm mơ cũng không dám phản kháng. Phản kháng chính là tự mình tìm đường chết.
"Vậy tại sao lại muốn chạy?"
"Nhất Bác, tha cho anh đi. Anh... thực sự mệt lắm rồi, vẫn còn... đau nữa"
Khóe mắt Tiêu Chiến đã tràn nước. Anh cố gắng bày ra vẻ mặt đáng thương nhất, thầm cầu mong Vương Nhất Bác vì sót người yêu sẽ tha cho anh một con đường sống.
"Nhưng còn em thì sao?"
Vương Nhất Bác cũng dùng giọng điệu tủi thân hỏi lại anh. Cậu nắm một tay anh đặt xuống nơi hạ bộ đã hơi phồng lên của mình. Cách một lớp quần jean, Tiêu Chiến cũng có thể cảm nhận được sức nóng của thứ đó chà xát trong lòng bàn tay mình, đột nhiên người anh hơi run lên, giọng nói cũng lạc đi ít nhiều.
"Dùng... dùng tay được không? Hơn nữa ở đây không tiện, chẳng may có người tới..."
"Chẳng có ai chạy tới đây vào giờ này đâu. Em sẽ làm nhanh thôi"
"Đau", Tiêu Chiến kịch liệt lắc đầu
"Vậy làm nhẹ nhàng là được"
Còn không đợi Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã nắm lấy gáy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn dài. Nụ hôn vội vàng, dồn dập lưu đọng trên môi hai người tựa như cảnh xuân rực rỡ muôn màu nhưng cũng khiến người ta luyến tiếc. Vương Nhất Bác tham lam chiếm trọn đôi môi vẫn còn đang sưng đỏ của anh, chiếc lưỡi tinh ranh cuốn lấy lưỡi anh, tạo ra những tiếng mời gọi tình ái làm người ta phải hổ thẹn.
Vương Nhất Bác trên miệng nói làm nhanh, dưới tay đúng là hành sự nhanh như lời nói. Chớp mắt cậu đã đem cả quần trong quần ngoài của Tiêu Chiến lột bỏ, vứt chỏng chơ ở chiếc ghế phụ bên cạnh.
Đôi bàn tay lần mò xuống dưới, mân mê, nhào nặn cặp mông tròn đáng yêu của anh. Tiêu Chiến người cao thân gầy, nhưng mông thì vừa tròn vừa vểnh làm Vương Nhất Bác không nhịn được mà luôn muốn đè anh ra bóp nắn cho thỏa.
Vương Nhất Bác vẫn hay đùa Tiêu Chiến sinh ra chính là để bị thao, và người duy nhất được phép thao anh chỉ có thể là cậu. Tiêu Chiến bình thường vốn đã đẹp, tới khi lên giường lại càng gợi tình hơn nữa. Khuôn mặt ửng hồng mơ màng cùng tiếng rên rỉ ngọt ngào mỗi khi được chạm tới khoái cảm; hậu huyệt hồng hồng e thẹn khoe mình giữa hai chân mở rộng, như cầu xin được lấp đầy; cặp mông căng tròn vểnh lên nghênh đón từng đợt ra vào của cậu. Tuyệt tác.
Sự quyến rũ gợi tình của Tiêu Chiến thực sự đã mê hoặc được Vương Nhất Bác, khiến cậu đôi lúc không nhịn được mà đem anh thao đến khóc lạc cả giọng.
Hiện tại Vương Nhất Bác chính là muốn thao Tiêu Chiến tới lạc giọng. Trông cái bộ dạng vừa cưng vừa gợi tình của người yêu, bảo Vương Nhất Bác nhắm mắt làm ngơ thì thật là khó khăn cho cậu.
Đầu ngón tay với vết chai thô ráp mơn trớn nơi hậu huyệt xinh đẹp của Tiêu Chiến, mỗi chuyển động đều khiến anh run rẩy, tựa như có một dòng điện chạy dọc cơ thể.
Vương Nhất Bác ngậm lấy hạt đậu nhỏ trước ngực Tiêu Chiến, dù cách một lớp áo phông cũng khiến hai đầu ngực của anh cương cứng. Con mẹ nó, kỹ thuật làm tình của Vương Nhất Bác có được xếp vào một loại tài năng không?
Một tay cậu chơi đùa nơi cửa huyệt nhỏ, một tay nhào nặn cánh mông đầy đặn của anh. Điểm khoái cảm của Tiêu Chiến đều bị Vương Nhất Bác thuần thục kiểm soát trong lòng bàn tay rồi.
Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác chỉ có thể ôm lấy cậu, khổ sở cắn môi, ngăn không cho tiếng rên rỉ phát ra. Sân vận động này không có bảo vệ, buổi tối cũng chẳng có ai tới đây. Nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy sợ. Đây cũng không phải lần đầu tiên làm tình trong xe, nhưng ở giữa sân vận động rộng lớn như vậy thì trước giờ chưa từng trải qua. Cứ nghĩ tới có một người nào đó vô tình đi ngang, bắt gặp cảnh tượng hay ho này thì Tiêu Chiến thực sự không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Nhưng khoái cảm của tình dục lại là một chút ham muốn, một chút ngại ngùng cùng một chút sợ hãi. Khi càng sợ hãi, tình dục lại càng thăng hoa, ham muốn cũng vì thế mà lớn hơn. Vương Nhất Bác cũng hiểu được điều này, vậy nên lại càng thích thú mang anh ra cùng chơi trò chơi mạo hiểm, bởi Tiêu Chiến càng sợ hãi bao nhiêu, lúc làm tình lại càng gợi cảm bấy nhiêu.
Đầu ngón tay cậu cứ mãi chơi đùa ở cửa ra vào của hậu huyệt, lại thêm những khoái cảm mang lại từ hai hạt đậu nhỏ trước ngực khiến Tiêu Chiến chỉ có thể cong lưng đón nhận. Eo nhỏ càng cong, mông đẹp càng vểnh, lực tay của Vương Nhất Bác cũng vì thế mà lớn hơn, bàn tay to lớn phủ trọn một bên mông của anh, thoải mái chơi đùa trên phần da thịt đầy đặn mềm mại.
Nhưng Tiêu Chiến lúc này không hề cảm thấy thoải mái gì cho cam. Đầu ngón tay của tên người yêu chết tiệt cứ lởn vởn phía bên ngoài, dường như không hề có ý định tiến vào. Hậu huyệt căng lên chờ đợi một sự xâm nhập của đối phương, thế nhưng đáp lại sự chờ mong đó chỉ là sự mơn trớn trêu chọc đáng ghét.
"Nhất Bác..."
Tiêu Chiến cong người, tấm lưng lúc này tựa vầng trăng khuyết, như muốn nói sức chịu đựng của bản thân đã tới giới hạn rồi. Anh dùng tông giọng mê hoặc nhất, đáng thương nhất, nài nỉ Vương Nhất Bác mau mau thỏa mãn mình.
"Bảo bảo mong chờ được khi dễ vậy sao? Nói một câu đáng yêu nghe xem nào"
Vào lúc như vậy, tên vô lại họ Vương này lại muốn mình phải cầu xin. Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, cắn mạnh lên vành tai Vương Nhất Bác, ý nói không muốn. Nhưng bàn tay đang đặt dưới mông anh đột ngột siết lại, bóp chặt lấy cánh mông đã đỏ ứng của anh, khiến Tiêu Chiến nhăn mặt vì đau. Bàn tay còn lại rời khỏi cửa huyệt, vòng ra phía trước, bắt lấy cự vật đã ngẩng đầu của anh, ở trên phần đỉnh ấn một cái, Tiêu Chiến bị bất ngờ, không thể kìm chế bật ra một tiếng rên rỉ.
Gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của anh phủ thêm một tầng nước mắt, trông vừa đáng thương lại vừa quyến rũ. Thực tâm Vương Nhất Bác cũng không muốn như vậy, chính cậu cũng đang phải kìm nén dục vọng của mình, càng không muốn thấy Tiêu Chiến phải khổ sở. Nhưng cậu lại muốn nghe giọng điệu cầu xin nỉ non của Tiêu Chiến, bởi chỉ có những lúc như vậy, Tiêu Chiến mới thực sự có dáng vẻ của một thỏ con thèm tình.
"Nói đi bảo bảo. Nói đi rồi em thương"
Vương Nhất Bác lặp lại yêu cầu của mình, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Chất giọng trầm ấm ôn nhu như một liều thuốc xoa dịu sự bối rối trong lòng Tiêu Chiến, làm trái tim anh loạn mất một nhịp. Cuối cùng, Tiêu Chiến lại bị hạ gục bởi sự dịu dàng của Vương Nhất Bác, vứt bỏ chút lý trí còn sót lại, trầm mê trong sự thăng hoa của thể xác.
"Nhất Bác... thao anh... làm ơn thao khóc anh đi..."
"Chiều anh"
Chỉ chờ có vậy, bàn tay đang trêu đùa cự vật của anh chớp mắt đã ở trước huyệt động, hai đầu ngón tay to lớn chậm rãi tiến vào.
"Ư..."
Cảm nhận được dị vật đang mài miết trên vách thịt hồng hồng mẫn cảm, cơ thể Tiêu Chiến căng cứng, phía dưới bỗng dưng siết chặt lại, vùi lấp hai ngón tay trong sự nóng bỏng và mềm mại.
Khi nãy vừa mới làm tình, hậu huyệt vẫn chưa quá chặt, đã nhanh chóng tiếp nhận hai ngón tay to lớn. Vương Nhất Bác cũng không có nhiều thời gian để chơi trò mèo vờn chuột, đầu ngón tay trực tiếp đỉnh lên phần khoái cảm trong anh, liên tục ra vào, chạm tới nơi nhỏ bé xinh đẹp kia.
Phần khoái cảm bị đánh thức, cả cơ thể không nhịn được mà run rẩy, cổ họng khô khốc cũng chẳng thể kìm chế, khiến Tiêu Chiến phải bịt chặt miệng để ngăn không cho tiếng rên rỉ phát ra quá lớn.
Bàn tay anh run lên, túm chặt lấy bả vai cậu. Vương Nhất Bác hiểu rõ Tiêu Chiến đang bị khoái cảm dày vò đến mức sợ hãi, liền kéo anh lại, phủ lên đôi môi sưng đỏ của anh một nụ hôn an ủi.
"Đừng sợ, em ở đây"
Cảm nhận được sự dịu dàng của Vương Nhất Bác, tiếng nức nở cũng nhỏ dần, chỉ đọng lại tiếng môi lưỡi chạm nhau, cùng tiếng dục thủy phía bên dưới.
"Cởi đồ cho em"
Giọng của cậu như có ma lực, làm Tiêu Chiến một lòng nghe theo. Anh luồn tay xuống phía dưới, tháo thắt lưng cùng khóa quần jean của cậu, tính khí to lớn bị vây hãm trong lớp vải thô dày cộm cuối cùng cũng được giải phóng, giống như chủ nhân, nó cũng đang mong muốn được giải tỏa.
"Vào nhé?"
Vương Nhất Bác rời khỏi đôi môi Tiêu Chiến, ở trên hõm cổ anh đặt một dấu sở hữu. Dù đang gấp lắm rồi, nhưng cậu vẫn muốn có sự đồng ý của anh.
"Ừm"
Nhận được sự đồng tình của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rút hai ngón tay ra, đặt tính khí của mình trước cửa miệng huyệt, ôm lấy eo anh, từ từ nhấn xuống.
"A... Đau"
Vương Nhất Bác bề ngoài trông có vẻ gầy, nhưng cái tính khí chết tiệt ở trong quần thì hoàn toàn tỉ lệ nghịch. Lần đầu tiên làm tình, Tiêu Chiến đã bị dọa mất nửa cái mạng, một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu anh: cái thứ này chắc chắn không thể vừa đâu.
Nhưng người tính thì đâu bằng trời tính, kết cục chỉ có thứ quái quỷ to lớn đó mới thỏa mãn được Tiêu Chiến. Chỉ nghĩ tới việc cái huyệt nhỏ xinh của mình tiếp nhận được cái tính khí "khủng" đó, cùng da thịt nhạy cảm bao bọc xung quanh, Tiêu Chiến thực sự đã sướng phát điên lên rồi. Có người yêu bên ngoài đẹp trai, bên trong chỗ nào cần to thì to, cần lớn thì lớn, như vậy đã đủ thấy bản thân rất thành tựu rồi.
Tính khí mới chỉ tiến vào một nửa, hậu huyệt của Tiêu Chiến đã căng ra như muốn rách làm đôi, mười đầu ngón tay dồn hết sức lực, ngăm chặt trên cổ cậu, tạo ra những vết xước dài.
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến cào cấu đến phát đau, mồ hôi càng lúc càng nhiều, thấm thành một mảng lớn trên vai áo của anh.
"Bảo bảo ngoan, thả lỏng nào, không sao đâu"
Đợi Tiêu Chiến bình tĩnh lại, cậu mới tiếp tục đưa toàn bộ tính khí của mình vào trong. Tiêu Chiến bị tiến vào ở tư thế ngồi, vậy nên toàn bộ tính khí của Vương Nhất Bác đâm sâu tới tận tuyến tiền liệt trong cơ thể anh.
"Sâu... quá. Nhất Bác, anh đau"
"Ngoan, động rồi sẽ không đau nữa"
Vương Nhất Bác hôn lên môi anh, vừa an ủi, vừa giúp người yêu quên đi sự đau đớn ở bên dưới.
"Vậy mau động, động đi"
Tiêu Chiến được dỗ dành, vào lúc này bỗng trở nên thật ngốc nghếch, lại tin rằng nếu động rồi thì nhất định sẽ hết đau, vậy nên gấp gáp giục cậu mau mau di chuyển.
Vương Nhất Bác chỉ đợi có thế, lập tức nắm lấy thắt lưng anh bắt đầu luật động ra vào. Ở tư thế này, thực sự chỉ có thể nhờ cậy vào sự chủ động của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác vuốt ve mái tóc đã ướt đẫm của anh, nhẹ giọng thì thầm.
"Bảo bảo, phối hợp một chút đi"
Tiêu Chiến cũng đã hiểu ra, hai tay ôm chặt cổ cậu, bắt đầu đưa đẩy hông. Mỗi lần lên xuống, đỉnh của tính khí lại chạm tới khoái cảm bên trong, tựa như có ma lực, khiến Tiêu Chiến muốn dừng mà không được.
"Nhất Bác, sướng quá...A... Thao anh... bắn vào trong anh đi"
"Tiểu dâm đãng"
Xem ra Tiêu Chiến bị đâm tới mơ hồ rồi, tới thể diện cũng chẳng cần, miệng nhỏ bình thường nói điều hoa mỹ, lịch thiệp, bây giờ cũng chỉ còn lại tiếng rên rỉ cầu hoan. Đúng là nhìn người không nên nhìn bề ngoài, phải đợi tới khi cởi đồ ra thì mới rõ mười mươi. Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến loạn thanh loạn ngữ là đủ biết anh đang được thỏa mãn rồi. Đúng là tiểu dâm đãng đội lốt ngoan hiền mà.
Tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh, cơ thể Tiêu Chiến xóc nẩy theo từng nhịp lên xuống, mông đào bị Vương Nhất Bác xoa nắn, kéo căng để hậu huyệt được rộng thêm, tính khí cũng vì vậy mà dễ ra vào hơn.
Tiêu Chiến cảm nhận được rõ ràng phần khoái cảm ở bên trong đã bị dày vò tới sưng rồi, nhưng vẫn là không thể dừng lại, thậm chí còn muốn đem tính khí vào thật sâu hơn nữa, càng đau đớn lại càng thỏa mãn.
"Nhất Bác, hôn anh"
Cảm thấy cự vật ở phía trước muốn bắn, Tiêu Chiến càng ôm chặt lấy Vương Nhất Bác hơn, chặt tới nỗi giữa hai người gần như không có lấy một kẽ hở. Vương Nhất Bác ngửa cổ hôn anh, môi lưỡi lành lạnh một lần nữa chạm vào nhau, mang theo sự cưng chiều, chút dịu dàng ấm áp, hòa cùng sự dồn dập phía bên dưới, tạo nên một bức tranh tình ái xao xuyến lòng người. Chỉ có những lúc như thế này, người ta mới bắt gặp được sự ôn nhu của tình yêu hòa quyện cùng sự vội vã của tình dục, chính là tuyệt phối.
Tốc độ tăng dần, nhịp điệu ra vào cũng nhanh hơn, Vương Nhất Bác không một lời nói trước, trong cơ thể Tiêu Chiến trực tiếp phóng thích dục vọng, bắn lên nơi khoái hoạt ngượng ngùng, tư mật của anh. Tiêu Chiến cũng đã tới giới hạn, dòng tinh dịch ấm nóng bắn thẳng lên bụng cậu, ướt đẫm chiếc áo phông của người yêu.
Dục vọng vừa được giải phóng, Tiêu Chiến đã gục đầu vào vai Vương Nhất Bác, mệt mỏi thở dốc. Làm tình thực sự rất tốn sức, anh dù sao cũng đã gần 30 tuổi rồi, eo cũng bắt đầu không còn dẻo dai nữa, hệ quả sau mỗi lần vận động mạnh cùng Vương Nhất Bác chính là bất động toàn phần.
"Mệt", anh dùng giọng điệu trẻ con làm nũng Vương Nhất Bác
"Vậy chúng ta về nhà, không tới chỗ Doãn Chính ca nữa nhé?"
Tiêu Chiến dụi đầu vào hõm cổ cậu, cổ họng "ừm" nhẹ một tiếng như một lời đồng ý. Những lúc như vậy, anh chỉ muốn được ôm cậu, cùng ngủ một giấc thật ngon, được đắm chìm trong hạnh phúc của tình yêu. Chúng ta hãy cứ mãi như thế này nhé, cuồng nhiệt một chút, hoang dại một chút, đắm say một chút, để biết rằng chúng ta luôn là của nhau, chỉ là của riêng nhau...
HOÀN
------------------
Vài dòng tâm sự:
Vốn dĩ rằng ban đầu mình chỉ định viết H để thỏa mãn cái mong ước được có motor play của đôi tình lữ này.
Nhưng sau một thời gian thì mình quyết định sẽ chưa hoàn bộ này, nghĩa là tiếp tục viết H tiếp. Còn lý do vì sao thì mình xin được tiết lộ vào lúc hoàn truyện.
Nói chung là bộ này chưa hoàn nhé, mong được các cu nhang ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip