Chương 44

❄️🦁🐰❄️

Một hồi mây mưa, Tiêu Chiến cũng không suy yếu đến mức này, nhưng ngay cả đường đi Vương Nhất Bác cũng không cho y đi, sau khi mưa tạnh liền cõng y trên lưng, hai người dọc theo đường cái đi về hướng cách xa thành, một trận đại chiến vừa qua, trên đường khó gặp được người đi đường, trời còn nhiều mây, gió bí mật mang theo hơi ẩm, Tiêu Chiến nhắm mắt lại nằm trên lưng Vương Nhất Bác, hô hấp ấm áp phả vào cổ hắn, "Chàng đoán, sẽ là quân vương điện hạ đến trước, hay là Tạ Hào đến trước?" Y lười biếng hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác liếc nhìn y một cái, khóe miệng giật giật hướng lên trên, hiểu rõ ý của y.

Lục Tĩnh Xuyên chưa chết, Tiêu Chiến giữ lại mạng của hắn ta.

Không phải vì nhân từ, mà là giữ đường lui cho chính họ.

Triều Tề cần một tội nhân để bá tánh phát tiết oán hận tích lũy sau trận đại nạn này, không có tội nhân này, bá tánh sẽ phát tiết oán hận lên người quân vương, hắn ta ngu ngốc, hắn ta vô năng, hắn ta tham si, hắn ta dễ tin, oán niệm tích lũy giống như thủy triều dâng, long ỷ này của hắn ta sẽ ngồi không vững nữa.

Việt vương đã chết, Lục Tĩnh Xuyên một tay giúp hắn ta ủ thành mối họa dược nhân, sẽ thành công đạo duy nhất cho bách tính triều Tề.

Quân vương muốn mạng của hắn ta, cũng sẽ không để hắn ta chết quá dễ dàng, hắn sẽ lấy dư nghiệt Việt quốc thị chúng, để con dân của hắn ăn máu thịt này, phát tiết nỗi hận trong lòng, sau đó nói với bọn họ, không phải quân chủ của các ngươi không anh minh, mà là ác nhân này quá đê tiện.

Với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mà nói, mặc dù bọn họ lập công, cứu quốc, nhưng với quân vương mà nói, chuyện của hai người bọn họ, cuối cùng vẫn là sự tồn tại sỉ nhục.

Hắn ta sẽ cam tâm thả bọn họ đi sao? Lòng của đế vương, không thể không phòng.

Ngộ nhỡ hắn ta bất nghĩa, ép bọn họ vào đường cùng, vậy Lục Tĩnh Xuyên, chính là lợi thế để bàn điều kiện.

"Em nhốt hắn ta ở đâu?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến hừ một tiếng, "Chờ đến khách điếm rồi ta sẽ nói với chàng." Y đè thấp âm lượng, nằm bên tai Vương Nhất Bác, "Miễn cho bị gia hỏa đáng ghét kia nghe lén."

Có người đang theo dõi bọn họ.

--------

Ngoài thành ba mươi dặm, cuối cùng cũng có một khách điếm mở cửa đón khách, cổng và sân quạnh quẽ, bọn họ là khách nhân duy nhất, chủ quán là một nữ tử, phe phẩy cây quạt ngồi ở cửa nhìn trời, xa xa nhìn thấy hai tiểu lang quân tuấn tú đi đến, cười hì hì đứng lên đón người, "Hai vị quan gia, ở trọ sao a?"

"Một gian phòng khách, làm phiền chưởng quầy đun chút nước ấm đem tới." Vương Nhất Bác vào phòng vẫn không buông Tiêu Chiến, khiến ánh mắt của nữ chủ quán trăn trở biến hóa, quạt đào hoa che nửa khuôn mặt, cười khúc khích, giơ tay về phía thang gỗ, "Hai vị quan gia mời lên lầu."

Trong phòng khách xem như sạch sẽ, Vương Nhất Bác vào cửa liền đặt Tiêu Chiến lên giường, sờ ngón tay y hơi lạnh, liền kéo chăn bao lấy y.

Thật ra những động tác này giữa hai người bọn họ không tính là chán ngấy, nhưng nữ chủ quán lại dựa khung cửa, nhìn thấy sự thân mật này, vừa nhìn vừa muốn cảm thán, "Vị công tử này thật có phúc nha, tướng công nhà ngươi chăm sóc ngươi thật tốt."

Tiêu Chiến híp mắt cười với Vương Nhất Bác một cái, hai người ai cũng không để ý đến nàng, sau đó nàng vẫn không đi, đứng ở đó tiếp tục nói: "Nếu tên tử quỷ kia của ta vẫn còn ở, cũng sẽ tốt với ta như vậy." Nghe như là tướng công của nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi, nhưng bọn họ không có hứng thú hỏi thăm việc vớ vẩn, nàng kia không thấy thú vị nên cũng không lầm bầm lầu bầu nữa, thở dài kỳ quái, "Hai vị có muốn mỡ cao tốt nhất hay không? Chỉ cần một đồng bạc."

(Tử quỷ 死鬼: ma quỷ; người chết.)

Cuối cùng Vương Nhất Bác nhịn không được nhíu mi, chậm rãi quay đầu lại, thấy sắc mặt của nữ chủ quán kia không hồng không trắng, lại nói: "Vật nhỏ cũng có, ngọc thế, miến linh, yếm uyên ương, mua càng nhiều, giá càng rẻ." Nàng không hề e lệ, nhưng không biết Vương Nhất Bác nghĩ đến điều gì mà sắc mặt vô thức đỏ bừng, âm thanh nặng nề nghe giống như tức giận, lạnh lùng nói với chủ quán: "Ra ngoài."

(Ngọc thế 玉势, miến linh 缅铃.)

Nữ tử không ngờ da mặt của quan gia này lại mỏng như vậy, lắc đầu cười cười, không hề đến gần, đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.

Tiêu Chiến vùi trong chăn cũng cười, nhìn hai bên mặt đỏ thẫm của hắn, nói với hắn: "Ta có bạc."

"Cái gì?"

Tiêu Chiến vươn tay từ trong chăn ra, dùng đầu ngón tay chọc chọc mặt hắn, "Muốn chơi thì mua a."

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay của y một phát, buồn bực nói: "Còn chưa biết người nào mai phục ở lân cận, em đàng hoàng chút đi."

"Sợ cái gì, nước đến thành chặn, thật sự đánh nhau rồi nói a." Tiêu Chiến nâng bàn tay đầy vết rách của hắn lên, thổi nhẹ vào miệng vết thương, "Nhìn chàng một thân vết máu này, bẩn muốn chết, lát nữa chủ quán đem nước ấm đến, chàng tắm cùng ta đi."

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị gõ vang, tiểu nhị trẻ tuổi ở bên ngoài nói: "Khách quan, nước ấm nấu xong rồi, làm phiền mở cửa, tiểu nhân đem vào cho ngài."

Vương Nhất Bác đi mở cửa, tiểu nhị xách vào hai thùng nước bốc hơi nóng, rào rào lấp đầy thùng tắm, tiếp theo cung cung kính kính đưa một gói lụa đỏ, "Đây là chưởng quầy kêu ta cho ngài, tặng hai vị dùng thử, không cần bạc." Nói xong xoay người liền chạy.

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt của hắn ta, trong lòng liền mơ hồ có dự cảm không lành, mở từng lớp lụa đỏ ra, nhìn kỹ, là một vật hình tròn tinh xảo, giống như chuông nhỏ, phía trên buộc một nút kết không dài không ngắn.

"Cái gì a?" Tiêu Chiến đỡ màn giường xuống giường, thân thể loạng choạng đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, vừa đi vừa cởi đai lưng của mình, bộ ngực tuyết trắng lõa lồ, bên trên còn giữ vệt đỏ.

Đồ vật đang nằm trong tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thò lại gần nhìn, chuông nhỏ này, lớp bên ngoài chạm rỗng khắc hoa cũng thật đẹp, nhưng mà đặt bên tai lắc lắc lại không có tiếng động gì cả.

"Thứ này, dùng như thế nào?" Y hỏi nghiêm túc.

Cái này không phải hỏi sai người rồi sao.

Vương Nhất Bác thật thà lắc đầu, Tiêu Chiến cũng không biết, y nào biết được.

"Lai lịch không rõ, đừng đụng." Vương Nhất Bác duỗi tay đi lấy, Tiêu Chiến lại né tránh hắn, rất có hứng thú nói: "Chưởng quầy người ta hảo tâm đưa, chàng người này sao lại không cảm kích, chi bằng chàng xuống lầu hỏi thử xem sử dụng như thế nào a."

"Hỏi cái gì mà hỏi, đưa đây."

"Chàng có đi hay không a?"

"Không đi."

"Được." Tiêu Chiến ngẩng cằm nhìn hắn, "Chàng không đi thì ta đi." Nói xong, y làm bộ muốn đi ra ngoài cửa, hở ngực lộ vú khiến Vương Nhất Bác khẩn trương một trận.

"Em về ngay." Hắn vớt được eo Tiêu Chiến, ôm người trở về một phát.

Mà lần này, Tiêu Chiến trọng tâm không vững, nhẹ buông tay, chuông nhỏ kia "bõm" một tiếng rớt vào thùng tắm.

Trong thùng là nước nóng, chuông nhỏ ngâm trong nước ấm một lát, bỗng nhiên dao động ra một vòng gợn sóng nho nhỏ trên mặt nước, đồng thời phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Hai người đứng cạnh thùng tắm, cùng nhau nhìn bên trong thùng.

"Nó động......" Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác gật đầu, "Ta thấy rồi."

"Thứ này, phải ngâm vào chỗ ấm......"

"Ừm."

"Hình như ta đã biết phải dùng như thế nào rồi......" Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, thấy dưới khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, bắt đầu kích động lo lắng vài phần.

Y tiếp tục nói: "Chính là đặt nó vào......"

"Tắm," không cho y nói hết lời, Vương Nhất Bác hai ba lần đã kéo y phục của y xuống, ôm người bỏ vào thùng tắm, động tác hơi có vẻ nóng nảy, văng lên một mảnh bọt nước thật lớn.

Tiêu Chiến lắc lư hai cái trong hơi nóng, ổn định thân thể rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, hắn còn chưa cởi y phục, chỉ ghé vào cạnh thùng tắm, nhìn chằm chằm y suốt.

"Không cùng nhau sao?" Y hỏi.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, "Ta nhìn em một chút."

Tiêu Chiến xoay chuyển con mắt, cười rất giảo hoạt, sáp người về phía trước, mặt đối mặt với Vương Nhất Bác, cũng nằm bên cạnh thùng tắm.

Chuông nhỏ kia ở trong nước nóng càng dao động càng vang, âm thanh thanh thúy dễ nghe, tạo nên nước gợn vẩy lên làn da của Tiêu Chiến, vừa mềm vừa ngứa.

"Chàng muốn nhìn gì a?" Y thổi hơi thì thào hỏi.

Làn da của Vương Nhất Bác bị hơi nóng xông phiếm hồng, lúc thở dốc lồng ngực lại xẹp xuống.

"Tự mình bỏ vào."

Tiêu Chiến nghe vậy, vẩy nước dựa vào phía sau một chút, khó xử nói: "Đồ vật lai lịch không rõ, chàng kêu ta bỏ vào đâu? Ta bị độc chết thì sao bây giờ a."

Lời này dường như làm khó Vương Nhất Bác, tình dục hấp đỏ hai mắt của hắn, hắn căng môi, nhìn chằm chằm thân thể dưới nước của Tiêu Chiến, không nói một lời.

Nụ cười của Tiêu Chiến càng thêm sáng chói, nghĩ nghĩ, than khẽ, "Cũng được, Vương Nhất Bác, hai người chúng ta đều đã đi qua điện Diêm Vương một chuyến rồi, mạng cũng không quý giá như vậy, dù sao cuối cùng cũng phải chết, làm một đôi quỷ phong lưu đi, nói không chừng đời sau còn có thể truyền lưu một đoạn giai thoại đấy."

Nói xong, y trượt người xuống vài phần, nâng một chân trắng nhỏ lên, khoác bên ngoài thùng tắm, cảnh vật nơi mờ ảo như ẩn như hiện trong làn nước lăn tăn.

Y cầm chuông nhỏ không ngừng dao động trong tay, mắt nhìn Vương Nhất Bác, chậm rãi đưa xuống phía dưới.

-------

Ngoài khách điếm, gió lạnh thổi càng siết hơn, chưởng quầy ngồi ở cửa, mị nhãn như tơ, nhìn hai bên đường cái trống vắng.

Sau đó thản nhiên nói với tiểu nhị bên cạnh: "Nhìn kỹ chút, đừng để ai quấy rầy hai vị khách quý trên lầu."

"Vâng."

Tiểu nhị lui ra sau, nàng móc thư giấu trong lòng ra, chỉ vài câu ngắn gọn, nàng lại xem đi xem lại, trong nụ cười ẩn chứa nước mắt, "Tên tử quỷ này, nhiều năm như vậy không có tin tức, thư đến lại là nhờ ta che chở người khác, ngay cả một câu thân thiết cũng không nỡ nói......"

Nàng mắng tựa như giận dỗi nhưng lại gấp kỹ thư bỏ vào lại trong lòng xem như bảo bối, đáy mắt vô vọng nhiều năm, trong thu hàn thêm vài phần xuân ý.

-------

Trong phòng khách, độ ấm càng ngày càng cao, Tiêu Chiến nhu nhược đáng thương dựa ngồi trong nước, ngón chân mượt mà vì khó nhịn mà không ngừng cuộn tròn.

Lúc này Vương Nhất Bác đã mở rộng đai lưng ngâm mình trong nước cùng y, hai cổ tay Tiêu Chiến đều bị đè nặng, tiếng chuông bạc phát ra từ nơi nào đó trong cơ thể, chuông nhỏ vang, bọt nước cũng vang, vật kia không nghiêng không lệch đỉnh lộng vào một điểm không thể nói kia, cảm giác động tình lại phóng đại gấp trăm ngàn lần so với bình thường, giống như mộng đẹp, mang người lên đỉnh núi cao không thể với tới.

Bên ngoài nguy cơ tứ phía, thật sự không nên đắm chìm quá lâu, nhưng sau khi hai người sức cùng lực kiệt, hoàng hôn đã bao phủ không trung.

Vương Nhất Bác mới dỗ Tiêu Chiến ngủ trên giường xong, liền nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu.

Đêm xuống.

Vào đêm sẽ không yên bình như vậy nữa.

Hắn hôn trán Tiêu Chiến một cái, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, lúc nghiêng người không cẩn thận quét vào một vật, rơi trên mặt đất giòn vang một tiếng.

Thật ra cũng không rơi mạnh như vậy, nhưng vật kia lại vỡ tan như bột phấn.

Là ngọc bội của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác sửng sốt trong nháy mắt, bỗng nhiên ánh mắt lộ hung quang.

Hắn nghĩ hắn biết người đến là ai.

-------

Đi xuống lầu, có người đã ở dưới lầu chờ hắn.

Chưởng quầy ở bên cạnh, sắc mặt hơi khó coi, nhìn vẻ mặt là muốn ngăn người xuống dưới, nhưng lại vô lực chống đỡ.

Xe ghế sơn vàng dừng ở giữa, ngồi bên trên là một vị lão bằng hữu.

"Tạ Hào." Vương Nhất Bác không hề kinh ngạc.

Cuối cùng hắn cũng nghĩ thông vì sao lúc đó Tạ Hào muốn lấy ngọc bội đi.

Anh biết rõ hơn ai khác, Lục Tĩnh Xuyên và Tiêu Chiến có thâm cừu đại hận, Tiêu Chiến sẽ không nở nụ cười quên hết thù hận với bất kỳ kẻ nào, với Việt vương sẽ không, với Lục Tĩnh Xuyên càng sẽ không.

Vì thế anh đề phòng ngày này, ngày mà Tiêu Chiến một hai phải đưa Lục Tĩnh Xuyên vào chỗ chết, anh biết tác dụng của ngọc bội kia, cho nên đã động tay ở phía trên.

Ánh mắt mang theo sát khí của Vương Nhất Bác cũng không khiến Tạ Hào sợ sệt chút nào, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, anh đã tính trước mọi việc rồi.

"Linh thạch đã bị hủy, y sẽ sống không quá nửa tháng, ta có cách loại bỏ Vi Đà trong cơ thể y." Trong mắt phong của Tạ Hào chứa ý cười lạnh lẽo, không nhanh không chậm nói với Vương Nhất Bác: "Ta muốn Lục Tĩnh Xuyên, một sợi tóc cũng không thể thiếu."

❄️🦁🐰❄️

Nếu các đồng râm để ý thì sẽ hiểu vì sao mình đặc biệt dùng từ "anh" mà không phải là "hắn ta" khi nói về Tạ Hào, nên là bềnh tễnh đừng vội chửi 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip