Chương 38
❄️🦁🐰❄️
"Vương Nhất Bác."
"Ừm."
Trong nụ cười của Tiêu Chiến chợt có thêm vài phần đắc ý, "Chàng lại hôn hôn ta đi."
Vương Nhất Bác nhìn không ra suy nghĩ trong lòng y, như ẩn giấu ý định quỷ quái gì đó, hắn không hỏi nhiều, theo lời Tiêu Chiến nói, cúi đầu hôn hôn y.
"Tổng đốc đại nhân, chàng phải khen ta."
Vương Nhất Bác hơi hơi mờ mịt, suy nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều, chất phác nói với y: "Em rất đẹp."
Tiêu Chiến vùi vào trong lòng hắn cười khanh khách, tròng mắt xoay chuyển hai cái, nói với hắn: "Chiến Chiến của chàng cũng không phải chỉ có một ưu điểm đẹp này." Y nâng cằm lên cắn tai Vương Nhất Bác, nói nhỏ nhẹ chầm chậm với hắn: "Lúc ta ở vương cung, hắn ta đã xếp cơ sở ngầm bên cạnh ta, chỉ tiếc, nô tỳ kia dùng tình với Tổng đốc quá sâu, không chịu hại chúng ta."
Vương Nhất Bác nghe y nói lời này, hô hấp căng thẳng một lát, bật thốt lên phủ nhận: "Ta không thân cô ấy."
Tiêu Chiến bị chọc cho cười nhiều hơn, thú vị nhìn hắn, "Ai muốn tìm chàng tính sổ cái này đâu, ta bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?"
Vậy nhắc cái này làm gì, Vương Nhất Bác không suy nghĩ cẩn thận, lầm bầm lầu bầu nói lại một lần nữa, "Dù sao cũng không thân."
Tiêu Chiến không tranh luận với hắn về điều này, tiếp tục nói: "Sau đó, bên cạnh ta cũng chỉ còn lại một mình nàng, các tỳ nữ khác, chàng có biết đi đâu không?"
Vương Nhất Bác nghĩ lại một chút, nói: "Không phải đều bị quân vương phân phát đi rồi sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Chiến gật đầu, "Sau khi các nàng không còn hầu hạ ta nữa, thì đều rời khỏi vương cung, phân tán đến nhà một vài trọng thần, làm nô làm thiếp, mà mấy trọng thần đó, đều là người dưới trướng Việt vương, tất cả tài lực, binh lực mà hắn ta khống chế, đều nằm hết trong tay những người này."
Lúc y nói chuyện, đôi mắt sáng long lanh, Vương Nhất Bác nghe xong, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng lại cảm thấy quá sức vớ vẩn, không dám khẳng định.
"Sau đó thì sao?" Hắn hỏi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nói lời này, vẫn không quên quấn lấy hắn, trong miệng ngậm vành tai hắn, nhẹ nhàng nhàn nhạt cắn xé, nửa ngày mới tiếp tục mở miệng, "Còn nhớ rõ đêm đầu tiên của chàng và ta không? Tổng đốc đại nhân sẽ không cho rằng, loại hoa Vi Đà trong đình của ta, chỉ để thưởng thức trợ hứng cho người đấy chứ!?"
Nghĩ đến đêm đó, ngực Vương Nhất Bác không ngăn được kinh hoàng, nhưng càng khiến tâm thần hắn khó yên chính là giờ phút này, Tiêu Chiến đang ngả bài nói sự thật với hắn từng chút.
Âm thanh của hắn hơi trầm lắng, "Mấy tỳ nữ rời đi đó, đã bị em, làm thành dược nhân......"
"Xuỵt --" Tiêu Chiến cười tủm tỉm dựng ngón trỏ lên môi y, trong ánh mắt khó tin của hắn, rủ rỉ nói: "Lúc trước, tuy ta không biết kẻ âm thầm tác loạn chính là Việt vương đang sống tạm bợ, nhưng ta biết, bên ngoài triều Tề nhìn thái bình, nhưng thật ra sóng ngầm cuồn cuộn. Vương Nhất Bác, ta là người đoản mệnh, không sợ có người hại ta, nhưng ta muốn chàng sống thật tốt, tuy dùng dược nhân không phải thủ đoạn cao minh, nhưng việc ta có thể làm, ta sẽ làm, chỉ có điều này, nếu chàng làm nhiệm vụ ở cấm quân, trước sau đều bình an vô sự thì không sao, nhưng nếu có người muốn chỉa mũi đao vào chàng thì ta không đồng ý."
(Nguyên văn Cẩu hoạt vu thế 苟活于世: chỉ sự sống tạm bợ qua loa, bán đứng linh hồn của chính mình, sống như cái xác không hồn.)
Tiêu Chiến từ Việt quốc đi đến triều Tề, đánh bậy đánh bạ bị hiến cho quân vương, đình viện thật sâu, y còn sống không vì bất kỳ điều gì, quãng đời ngắn ngủi còn lại, chỉ vì một mình Vương Nhất Bác.
(Nguyên văn Ngộ đả ngộ chàng 误打误撞: đánh bậy đánh bạ, chỉ sự suy nghĩ chưa chu đáo cẩn thận.)
Vương Nhất Bác đã nói không nên lời, chuyến này hắn về triều cứu quốc, vốn không có phần thắng, bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, Tiêu Chiến đã sớm tính toán tốt vì hắn.
Nếu là như vậy, dùng Vi Đà khống chế thế lực thủ hạ của Việt vương, muốn tiêu diệt, cũng không phải việc khó.
"Bây giờ ta nói hết danh sách những quan viên đó với chàng, chàng nhớ thật kỹ, sau khi trở về thành, hãy nghĩ cách lẻn vào phủ đệ của bọn họ, chàng nhận biết mùi hương của Vi Đà, có thể từ đó tìm được dược nhân, không cần phải nói nhiều, ta đã sớm dặn dò các nàng rồi, chàng chỉ cần phân phó, các nàng sẽ nghe lời chàng."
"Tiêu Chiến......"
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nhắn nhủ xong những điều này, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, "Triều Tề vượt qua kiếp nạn này, chàng chính là đại anh hùng cứu quốc cứu dân, chàng đã dâng một thân nhiệt huyết cho muôn dân, ta không chịu được sau khi chàng chết mà lưng phải đeo tiếng xấu phản thần, ta muốn người trong thiên hạ phải kính trọng chàng."
Lời của y khiến Vương Nhất Bác đỏ hốc mắt, cổ họng nghẹn ngào, ôm thân thể gầy ốm của y vào trong ngực thật chặt, "Xin lỗi."
Hắn nên xin lỗi Tiêu Chiến, hắn đã từng tránh né y, thậm chí hoài nghi y, lúc y liên tục đối tốt với hắn như thế, hắn lại mặt lạnh tương đối.
Thật ra, nếu xét đến cùng, quả thật Tiêu Chiến từng lợi dụng hắn, lợi dụng quân Tề trong tay hắn để báo thù của mình ở Việt quốc, Vương Nhất Bác là một quân cờ, một thanh đao trong lúc y tuyệt vọng.
Mà chính vào lần lợi dụng kia, Tiêu Chiến đã dùng cả người cả trái tim mình để trả nợ cho hắn.
"Không cần xin lỗi ta." Tiêu Chiến giống như con mèo lười biếng, nhẹ nhàng cọ mặt hắn, "Nếu ta là chàng, ta cũng sẽ không tin lời của góa phụ địch quốc, thật ra, lúc trước ta không có thể diện mà dán chàng như vậy, chính mình cũng cảm thấy càn rỡ tuỳ tiện."
Yết hầu của Vương Nhất Bác di chuyển lên xuống, không nói chuyện, Tiêu Chiến tự giễu, lại nói: "Nhưng mà làm sao bây giờ đây, ta biết mánh khóe nhỏ, tất cả bất hảo đều dùng vào chàng, chàng có biết, mỗi lần ta ra vẻ thoải mái trêu chọc chàng, thật ra trong lòng khẩn trương cỡ nào không."
Vương Nhất Bác lóe lệ quang nở nụ cười, hỏi lại y: "Vậy em có biết, mỗi lần em trêu chọc ta như vậy, ta khẩn trương cỡ nào không?"
"Chỉ khẩn trương thôi sao?" Tiêu Chiến nhướng mày hỏi hắn.
"Còn rất cao hứng."
"A." Tiêu Chiến kỳ quái nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Bây giờ ta mới biết được, thì ra Vương tổng đốc đứng đắn, tất cả đều là giả."
"Phải --" Đầy mắt Vương Nhất Bác đều là cưng chiều, Tiêu Chiến nói cái gì thì chính là cái đó.
Ở bên y như vậy thật tốt.
Vào thời khắc như vậy, bỗng nhiên Vương Nhất Bác rất luyến tiếc chết, hắn không phải người tham sống sợ chết, lúc trước ở trên chiến trường giết địch, xông pha chiến đấu, mỗi lần xuất chinh hắn đều ôm quyết tâm liều chết.
Nhưng bây giờ hắn lưu luyến thế gian này vô cùng, hắn rất muốn sống, muốn sống cùng Tiêu Chiến, tìm một nơi không có bóng người để ẩn cư, điền viên sơn thủy, cả đời này.
"Nhất Bác......" Tiêu Chiến liếm liếm cánh môi bị mút đến hồng nhuận, "Cổ tay của ta không có sức, chàng giúp ta cởi y phục được không?"
"Bây giờ em không thể......"
"Ta muốn." Khóe mắt Tiêu Chiến phiếm hồng rũ xuống, nhu nhược đáng thương nhìn hắn, "Ta muốn chàng."
-------
Vương Nhất Bác dùng sức đặc biệt cẩn thận, ôm Tiêu Chiến lên trên người, để y khoác cánh tay bị thương lên bả vai mình.
Hắn không dám quá nhanh, sợ Tiêu Chiến đau, lại sợ y không đủ thoải mái, cho nên mỗi một cái đều thong thả mà sâu.
Vì thế không chạm vào được nơi tuyệt diệu ở vách trong, cứ được chăm sóc sâu sâu cạn cạn từng cái từng cái như vậy, Tiêu Chiến có chút tình khó tự kiềm chế, cong vòng eo, tự mình đong đưa.
Vương Nhất Bác đành phải dùng bàn tay to rộng bóp chặt ngang lưng y để giữ vững, lúc động tác của y quá lớn, sẽ lén hạ thấp thân thể của y xuống.
Hắn kiềm chế như vậy nên rất lâu Tiêu Chiến mới lên đỉnh, trên trán đổ một lớp mồ hôi, mệt đến mức thở hồng hộc, nằm trên đầu vai hắn mê mắt nghỉ tạm.
Vương Nhất Bác đau lòng cho y, nhẹ nhàng vuốt ve tóc y, mấy sợi tóc bạc được xoa đặc biệt trân trọng, "Mệt không, em nằm xuống đi."
"Không cần, chàng còn chưa......"
Vương Nhất Bác cười cười, trực tiếp lui ra, muốn đỡ y nằm xuống nhưng y lại không chịu nghe lời, chân thon dài câu lấy hông Vương Nhất Bác một cái, "Không phải muốn cưới ta sao, ta không kịp chờ bái đường, bây giờ xem như là chúng ta động phòng hoa chúc, chàng phải sung sướng một chút thì ta mới vui vẻ." Ngừng một lát, y bò đến bên tai Vương Nhất Bác, hô hấp nóng bỏng phả ra hai chữ, "Tướng công......"
Không ai gọi Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến cũng là lần đầu tiên gọi hắn như vậy, không thể mô tả chính xác cảm xúc trong lòng hắn, một dòng nước nóng tuôn trào theo kinh mạch toàn thân, xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn cảm thấy có lẽ mình sắp điên rồi, Tiêu Chiến muốn thao túng tâm thần hắn, thật sự không cần dùng mấy thủ đoạn thấp kém như vậy, y chỉ cần cười với hắn một cái, mềm mại gọi hắn vài tiếng như vậy, y muốn đầu của ai, dù Vương Nhất Bác có máu chảy đầu rơi cũng sẽ đi bẻ cho y.
.
Cuối cùng cũng tận hứng, lúc Vương Nhất Bác giữ nguyên y phục xuống giường, Tiêu Chiến đã mệt mỏi ngủ mê man rồi, hắn kiểm tra vết thương của y một chút, khá tốt, vừa rồi cẩn thận nên không để lăn lộn chảy máu.
"Ta đi đây."
Hắn cúi đầu, để lại một nụ hôn trên trán Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy dưới ánh nến.
Thật ra y chưa ngủ, Vương Nhất Bác biết, y chỉ không muốn quyết biệt với hắn mà thôi.
Vậy đừng nói gì cả, nhắm mắt lại, đừng nhìn hắn đi như thế nào là được.
Chuyện cuối cùng Vương Nhất Bác làm, là thắt ngọc bội mà Tạ Hào trả lại vào bên hông Tiêu Chiến, sau đó lưu luyến không rời mà buông tay y ra, nhặt trường đao lên, rời đi.
Hắn đi rồi, bộ dáng của Tiêu Chiến vẫn là nhắm mắt chìm vào giấc ngủ như cũ, nhưng mà hô hấp dần dần bất an, khóe mắt nhắm nghiền tựa như mở cống mà chảy đầy nước mắt.
Y cố gắng dùng lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Vương Nhất Bác còn sót lại trên ngọc bội.
Mà không hề chú ý đến, sau khi ngọc bội kia đeo lên người một lần nữa, da thịt sắp chết khô vì Vi Đà của y, đang từng chút một, trẻ hóa tỏa sáng lại một lần nữa.
❄️🦁🐰❄️
Xa nhau nữa rồi Ó╭╮Ò
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip