Chap 26

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sau khi đã lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình mới thỏa mãn bước ra khỏi quán ăn. Vì cái sự đói đến không thể lết đi nổi nên hai người chỉ chọn một cửa tiệm ngay trước cửa khách sạn, Tiêu Chiến vì không được ăn canh gà mà cứ lải nhải bên tai Vương Nhất Bác, mãi cho tới khi đồ ăn được dọn lên thì người hăng say thưởng thức nhất lại chính là anh. Vương Nhất Bác thực sự là loại người nói một đằng làm một nẻo, ban đầu nói đưa anh đi ăn canh gà, cuối cùng chỉ vì lười biếng mà dập tắt mơ ước đang nhen nhói của anh. Đồ đáng ghét!

"Bây giờ đi đâu?"

Vương Nhất Bác nhìn dòng xe cộ nườm nượp mà thở dài ngao ngán, quay sang hỏi Tiêu Chiến đang suy nghĩ gì đó mà thẫn thờ. Anh bị câu hỏi bất ngờ của cậu kéo về thực tại, nhìn người đối diện một hồi mới trưng ra bộ mặt ghét bỏ:

"Tất nhiên là về nhà Chu Hà Thảo. Cậu còn muốn đi chơi nữa à?"

Vương Nhất Bác giơ hai tay ra dấu đầu hàng, Tiêu Chiến đúng thật là tên lật lọng, cho anh ta ăn no rồi liền quay sang mắng người. Cậu cũng tự thấy bản thân thật có kiên nhẫn với người này, nếu là bình thường chắc chắn cậu sẽ lờ đi giọng điệu hăm dọa của cục trưởng mà tặng cho kẻ đó một cước.

"Vậy em bắt xe."

"Anh gọi điện về nhà."

Tiêu Chiến rút điện thoại từ trong túi áo khoác, định bụng sẽ gọi điện về cho ba mẹ. Gần đây công việc bận rộn, không có thời gian gọi điện về, kì nghỉ năm nay có lẽ anh không thể về Trùng Khánh được, đành ngậm ngùi một mình ở lại Bắc Kinh vậy.

Chỉ vừa mới lôi ra, màn hình còn chưa mở khóa, một bóng đen không rõ từ đâu lao ra giật lấy chiếc điện thoại của Tiêu Chiến rồi bỏ chạy. Anh bị bất ngờ chẳng kịp phản ứng, đến khi nhận thức được thấy tên kia đã chạy được một đoạn mới lớn giọng hô:

"Ăn cướp!"

Vương Nhất Bác đang đứng bắt xe ở gần đó, nghe thấy giọng Tiêu Chiến, không một giây phút chần chừ tăng tốc đuổi, anh cũng chạy theo.

"Đứng lại!"

Hai người tách đám đông đuổi theo tên áo đen. Cả một khu phố đông nghịt chẳng có nổi một người qua đường giúp đỡ, họ chỉ đứng lại nhìn ba người chơi trò đuổi bắt kì quái trên đường một cách khó hiểu rồi lại nhanh chóng rời đi. Cả con phố dài cũng không tìm thấy nổi bóng dáng một tên bảo an. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cứ chăm chú đuổi theo tên cướp kia, đã là cảnh sát thì trông đợi vào chuyện người khác giúp mình là điều không bao giờ có. Nhiệm vụ của cảnh sát là bắt người, cũng là bảo vệ người. Để một tên cướp ngang nhiên lộng hành rồi qua mặt là điều nhục nhã nhất đối với cảnh sát, đặc biệt là với một kẻ hiếu thắng như Vương Nhất Bác.

Tên áo đen bị đuổi đến một con kênh gần đó. Nơi này cũng là khu du lịch, nhưng vì đang mùa đông nên khách tới tham quan cũng chỉ lác đác vài người. Hắn ta nhìn thấy Vương Nhất Bác chạy tới ngày một gần, nhìn ngó xung quanh một hồi, hơi chút do dự lao thẳng xuống con kênh. Cậu cũng không nao núng nhảy xuống theo hắn. Đám người đứng trên bờ được dịp tụ tập lại bàn tán. Tiêu Chiến đuổi tới nơi đã thấy Vương Nhất Bác ở dưới nước túm được cổ áo của tên cướp, lôi hắn vào bờ. Nhưng ngoài tưởng tượng của cậu, tên đó sức lực lớn hơn, một chiêu đã lách người thoát ra, thậm chí còn đảo ngược tình thế, đem Vương Nhất Bác ấn xuống dòng nước lạnh.

"Vương Nhất Bác, cẩn thận!"

Tiêu Chiến ở trên bờ nhìn cảnh tượng phía dưới trong lòng nóng như lửa đốt. Cảnh sát được rèn luyện khả năng tự vệ, Vương Nhất Bác cũng không phải dạng người dễ dàng bị hạ gục, nhưng cái tên áo đen kia võ nghệ rõ ràng tốt hơn cậu, cách đánh đấm cũng rất có kĩ thuật, giống như từng được huấn luyện qua.

Vương Nhất Bác bị nhấn xuống nước không biết bao nhiêu lần, bị đánh trúng cũng không đếm xuể càng làm Tiêu Chiến ở trên bờ đứng ngồi không yên. Đang loay hoay không biết nên làm thế nào liền trông thấy hai tên bảo an hớt hải chạy tới. Một người vội vàng nhảy xuống con kênh, bơi ra giúp sức. Hai người mãi mới khống chế nổi một tên cướp, vất vả kéo hắn vào bờ. Xe cảnh sát cũng vừa lúc dừng lại.

Tiêu Chiến vươn tay kéo Vương Nhất Bác một thân ướt sũng lên khỏi mặt nước, nhận lấy chiếc khăn mà một cảnh viên vừa kiếm được ở đâu đó choàng lên cho cậu.

"Không sao chứ?"

Tiêu Chiến nhìn mấy vết thương trên mặt Vương Nhất Bác không khỏi lo lắng. Cậu lắc đầu ra hiệu không sao, khó khăn lắm mới ổn định lại nhịp thở, nhìn tên áo đen đang bị ba cảnh viên trấn áp lôi lên bờ, gương mặt bỗng nhiên trầm hẳn, cất giọng gọi một tiếng khiến cả Tiêu Chiến và cảnh viên đều bàng hoàng.

"Thầy Lưu."

"Thầy?"

Không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hiện giờ đặt toàn bộ tâm trí lên cái người gọi là thầy Lưu kia. Người đó nhìn Vương Nhất Bác một lúc lâu, sau đó mới nở nụ cười sảng khoái đáp lại:

"Tiểu Vương, lâu rồi không gặp. Kỹ thuật đúng là có tiến bộ."

Thầy Lưu bị áp giải lên xe, đưa về sở cảnh sát. Cảnh viên lấy lời khai của hai người, cuối cùng biết đều là đồng nghiệp cũng không làm khó, hẹn sáng mai gặp tại sở cảnh sát để hoàn thành thủ tục điều tra.

Đợi tất cả đi rồi, hai người cũng quay trở lại khách sạn, Vương Nhất Bác một thân ướt sũng, trở về phòng đã bị Tiêu Chiến đẩy vào nhà tắm, còn bản thân thì chạy đi mua nước gừng và thuốc sát trùng cho cậu. Lúc mang nước gừng quay về lại thấy Vương Nhất Bác ngồi đờ đẫn trên giường, tóc cũng không buồn lau khô, từng giọt nước trong suốt buồn bã trượt dài trên khuôn mặt đẹp đẽ, chẳng chút lưu luyến hòa tan vào cùng chiếc áo phông cậu đang mặc.

Tiêu Chiến ấn chén nước vẫn còn nghi ngút khói vào tay cậu, lại cầm lấy máy sấy giúp Vương Nhất Bác sấy tóc. Mặc cho làn hơi nóng thổi vào da thịt mình, cậu vẫn im lặng ngồi đó, vô định nhìn vào một điểm nào đó ngoài kia qua lớp cửa kính dày kín. Tiêu Chiến cảm giác rằng, bên cạnh mình lúc này không phải là Vương Nhất Bác, người này mang theo nỗi buồn nhiều hơn, sâu lắng như một  nhân cách hoàn toàn khác ẩn giấu trong con người cậu. Anh không muốn gặng hỏi, càng không muốn ép buộc. Nếu cậu thực sự coi anh là bạn và tôn trọng anh, cậu nhất định sẽ nói. Phải, là bạn.

Chén nước gừng trong tay Vương Nhất Bác vẫn còn nguyên, nhưng đã nguội đi vài phần. Tiêu Chiến không nỡ cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, ánh mắt mông lung cũng đặt trên một điểm vô nghĩa nào đó.

"Anh Chiến, em hơi mệt, ngày mai chúng ta đi tra án được không?"

Vương Nhất Bác không quay đầu lại, giọng nói trầm thấp ngày thường giờ đây lại mang theo nỗi buồn, u ám, nặng nề như những đám mây xám xịt đang giăng kín bầu trời.

"Được, em cứ nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta bắt đầu cũng không muộn.", Tiêu Chiến đặt tay lên đầu vai cậu an ủi.

"Em xin lỗi."

"Em không có lỗi. Nghe lời anh, bây giờ uống chút nước gừng rồi anh giúp em xử lý vết thương được không?"

Vương Nhất Bác nặng nề gật đầu, chén nước gừng trong tay cuối cùng cũng vơi đi một nửa. Tiêu Chiến ngồi trên giường đối mặt với cậu, bàn tay nhỏ cẩn thận sát trùng từng vết thương. Thỉnh thoảng anh sẽ cố ý làm mạnh một chút để xem phản ứng của cậu, nhưng đáp lại anh chỉ có ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn chờ đợi ở nơi xa xăm nào đó.

Cậu bị thương không nặng, nhưng vết bầm tím trên mặt cũng không ít, khóe môi bị rách, tại miệng vết thương vẫn còn rỉ ra chút máu. Trong lòng Tiêu Chiến chợt dâng lên chút nhói đau. Thầy Lưu kia là ai mà lại có thể khiến Vương Nhất Bác từ một tên hiếu thắng không biết lễ nghĩa trở nên trầm mặc như vậy? Ông ta nhìn cậu với ánh mắt đó là sao? Nếu thực sự đúng như dự đoán thì sự xuất hiện của anh ở bên cạnh cậu chẳng phải là thừa thãi hay sao?

Tiêu Chiến chậm rãi chấm miếng bông đã tẩm thuốc sát trùng lên vết thương trên trán cậu, chưa bao giờ anh được nhìn Vương Nhất Bác ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của người kia phả lên chóp mũi mình. Cục cảnh sát vẫn thường đồn nhau rằng đội phó đội điều tra hình sự đẹp y như minh tinh điện ảnh, lại thêm khí chất mười phần toát ra là bá đạo, thật sự khó với tới. Nếu có ai hỏi Tiêu Chiến rằng Vương Nhất Bác đẹp như thế nào, anh cũng chẳng biết tả ra làm sao. Cái đẹp vốn dĩ dựa vào mắt nhìn của từng người, với cục trưởng cục cảnh sát, Vương Nhất Bác mang vẻ đẹp của một thiếu niên trong sáng và thanh thuần, với cảnh viên nữ cậu lại giống nam chính trong mấy bộ phim tình cảm gì đó, còn với đội điều tra hình sự, tính cách, ngoại hình của đội phó Vương chính là quân tử. Đối với Tiêu Chiến ư, anh cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng gương mặt này đã có nhiều lúc làm anh rung động.

Vương Nhất Bác cứ ngồi thơ thẩn như vậy cả một buổi, đến cơm tối cũng chẳng buồn ăn làm Tiêu Chiến không khỏi sốt ruột. Anh bây giờ cũng chẳng quan tâm tới cái chuyện khỉ gió lúc chiều làm Vương Nhất Bác trở nên tồi tệ như thế này, anh lo nhất là sức khỏe của cậu. Công việc vốn đã bận rộn, anh phải vất vả lắm mới ép được cậu vào nếp sinh hoạt, cơ thể sớm đã làm quen rồi, hiện giờ lại ngược đãi nó, chẳng mấy chốc mà kiệt sức. Nhưng Tiêu Chiến dù có khuyên bảo như thế nào đi chăng nữa, Vương Nhất Bác vẫn cứng đầu từ chối. Thực sự thầy Lưu này có thể làm cho một đội phó đội điều tra hình sự trở nên thảm hại như thế này sao?

Thời tiết về đêm càng lúc càng lạnh, bên ngoài gió buốt thổi rít, mưa cũng dần trở nên nặng hạt hơn, đập vào tấm kính lớn rồi biến thành giọt nước chảy dài trượt trên bề mặt. Trong căn phòng yếu ớt ánh đèn ngủ màu vàng, trên chiếc giường lớn, hai người nằm cạnh nhau, chung một chiếc chăn nhưng lại chẳng dám đối mặt. Vương Nhất Bác ở đầu bên này vẫn chưa thoát khỏi chuyện lúc chiều, mắc kẹt lại với cái tâm trạng tồi tệ của mình. Tiêu Chiến phía bên kia cũng chẳng chợp mắt nổi, mông lung suy nghĩ về mối quan hệ của cậu cùng người đàn ông họ Lưu kia.

"Ông ấy là thầy dạy võ của em khi còn học trong trường cảnh sát."

Sự im lặng của căn phòng bị xé rách bởi giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nghe xong cũng không quay đầu lại, anh sợ phía sau câu nói ấy chính là những điều bản thân mình không muốn.

"Cũng là đồng nghiệp tác chiến với em trong nhiệm vụ đầu tiên.", Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến chưa ngủ, chậm rãi kể tiếp, "Khi đó em chỉ mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, thầy Lưu chuyển công tác xuống Thượng Hải, em cũng được điều chuyển về đó, làm việc dưới cấp của ông ấy. Vụ án của đội hình sự Thượng Hải lúc ấy là triệt phá đường dây buôn bán người trái phép. Em nhận nhiệm vụ trà trộn vào trong đó để thăm dò cách thức làm việc của bọn chúng. Nhưng tên cầm đầu đã nhận ra em, thay vì giết, chúng lại bắt cục cảnh sát chuộc lấy em bằng ba mươi triệu tệ trong thời hạn hai tiếng đồng hồ. Thầy Lưu đã xin phê duyệt của chính phủ để lấy được số tiền đó, nhưng cục trưởng cục cảnh sát Thượng Hải không đồng ý, hắn ta nói không muốn vì một thằng nhóc như em làm lãng phí ngân sách. Thầy Lưu lúc đó đã tự bỏ tiền túi của mình ra, trong vòng hai tiếng đồng hồ xoay đủ ba mươi triệu tệ. Nhưng đám buôn người kia rốt cuộc đến cuối cùng lại đổi ý, muốn dùng em làm mồi nhử tiêu diệt cảnh sát. Vì phán đoán sai lầm của cục trưởng mà khi đó toàn bộ cảnh sát gần như bị giết sạch. Thầy Lưu cũng đã đỡ cho em hai phát súng. Sau khi kết án xong lại có thông tin thầy Lưu thông đồng với đám tội phạm đó, kết cục không có bằng chứng để phản bác, ông ấy bị đuổi khỏi ngành cảnh sát, em cũng bị điều chuyển đi làm giám sát trong nhà tù Thượng Hải. Được một thời gian thì nhận lệnh quay về Bắc Kinh, giữ vị trí đội phó đội điều tra hình sự. Đội trưởng và thầy Lưu là bạn học cũ, thầy ấy cũng từng cứu đội trưởng một mạng,  đội trưởng để trả ơn đã chấp nhận ký lệnh điều chuyển em về. Thật không thể ngờ, gặp lại trong hoàn cảnh như thế này."

Vương Nhất Bác cười một tiếng, nhưng không phải cười vì cái hoàn cảnh trớ trêu, mà cười bản thân sau từng ấy thời gian đến cả người thầy từng cứu mạng mình khi đó cũng không nhận ra, thậm chí còn đuổi theo, dùng chính những bài học được dạy năm xưa để đối xử với ông ấy. Cậu thực sự là kẻ vô ơn.

Tiêu Chiến lặng im nghe câu chuyện mà khóe mắt đã tràn nước. Trong cái nghề này, những việc như vậy không phải là hiếm. Cảnh sát cũng sẽ có lúc không tránh khỏi sai sót và hậu quả đem lại không phải là thứ có thể sai thì sửa. Nhưng không hiểu sao, khi nghĩ tới người chịu tổn thương là cậu, trái tim khó thở như bị ai đó bóp nghẹt. Vương Nhất Bác, năm đó rốt cuộc cậu đã phải chịu đựng quá đủ đau thương rồi.

"Anh Chiến, em ôm anh được không?"

Mãi một lúc sau Tiêu Chiến mới "ừm" một tiếng, đáp lại lời đề nghị đang trông đợi của cậu. Vương Nhất Bác xoay người, một vòng tay ôm trọn Tiêu Chiến vào lòng. Anh cũng nép trong lồng ngực cậu. Người Vương Nhất Bác rất ấm, bao bọc lấy cơ thể anh, tựa như mang cái lạnh giá của mùa đông nhốt bên ngoài cửa sổ.

"Vương Nhất Bác", giọng Tiêu Chiến vẫn còn chút nghẹn ngào.

"Em nghe đây"

Tiêu Chiến bất ngờ xoay lưng lại, đối mắt với Vương Nhất Bác, nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn của cậu, ngón tay cái vuốt nhẹ vết thương nơi khóe miệng người kia, lại nhìn mấy vết bầm tím trên gương mặt cậu, lặng lẽ thở dài

"Đó không phải lỗi của em, đừng tự trách mình. Trong hoàn cảnh của em anh cũng sẽ làm như vậy, vì chúng ta là cảnh sát, nhiệm vụ của cảnh sát là duy trì trị an. Hơn nữa có lẽ thầy Lưu vì một lý do nào đó mới làm việc này, anh tin ông ấy không phải người như vậy."

"Cảm ơn anh."

"Còn nữa, em không được vì chuyện này mà ngược đãi bản thân mình. Anh vẫn luôn ở cạnh em, em không cô đơn."

"Em hiểu, nhưng chỉ ngày hôm nay thôi, em muốn sống ở vị trí của thầy Lưu."

Siết chặt vòng tay hơn, đem Tiêu Chiến đặt vào lòng mình, như một liều thuốc xoa dịu tinh thần cậu. Mái tóc đen thơm dịu ngọt mùi dừa cọ lên cằm cậu như bàn tay nhỏ vỗ về trên gương mặt đẹp. Đem Tiêu Chiến ôm vào lòng, chính là đem mùa xuân đặt lên ngực trái, nhẹ nhàng sâu lắng, chầm chậm an ủi tâm hồn bị phủ kín bởi nỗi buồn và tổn thương của cậu. Giá như khoảnh khắc này ngưng đọng lại, để cậu được ôm trọn lấy anh trong vòng tay mình, cảm nhận nhịp tim và hơi ấm cơ thể anh. Vương Nhất Bác xoa xoa đầu anh, gương mặt cũng đã giãn ra vài phần, đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu cũng từ từ khép lại, không bao lâu sau chỉ còn nghe thấy hơi thở đều đều của cậu.

Tiêu Chiến ở trong lòng cậu ngẩng đầu lên, ngắm nhìn gương mặt bình yên phần nào của cậu, đầu ngón tay không tự chủ miết nhẹ lên cánh môi dưới của người kia. Chẳng rõ vì sao, anh lại khao khát nói ra để muốn người kia hiểu được tâm tình của mình. Có lẽ nên đánh cược một ván, đem tình cảm này bày tỏ, rồi đường đường chính chính ở bên nhau.

"Vương Nhất Bác"

"Ừm"

Vương Nhất Bác nửa tỉnh nửa mê nhưng nghe thấy Tiêu Chiến gọi mình, theo bản năng vẫn đáp lại. Anh chỉ vừa mới mở miệng, lại thấy nghẹn ở cổ. Lỡ như nói ra rồi, cậu né tránh anh, như vậy đến cả việc ở bên nhau với danh nghĩa đồng nghiệp cũng không thể nữa. Tiêu Chiến thực sự không dám nghĩ đến việc Vương Nhất Bác chán ghét mình, đó là ác mộng. Cuối cùng, lời cần nói vẫn chưa nói được, đành phải nuốt vào ba chữ: Anh thích em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip